Lúc Lý Trân tỉnh lại thì đã là xế chiều, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ, miệng đắng lưỡi khô:
- A tỷ!
Hắn gọi.
Thang lầu có tiếng bước chân vang lên. Lý Tuyền chạy tới, vội vàng đỡ lấy hắn
- Rốt cuộc đệ đã tỉnh rồi, hôm nay bận sắp chết.
- A tỷ, cho đệ uống nước.
Lý Tuyền lại xuống lầu mang bình nước tới. Lý Trân nhận lấy bình nước uống thỏa thê, sau đó hắn mới thở một hơi dài, cảm thấy đỡ lên nhiều.
- Đệ đó, không biết uống rượu thì đừng uống. Từ nhỏ đến lớn đệ đã uống rượu bao giờ đâu, thật là mất mặt.
Lý Tuyền trách hắn vài câu. Lý Trân lại hỏi:
- Thu Nương đại tỷ đâu ạ?
- Cô ấy về rồi. Có thời gian đệ đến thăm cô ấy đi. Ta thật không ngờ, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thế kia lại là thủ lĩnh đám vô lại.
Lý Tuyền thấy Lý Trân muốn giải thích, liền cười khoát tay nói:
- Đệ không cần giải thích, ta trò chuyện với cô ấy rất vui vẻ, đã bỏ qua hiềm khích lúc trước, trở thành bạn bè, coi như là không đánh nhau thì không quen nhau.
Nói đến đây, vẻ mặt Lý Tuyền lại cổ quái nhìn chăm chú đệ đệ, cười nói:
- A Trân à, hình như cô ấy rất thích đệ đó.
Lý Trân đỏ mặt:
- Đại tỷ nói gì vậy?
Lý Tuyền gõ trán:
- Là đệ nghĩ sai rồi đúng không, cô ấy tuy là quả phụ, nhưng người ta quyết thủ tiết vì trượng phu, đệ không nên nghĩ bậy bạ.
- Sao đệ nghĩ lung tung chứ, đều là tỷ nói mà.
Lý Tuyền không để ý tới hắn, đứng dậy cười nói:
- Đi xuống ăn cơm chiều đi! Hôm nay toàn bộ rượu tồn đã bán sạch rồi, kiếm được hai trăm quan, tâm tình chưa bao giờ thoải mái như thế.
Nàng cười khúc khích, bước nhanh đi xuống lầu. Lý Trân duỗi cái lưng mỏi, lại đã uống vài ngụm nước, mới đứng dậy đi xuống cầu thang.
- A tỷ, tên mập mạp đâu ạ?
Lý Trân xuống lầu nhưng không thấy Tửu Chí, không khỏi kỳ quái hỏi.
- Hắn nói ra dạo phố, lãnh hội phong tình Lạc Dương gì đó, dù sao đến giờ vẫn chưa về. Đừng nhắc hắn nữa, đệ ăn cơm trước đi.
Lý Trân thầm mắng, không cần phải nói, tên mập mạp chết bầm này nhất định chạy đi tầm hoan hưởng lạc rồi.
Lý Tuyền đã bày xong rượu và thức ăn trên bàn nhỏ. Lý Trân ngồi xuống, thấy trong quán trống rỗng, không còn các vò rượu tồn nữa, liền cười hỏi:
- A tỷ còn chưa có đi nhập hàng sao?
- Đệ đừng nói nữa, đây đúng là vấn đề lớn, hôm nay A Tài đi nhập hàng, không ngờ hết hàng rồi. Cơm nước xong, đệ giúp ta đi nhập hàng, bằng không ngày mai sẽ không thể mở cửa được nữa.
Lúc này, trong tiệm đi tới mấy người, có người hỏi:
- Xin hỏi, Lý công tử ở đây không ạ?
Lý Trân ngồi ăn cơm, có thể rõ ràng tình hình trong tiệm. Ba bốn người đi vào đều ăn mặc trang phục võ sĩ, ở giữa có một người, đưa lưng về phía hắn, đang khoanh tay đánh giá quán rượu của Lý Tuyền.
Lý Trân mơ hồ nhận ra người này rất giống Vương Nguyên Bảo. Hắn âm thầm cả kinh, vội vàng đứng dậy ra đón:
- Là Vương huynh sao?
Người đàn ông quay lại, quả nhiên là Vương Nguyên Bảo. Vương Nguyên Bảo ha hả cười nói:
- Không nghĩ tới có thể ở Lạc Dương gặp hiền đệ, tha hương gặp người cũ, thật khiến người ta vui vẻ.
- Quả thật làm người ta vui vẻ. Mời Vương huynh ngồi!
Lý Trân nhiệt tình mời Vương Nguyên Bảo ngồi xuống. Vương Nguyên Bảo liếc qua đồ ăn trên bàn nhỏ, cười nói:
- Xem ra ta tới không đúng dịp rồi.
- Tới vừa lúc, chúng ta uống một chén!
Vương Nguyên Bảo gật gật đầu, quay đầu lại chỉ bảo thủ hạ:
- Các ngươi lui xuống trước đi!
Vài tên võ sĩ thi lễ, rời khỏi quán rượu, lúc này, Lý Tuyền vội vàng kéo Lý Trân qua một bên, kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi biết hắn vậy?
- A tỷ cũng biết hắn?
- Sao ta không biết chứ. Đó là đệ nhất đại thương nhân của chợ nam, chúng ta đều nhập hàng ở tửu phường của hắn.
- Hắn chỉ là một bằng hữu của đệ.
Lý Trân cười cười, mời Vương Nguyên Bảo ngồi xuống. Vương Nguyên Bảo cũng không khách khí, vui vẻ ngồi xuống. Lý Tuyền luống cuống chân tay, nàng ngẫm nghĩ một chút, lại cầm một bộ bát đũa tới.
Lý Trân rót một chén rượu cho Vương Nguyên Bảo, cười hỏi:
- Sao Vương huynh biết ta ở trong này?
Vương Nguyên Bảo cười tủm tỉm nói:
- Ở chợ nam ta cũng có một cửa hàng châu báu, ngay tại vừa rồi Tửu lão đệ đến cửa hàng châu báu đổi tiền. Ta mới biết được hoá ra ngươi ở chợ nam, cho nên đây thăm hỏi hiền đệ.
Hoá ra lại là Tửu Chí, Lý Trân hết biết nói. Phỏng chừng tiểu tử này đã quên bọn họ bị kê bộ rồi. Không ngờ chạy đi đổi tiền, nếu chẳng may Vương Nguyên Bảo tố giác bọn hắn...
Lý Trân trầm ngâm một chút nói:
- Vương huynh biết Trường An đã xảy ra chưa?
- Ngươi nói là cái chết của Võ Thuận?
Lý Trân gật gật đầu. Nụ cười trên mặt Vương Nguyên Bảo biến mất, lộ ra vẻ áy náy:
- Ta không nên kéo hiền đệ cuốn vào vụ án Xá Lợi, liên lụy hiền đệ. Tuy nhiên hiền đệ yên tâm, hai ngày nữa ta trở về Trường An, ta ở Trường An cũng có chút quan hệ, tận lực gỡ án này cho hiền đệ.
Lý Trân thấy đại tỷ từ buồng trong đi tới, hắn vội vàng thấp giọng nói:
- Đa tạ ý tốt của Vương huynh. Ta đã tìm được người giúp trong vụ án này rồi, xin Vương huynh đừng bao giờ nói ra trước mặt a tỷ ta.
Vương Nguyên Bảo liếc qua Lý Tuyền, gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ không nhiều chuyện nữa.
Lúc này, Lý Tuyền đi tới cười nói:
- Vương đông chủ, vừa lúc ta có việc muốn hỏi một chút, không biết là có tiện không?
- Cô cứ việc nói, là chuyện gì?
- Là như thế này, xế chiều chúng tôi tửu phường nhập hàng, lại bị thông báo hết hàng, phải ba ngày sau mới có hàng cung ứng, vừa lúc toàn bộ rượu tồn trong cửa hàng của tôi bán hết rồi, không biết Vương đông chủ có...
Vương Nguyên Bảo ha hả cười:
- Xem ra Lý đại tỷ là vừa đi nhập hàng rồi. Hiện tại tất cả mọi người đều tồn nhiều rượu, không ngờ Lý đại tỷ lại bán hết được.
Tỷ đệ Lý Tuyền đồng thời ngẩn ra, Lý Trân vội vàng hỏi:
- Vương huynh, chỉ giáo cho?
- Bởi vì mấy ngày này chính là ngày sinh của thiên tử, hàng năm đều tổ chức lễ chúc mừng long trọng. Tới lúc đó, rượu nho trong thành Lạc Dương sẽ cung không đủ cầu, giá cả tăng vọt, ít nhất phải tăng gấp mấy lần, cho nên tửu phường cũng hạn chế bán hàng. Ba ngày sau, tửu phường ra hàng giá cả sẽ tăng lên ba thành. Không nói cho các ngươi biết sao?
Lý Tuyền lập tức trợn tròn mắt. Hai tiểu nhị của nàng cũng là mới tuyển năm nay, cũng đều không biết. Chuyện như này căn bản nàng cũng không biết.
- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi hết rượu tồn rồi.
Lý Tuyền gấp đến độ chân tay luống cuống rồi.
Lý Trân lại cười nói:
- A tỷ không nên sốt ruột, có Vương huynh ở đây, còn sợ không có rượu bán hay sao?
Vương Nguyên Bảo bật cười ha hả:
- Hiền đệ thực biết nắm bắt cơ hội. Đúng vậy, có ta ở đây, Lý đại tỷ không cần lo lắng.
Y lấy ra một thẻ bài bằng đồng, đưa cho Lý Tuyền:
- Đây là tửu bài nội bộ cả cửa hàng Vương thị. Ta sẽ về nói với tửu phường, về sau dựa vào khối tửu bài này, quán rượu của Lý đại tỷ sẽ cùng quán rượu Vương thị có thể lấy rượu nho Cao Xương tốt nhất, không hạn chế số lượng, hơn nữa giá cả rẻ hơn các cửa hàng khác một nửa, bất kể là ở Lạc Dương hay là Trường đều giống nhau.
Lý Tuyền mừng rỡ, vội vàng nhận đồng bài, cảm kích nói:
- Đa tạ Vương đông chủ cho ta cơ hội phát tài này.
Vương Nguyên Bảo khoát tay:
- Đây chỉ là chút lòng thành, so với đệ đệ cô từng giúp ta thì thật sự không thấm vào đâu. Về sau quán rượu có khó khăn gì cứ việc tới tìm ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Lý Tuyền không biết giữa đệ đệ và Vương Nguyên Bảo có chuyện gì, trong nội tâm nàng kinh ngạc, lại không tiện hỏi nhiều, chỉ yên lặng ngồi ở một bên. Lúc này, Lý Trân lại hỏi:
- Không biết lệnh muội có ở Lạc Dương không?
Vương Nguyên hơi chút mất tự nhiên, cười gượng hai tiếng nói:
- Thật không khéo, sáng hôm nay muội muội vừa lúc quay về Lạc Dương rồi, nếu sớm một ngày, có lẽ hiền đệ có thể gặp được nó rồi.
Lý Trân yên lặng gật gật đầu.
Vương Nguyên Bảo lại hàn huyên vài câu với Chân liền đứng dậy cáo từ. Lý Trân và Lý Tuyền nhìn tiễn hắn đi xa. Lúc này Lý Tuyền mới kéo đệ đệ vào trong nhà, hỏi:
- Đệ ngoan ngoãn nói cho tỷ biết, sao đệ lại biết hắn?
- Đại tỷ, không phải lần trước đệ đi Cao Xương sao? Vừa lúc ở Cao Xương gặp được hắn, cho nên liền quen biết.
- Không đơn giản như vậy chứ?
Lý Tuyền hồ nghi nhìn chăm chú hắn.
Lý Trân thật sự không muốn để đại tỷ biết về vụ án Xá Lợi. hắn liền nói tránh đi:
- Nếu hắn đã cho đại tỷ tửu bài, đại tỷ còn không đi nhập hàng? Bằng không ngày mai không còn rượu để bán đâu.
Lý Tuyền lắc lắc đầu:
- Nếu qua mấy ngày nữa giá cả rượu nho sẽ tăng vọt, ta cũng không ngu như vậy đem bán hết toàn bộ, hơn nữa ta còn phải nghĩ biện pháp đi mượn ít tiền, tích trưc nhiều rượu mới được.
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, lấy trong người ra một ngọc bài, đưa cho Lý Tuyền nói:
- A tỷ, khối ngọc bài này là bằng chứng mượn tiền. Tỷ có thể lĩnh hai ngàn quan ở cửa hàng châu báu của Vương thị, dùng để làm tiền vốn nhập hang.
Lý Tuyền cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Buổi sáng A tỷ quên hỏi đệ, sao đệ đưa nhiều tiền như vậy? Còn nữa, rốt cuộc tại sao đệ lại biết Vương Nguyên Bảo này. A Trân, đệ hãy nói thật cho tỷ biết.
Lý Trân bất đắc dĩ, giải thích:
- Đại tỷ yên tâm đi! Đây là tiền trong sạch. Chúng đệ ở Cao Xương cứu tính mạng của Vương Nguyên Bảo, hắn xuất phát từ cảm kích mới đáp tạ chúng ta. Không riêng gì đệ, tên mập, Đại Tráng, Tiểu Tế, mỗi người họ đều được một khoản tiền.
Lý Tuyền nửa tin nửa ngờ, nếulà cứu tính mạng của Vương Nguyên Bảo, vậy thì đáng tin. Nàng cũng đang nhu cầu cấp báchmột khoản tiền làm tiền vốn quay vòng, liền nghĩ coi như là một phần đệ đệ đầu tư vào quán rượu này.
- Được rồi! Ta liền tạm thời tin tưởng đệ.
Lý Tuyền lại nghĩ tới một chuyện, cười cười nói:
- Còn nữa, lần sau đệ đừng hỏi chuyện muội tử của hắn nữa. Chẳng lẽ đệ không nhìn ra, người ta không hy vọng ngươi đệ đi quấy rầy muội tử của hắn sao?