Địch Yến mừng rỡ, như một trận gió chạy ra ngoài. Lúc này, Địch Nhân Kiệt dường như nghĩ tới điều gì đó, cái tên “'Lý Trân” này dường như hơi quen tai. Ông lục lọi hồ sơ dưới bàn.
Không bao lâu, Địch Yến liền dẫn Lý Trân đi tới thư phòng phụ thân.
Mặc dù Lý Trân ở Đôn Hoàng đã qua Thứ sử Lý Vô Khuy, nhưng thấy tướng quốc Đại Đường thì là lần đầu tiên, lại còn là danh tướng Địch Nhân Kiệt, trong lòng của hắn hơi chút khẩn trương, tiến lên khom người thi lễ:
- Học sinh Lý Trân tham kiến Địch tướng quốc!
Địch Nhân Kiệt đang xem một quyển tấu, liếc nhìn Lý Trân một cái, hỏi:
- Ngươi chính là nghĩa sĩ Lý Trân Đôn Hoàng?
Lý Trân ngẩn ra, không rõ vì sao Địch Nhân Kiệt nói như vậy.
Địch Nhân Kiệt mở ra một bức quyển trục, nói với hắn:
- Chỗ ta có chiến báo Đôn Hoàng mà Sa Châu Đậu Lư Quân sứ Trương Đình viết, trong đó nhắc tới nghĩa sĩ Đôn Hoàng Lý Trân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, giết ra trùng vây báo tin, thủy giải nguy Đôn Hoàng. Nghĩa sĩ Lý Trân này không phải ngươi sao?
Mặt Lý Trân nóng lên, không nghĩ sự kiện kia lại truyền đến Trường An, hắn vội vàng nói:
- Đúng là học sinh!
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, có thể lâm nguy cứu quốc, đầu tiên cũng không phải là gian ác đồ. Loại dũng khí và tâm huyết này để người khác kính nể. Ấn tượng trong lòng ông với Lý Trân cũng hơi chút thay đổi.
Địch Yến đứng bên cạnh thầm thấy may mắn. Nàng hiểu phụ thân. Phụ thân thưởng thức nhất là dũng sĩ có thể vì nước vì dân. Hóa ra Lý Trân có trải qua này, vậy sự việc dễ làm rồi.
Địch Nhân Kiệt trầm tư suy nghĩ chốc lát:
- Võ Thuận có huân quan trong người, nếu hắn bị ám sát, hồ sơ tất nhiên sẽ báo danh Đại Lý Tự, do Đại Lý Tự xét duyệt sau đó mới có thể định án. Hiện tại Trường An truy bắt cũng chỉ là bắt giữ người hiềm nghi. Thẳng thắn nói, hiện tại bọn họ làm vậy là hơi vi phạm quy định rồi.
Lý Trân vui mừng quá đỗi, liền vội vàng hỏi:
- Ý tướng quốc là, học trò cũng chưa bị định án?
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu nói:
- Tháng này đúng lúc là ta chấp chính sự bút, theo lý ta hẳn là nhìn án báo của Đại Lý Tự. Nhưng ta không nhìn thấy, chứng minh vụ án này còn ở Trường An, khả năng còn tại thu thập chứng cớ, điều rất bình thường.
Trong lòng Địch Nhân Kiệt hiểu được, nếu như không bắt được người hiềm nghi phạm án, bình thường đều phải kéo dài một hai tháng mới có thể báo lên. Ông làm việc ở Đại Lý Tự, biết sự việc không hề đơn giản như vậy.
Lý Trân thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy, thậm chí Cao Diên Phúc chưa nói cho Võ Thừa Tự, nói không chừng chỉ đánh tiếng với bên Trường An, vụ án này có thể không giải quyết được gì.
Địch Nhân Kiệt lại nói:
- Tuy rằng Yến nhi nói ngươi bị vu oan, nhưng nếu quan phủ Trường An có thể xuất ra chứng cớ xác thực, kết quả chưa chắc lạc quan, ta hy vọng ngươi có chuẩn bị tâm lý!
Lý Trân yên lặng gật gật đầu, Địch Yến bên cạnh vội la lên:
- Rõ ràng là tự tạo tang vật mà, dù có chứng cứ gì, chứng cớ cũng là giả. Phụ thân, cha không thể khoanh tay đứng nhìn.
Không đợi Địch Yến nói xong, Lý Trân lập tức chặn lại nói:
- Yến cô nương, xin đừng nói nữa. Ta đến chỉ hỏi một chút tình huống thôi.
Địch Nhân Kiệt thấy Lý Trân rất hiểu lí lẽ, trong lòng ông cũng hơi băn khoăn, liền chậm rãi nói:
- Luật pháp Đại Đường tự có lượng độ, ngoại quan không được can thiệp. Tuy nhiên nếu vụ án báo đến chỗ ta, ta có thể yêu cầu Đại Lý Tự thẩm tra này án. Tóm lại, cho ngươi một công đạo.
- Đa tạ ý tốt của Địch tướng quốc. Học trò không quấy rầy nữa, xin cáo từ.
Địch Nhân Kiệt lấy một cây bút từ trong ống đựng bút, đưa cho hắn, cười nói:
- Lần đầu gặp, tặng bút này cho ngươi.
- Đa tạ tướng quốc!
Lý Trân tiếp nhận bút, thi lễ, chậm rãi lui xuống. Địch Yến nhìn phụ thân, vội vàng đuổi theo.
Địch Nhân Kiệt chậm rãi đi đến trước cửa sổ, khoanh tay nhìn Lý Trân rời khỏi sân, trong lòng ông khẽ thở dài. Một thanh niên giỏi, sao lại cuốn vào trong tranh đấu hắc ám của triều đình chứ?
- Lý đại ca!
Địch Yến đuổi theo. Lý Trân dừng chân, cười nói:
- Ta nghĩ cô nên trò chuyện với phụ thân mình.
- Tôi tiễn huynh.
Địch Yến sóng vai với hắn, hỏi:
- Hôm nay thu hoạch được gì không?
- Đương nhiên là có thu hoạch, ít nhất ta biết rằng giờ ta vẫn là người trong sạch nữa. Không bị định tội, trong bản ghi chép của quan phủ không có ghi bất cứ gì về ta.
- Ừ. Phụ thân cũng nói Trường An thực hiện không ổn. Lý đại ca, ấn tượng cha ta với ngươi không tồi đâu.
- Làm sao cô biết?
- Đương nhiên ta biết. Phụ thân rất ít khi tặng bút cho người khác. Năm ngoái một đám sĩ tử gia hương tới thăm hỏi, ông không hề tặng cho ai. Ông tặng bút cho ngươi, chứng tỏ ông ấy thừa nhận nhân phẩm của ngươi rồi.
- Có thể được phụ thân cô thừa nhận, quả thật không dễ dàng.
- Lý đại ca, giờ ngươi đi tìm Cao phủ quân sao?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ta và Tửu Chí đi tìm nhà trọ trước đã, bố trí ổn thỏa rồi, ta sẽ đi tìm Cao phủ quân.
- Vậy ta sẽ tìm ngươi ở đâu?
Lý Trân lấy ra tờ giấy, đưa cho nàng:
- Đây là cửa hàng tại chợ nam Lạc Dương, là người cùng quê của ta mở. Đại tỷ ta cũng ở đó lưu thư cho ta. Ta sẽ ghi lại địa chỉ để lại cửa hàng. Cô có thể tìm được ta.
Ban đầu muốn giữ Lý Trân lại làm thị vệ bên cạnh Địch Nhân Kiệt, nhưng việc Võ Thuận bị giết vẫn chưa kết án, Lý Trân còn có hiềm nghi trong người, phụ thân tuyệt đối sẽ không dùng hắn.
Trong lòng Địch Yến rất hiểu. Huống chi Lý Trân cũng không chính thức đáp ứng, nàng không thể giữ Lý Trân lại, đành phải tiễn Lý Trân và Tửu Chí ra phủ, mình thì quay về.
... . .
Cùng thời khắc Địch Nhân Kiệt đang tiếp kiến Lý Trân, trong Ngụy Vương phủ phường Tích Thiện, Ngụy vương Võ Thừa Tự đang tiếp kiến thuộc hạ từ Trường An đến.
- Ty chức Lam Chấn Ngọc tham kiến Ngụy Vương điện hạ!
Lam Chấn Ngọc quì một gối, cung kính thi lễ một cái. Hôm nay vừa lúc gã tới Lạc Dương. Trước đó, Xá Lợi đã được đưa đến Lạc Dương rồi.
Nhưng bởi vì Võ Thừa Tự muốn tiến thêm một bước hiểu rõ chi tiết việc Võ Thuận bị giết, Lam Chấn Ngọc mới từ Đồng Quan chạy tới Lạc Dương.
Võ Thừa Tự ngồi trên giường Hồ ngà voi, đang híp mắt tỉ mỉ ngắm bộ hàm Xá Lợi trong tay. Hôm nay y đặc biệt đến Quảng Hóa tự Lạc Dương mời một gã cao tăng Thổ Hỏa La phân biệt viên Xá Lợi này.
Mặc dù không thể mở hộp đồng, nhưng cao tăng Thổ Hỏa La rất khẳng định, đây đúng là bộ hàm Di Lặc Xá Lợi.
Thấy ngày sinh nhật của cô cô sắp đến rồi, nếu như có thể hiến viên Xá Lợi này cho Hoàng đế cô mẫu, cô mẫu sẽ rất mừng, nói không chừng sẽ thay đổi địa vị Hoàng thái tử mà mình vẫn luôn cầu.
Võ Thừa Tự buông Xá Lợi, hỏi:
- Có người nói viên Xá Lợi này có được là từ Vương Nguyên Bảo, có chuyện này không?
Từ trong thư Võ Thuận gửi cho Võ Thừa Tự, che giấu viên Xá Lợi này lấy được từ trong tay của Vương Nguyên Bảo, chỉ nói là là Lam Chấn Ngọc lấy được từ Thổ Hỏa La.
Tuy Lam Chấn Ngọc cũng là người của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng địa vị của gã bên cạnh Tiết Hoài Nghĩa khá thấp. Sau khi Vương Đạo Uyên bị giết, gã lại không dám đi gặp Tiết Hoài Nghĩa, chỉ có thể liều mạng ôm lấy đùi của Võ Thừa Tự.
Trong lòng Lam Chấn Ngọc thầm nghĩ, 'Chuyện này chỉ có thể đâm lao phải theo lao, kéo công lao lên người mình.’
- Hồi bẩm điện hạ, viên Xá Lợi này đúng là ty chức từ Thổ Hỏa La mang về, tuyệt không dám lừa gạt điện hạ.
- Hừ! Nếu bị ta tra ra chân tướng, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả lừa gạt!
Trong lòng Lam Chấn Ngọc hoảng sợ, nhưng đã nói ra, gã không cách nào thu hồi nữa, đành kiên trì nói:
- Những lời ty chức nói đều là thật.
Võ Thừa Tự nhìn gã chăm chú một lúc lâu thì không nói vấn đề này nữa, chuyển đề tài về Võ Thuận:
- Võ Thuận chết như thế nào? Hiện tại có rất nhiều cách nói, ta đến bị làm cho hồ đồ rồi.
- Hồi bẩm điện hạ, Thuận công tử quả thật bị chết rất kỳ lạ. Trước khi bộ hàm Xá Lợi bị người của Lương quốc công đoạt đi đã rơi vào tay Lý Trân người Đôn Hoàng. Ty chức bắt được huynh đệ của hắn, yêu cầu hắn lấy Xá Lợi để trao đổi, ngay lúc trao đổi, Thuận công tử bị độc tiễn bắn chết.
Lúc ấy là buổi tối, lại khá hỗn loạn, rốt cuộc là ai bắn ra mũi tên này quả thật không rõ lắm, nhưng Lý Trân là hiềm nghi lớn nhất. Rất có thể hắn phái người mai phục tại nóc nhà, muốn thừa dịp hỗn loạn mà lấy lại Xá Lợi thoát thân, ty chức vô năng, chỉ đoạt lại được Xá Lợi, lại bị hắn chạy thoát rồi.
Võ Thừa Tự nghe gã nhắc tới Lương quốc công, chính là Tiết Hoài Nghĩa rồi. Đây cũng là việc y lo lắng. Nhưng lo lắng thì lo lắng, nếu bảo y giao trả Xá Lợi cho Tiết Hoài Nghĩa thì đừng mơ. Y ngâm một chút hỏi:
- Lý Trân này là ai, tôn thất à?
- Cũng không phải! Người này trẻ tuổi, là con cháu bình dân huyện Đôn Hoàng, trời đưa đất đẩy mà bị cuốn vào việc Xá Lợi.
Sắc mặt Võ Thừa Tự sắc âm trầm, lạnh hừ lạnh một tiếng:
- Một bình dân cũng có thể không để Ngụy vương vào mắt sao?
- Điện hạ, khả năng hắn đã đến Lạc Dương rồi.
- Vậy thì làm thịt hắn, xách đầu người tới gặp ta!
Võ Thừa Tự không chút do dự nói.
- Ty chức tuân mệnh!
Lúc này, Võ Thừa Tự thấy phụ tá của mình là Minh tiên sinh đứng ở cửa, dường như muốn nói gì đó, y liền nói với Lam Chấn Ngọc:
- Ngươi bảo hộ Võ Thuận bất lợi, ta vốn nên nghiêm trị ngươi. Nhưng vì Xá Lợi, giờ ta tạm tha ngươi. Nếu ta phát hiện ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ xử lý ngươi.
Trong lòng Lam Chấn Ngọc sợ hãi. Rất nhiều người đều biết quan hệ giữa Lý Trân và Xá Lợi, chỉ cần Võ Thừa Tự phái người đi điều tra một chút, lập tức sẽ biết chân tướng, khi đó y sẽ bỏ qua cho mình sao?
Trong lòng của gã sợ hãi, nhưng lại không dám biểu lộ ra:
- Ty chức cáo lui!
Lam Chấn Ngọc chậm rãi lui xuống dưới. Võ Thừa Tự mới quay sang nói với Minh tiên sinh:
- Tiên sinh có chuyện gì?
Minh tiên sinh là một gã văn sĩ trên ba mươi, người huyện Vạn Niên Kinh Triệu, mặt đen gầy, nhìn khá yếu đuối, nhưng mưu trí của gã rất lợi hại, được người ta đề cử với Võ Thừa Tự.
Võ Thừa Tự cũng biết mình năng lực không đủ, hơn nữa y chú trọng thu thập nhân tài, tỷ như tám con nuôi của y đều là hào bá một phương các nơi, còn có Minh tiên sinh này, là quân sư của y, đối với những đề nghị của gã nói gì nghe nấy.
Minh tiên sinh chậm rãi đi lên phía trước nói:
- Bên Lương Châu truyền tin tức tới, sự kiện kia đã thành công.
Võ Thừa Tự mừng rỡ, giơ ngón tay cái lên khen:
- Minh tiên sinh không hổ có mưu của Khổng Minh. Chuyện này quả thật an bài rất khéo.
Minh tiên sinh khẽ mỉm cười:
- Đây cũng là năng lực của điện hạ, nếu không Thánh Thượng sao muốn chữ của Âu Dương Tuân chứ? Thuộc hạ suy đoán, hai ngày này lão ta sẽ đưa kinh Kim Cương vào cung, điện hạ để trong cung phối hợp một chút.
- Trong lòng ta hiểu rõ.
Trong lòng Võ Thừa Tự đắc ý vô cùng, lạnh lùng lẩm bẩm:
- Ngăn Võ Thừa Tự ta thượng vị, ta muốn xem kết cục của lão ta như nào?