Ngày hôm sau, trời vừa sáng hàng trăm triều thần đã tập trung trước quảng trường Minh đường. Cứ năm người lại tụ tập thành nhóm, thì thầm to nhỏ. Đã sớm qua thời gian phải thượng triều, thế nhưng chuông thượng triều lại chậm chạp không hề kêu vang. Mọi người không biết có chuyện gì xảy ra, bất an bàn luận.
- Trong cung có tin đồn, Thánh Thượng bị bệnh nặng. Không biết là thật hay giả?
- Đừng nói bậy, hôm qua Thánh Thượng hạ chỉ nghiêm trị Vi vương phi, không phải rất khỏe đó sao?
- Ai! Thật đáng tiếc cho Lư Lăng Vương điện hạ, bị nữ nhân hủy diệt.
- Xuỵt….ra rồi kìa!
Trong đại điện một người đi ra, chính là Điện Trung Giám Lý Trì. Mọi người đều vây quanh phía trước bậc thang. Lý Trì ho khan một tiếng thật mạnh, cao giọng nói:
- Bệ hạ bị bệnh nhẹ, miễn thượng triều năm ngày. Mọi người tự mình trở về triều phòng đi.
Nghe nói phải nghỉ thượng triều năm ngày, triều thần lập tức giống như bị nổ tung, đều kêu lên:
- Lý sứ quân, trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Trì vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không biết, mọi người mau giải tán đi.
Mọi người phát hỏa cũng không giải quyết được việc gì liền tự mình trở về triều phòng. Lúc này, Trương Giản Chi tiến lên giữ chặt Lý Trì, thấp giọng hỏi:
- Nghỉ triều năm ngày, có phải là ý của Nhị Trương không?
Lý Trì vẻ mặt xấu hổ, thấp giọng nói:
- Ta không có nhìn thấy Thánh Thượng, nghe nói đang ở Trường Sinh Điện dưỡng bệnh, ai cũng không cho phép vào. Là Trương Dịch Chi đi ra truyền đạt ý chỉ của Thánh Thượng.
Trương Giản Chi nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.
Y lắc đầu, cũng xoay người trở về quan phòng của mình.
Bốn phía Trường Sinh Điện đứng đầy vệ sĩ binh gác cổng được trang bị đầy đủ vũ khí. Đại tướng quân Võ Ý Tông mặc giáp đội nón trụ, tay cầm trường kích đứng trước cửa cung, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cùng một tốp lớn cung nữ xoay người rời đi phía xa xa. Không cho bất cứ người nào tiến vào cung điện, kể cả người có đặc quyền trong cung là Thượng Quan Uyển Nhi.
Trong hậu điện Dưỡng Tâm các, Võ Tắc Thiên mơ màng nằm trên giường bệnh. Bà quả thật ngã bệnh, hơn nữa bệnh thật sự rất nặng. Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, bà như đã già đi bốn mươi tuổi. Từ một nữ nhân bốn mươi tuổi có bảo dưỡng đều đặn, đảo mắt biến thành lão bà tám mươi tuổi. Làn da mỏng, trên mặt đầy những nếp nhăn. Những vết ban của người già cũng không ngăn được mà xuất hiện dưới da.
Tất cả biến hóa này, Võ Tắc Thiên dường như không hề biết. Bà nhắm chặt hai mắt, trên khuôn mặt tiều tụy vàng như nến không có nửa điểm sức lực, tựa như yên lặng chờ đợi cái chết tiến đến. Bên cạnh bà không có thị nữ, không có hoạn quan và thái y, chỉ có vẻ mặt chán ghét của Trương Xương Tông đứng ngoài cửa.
Lúc này, Trương Dịch Chi từ bên ngoài vội vàng đi vào, phất phất tay. Mấy cung nữ bên người đúng trong góc nhỏ vội vàng đi vào phòng, đứng ở đầu giường Võ Tắc Thiên. Trương Dịch Chi đưa ánh mắt nhìn Trương Xương Tông. Hai người xoay người đi vào trong tĩnh thất phía bên kia.
Trong tay Trương Xương Tông ôm một cái hộp ngọc. Bên trong có ngọc tỷ của thiên tử Đại Đường và bút son, còn có kim bài điều binh. Quyền lực của thiên tử đã hoàn toàn nằm trong tay huynh đệ bọn chúng.
- Tình hình bên ngoài thế nào rồi?
Trương Xương Tông hỏi.
- Tất cả đã giải tán rồi, nghỉ thượng triều năm ngày. Cho dù có ý kiến, bọn họ cũng không làm thế nào được.
- Bây giờ chúng ta nên làm gì? Lão khất bà có thể sống không được mấy ngày nữa. Dù sao thì giấy cũng không gói được lửa.
Trương Xương Tông trong lòng lo lắng nói.
- Việc cấp bách bây giờ là phải diệt trừ người duy nhất có thể uy hiếp chúng ta. Võ Du Nghi đã dẫn người đi bắt Lý Trân rồi. Có chiếu thư ở đó, tin chắc hắn không dám công khai tạo phản. Ta thật sự cảm thấy mấu chốt chính là Tương Vương Lý Đán. Nhất định phải diệt trừ người này. Không có người nòng cốt, đám triều thần chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của chúng ta.
Trương thị huynh đệ suy nghĩ rất hợp với thực tế. Bọn chúng chọn giữa Thái Bình công chúa và Võ Tam Tư. Lý Hiển đã hoàn toàn bị phế, nhốt ở Lư Lăng Vương phủ. Lý Trọng Tuấn tuy rằng trốn không rõ tung tích nhưng ảnh hưởng không lớn. Mấu chốt chính là Tương vương Lý Đán. Một khi tin Võ Tắc Thiên chết truyền ra ngoài, triều thần nhất định sẽ chỉ định y làm hoàng đế.
Trương Dịch Chi nhất thời cũng vô kế khả thi. Vào lúc này, một ả cung nữ vội vàng hấp tấp chạy tới cửa nói:
- Hai vị tướng quân, Thánh Thượng đã tỉnh.
Trương thị huynh đệ cuống quít đứng dậy đi đến phòng bệnh Võ Tắc Thiên. Trương Dịch Chi trừng mắt liếc mấy ả cung nữ một cái. Cung nữ sợ tới mức đều lui xuống. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông mỗi người ngồi một bên đầu giường, nắm tay Võ Tắc Thiên hỏi:
- Bệ hạ cảm thấy thế nào rồi?
Võ Tắc Thiên chậm rãi mở to mắt, hơi thở mỏng manh nói:
- Trẫm không được rồi. Nhanh đi truyền Tương Vương, Trẫm muốn gửi gắm xã tắc cho nó.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nhìn nhau. Hai người trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Thì ra Thánh Thượng muốn đem giang sơn truyền cho Tương Vương. Trương Dịch Chi vội la lên:
- Thái y nói, bệ hạ cần nghỉ ngơi, cẩn thận điều dưỡng. Nghỉ ngơi thật tốt hơn mười ngày, thân thể sẽ từ từ khôi phục.
- Trẫm biết tình hình của mình. Lần này không được rồi, đi mau, mau truyền Tương Vương đến đây.
- Vi thần tuân chỉ. Sẽ cho người đi truyền Tương Vương đến.
Trương Dịch Chi trao đổi ánh mắt với Trương Xương Tông. Hai người đứng dậy ra khỏi phòng, nói với cung nữ:
- Thánh Thượng cần nghỉ ngơi điều dưỡng, cho Thánh Thượng uống thuốc nước, mau đi.
Hai ả cung nữ vội vàng tiến vào phòng hầu hạ Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên uống vào vài ngụm thuốc nước, thiêm thiếp ngủ đi. Nhị Trương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến tĩnh thất. Trương Xương Tông hung ác nói:
- Chúng ta tương kế tựu kế. Truyền Lý Đán tiến cung rồi tiêu diệt y.
Trương Dịch Chi có tâm nhãn hơn một chút. Y cười lạnh một tiếng:
- Nếu chẳng may y không chịu tiến cung, chúng ta phải làm thế nào?
- Vậy huynh nói nên làm thế nào?
Trương Dịch Chi đảo mắt:
- Không bằng tiến hành cùng lúc, trước tiên gọi y vào cung, nếu y không chịu vào cung liền phong y làm Tịnh Châu mục, đuổi y ra ngoài đó. Đợi đến khi chúng ta thành lập quân đội mới, nếu y dám tạo phản, ta liền phái đại quân tiêu diệt y.
Trương Xương Tông gật gật đầu. Trục xuất Lý Đán ra bên ngoài cũng là một biện pháp.
- Được rồi, chúng ta lập tức thảo chiếu thư.
Thiên Kỵ doanh là chi quân đội sắc bén nhất thần đô Lạc Dương, thậm chí là trên cả Đại Đường, có hai vạn năm nghìn kỵ binh, phân bố ba nơi Lạc Dương, Trường An và Thái Nguyên. Trong đó Lạc Dương có mười lăm ngàn người. Quân doanh của nó cũng là tòa nhà lớn nhất trong cấm quân, nằm trong thần đô Tây Uyển, ước tính khoảng một ngàn mẫu.
Tối hôm qua Lý Trân đưa cả nhà đi Trường An, cũng hạ lệnh Thiên kỵ doanh Trường An phía sau nghiêm mật hộ vệ. Bản thân hắn cũng không có quay về phủ, mà trực tiếp ở trong quân doanh, nắm giữ đại quyền quân đội.
Trời vừa sáng, ngự y Diêu Hi ngụy trang bộ dáng thành hoạn quan, dưới sự bảo vệ của vài tên thị vệ chạy tới cửa Thiên Kỵ doanh hô lớn:
- Ta có việc gấp cần gặp tướng quân các ngươi, mau thay ta thông báo.
Cũng vừa may hôm nay trực là đại tướng Tửu Chí. Y trên tường doanh trại nhìn thấy Diêu Hi, vội vàng chạy xuống:
- Tiểu Tế, ngươi sao lại tới đây?
Diêu Hi vội la lên:
- Có đại sự phát sinh, ta phải gặp Lý đại ca.
Diêu Hi đương nhiên không có vấn đề. Nhưng Tửu Chí nhìn thoáng qua vài tên Thiên Ngưu Vệ võ sĩ. Diêu Hi vội vàng nói:
- Mấy người này đều từng là bệnh nhân của ta. Ta đã cứu mạng bọn hắn nên bọn hắn giúp ta trốn đi. Nhưng bọn hắn không thể trở về nữa. Trở về chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
- Được rồi, các ngươi đi theo ta.
Tửu Chí dẫn mấy người đi vào đại doanh. Để cho thuộc hạ đi tiếp đón mấy tên thị vệ, y dẫn Diêu Hi vội vàng chạy tới đại trướng trong quân.
Lý Trân lúc này đang ở trong đại trướng viết thư cho tướng quân Thiên kỵ doanh ở Thái Nguyên. Tửu Chí đứng ở cửa trướng bẩm báo:
- Tướng quân, Diêu Hi có việc gấp bẩm báo.
- Vào đi.
Lý Trân để bút xuống. Hắn biết Diêu Hi tới, trong cung đương nhiên có chuyện lớn xảy ra.
Diêu Hi đi vào trướng liền kích động nói:
- Lý đại ca, Thánh Thượng hôn mê, bệnh tình nguy cấp.
- Ngươi đừng vội, ta biết tình hình của bà không tốt. Ngồi xuống nói.
Diêu Hi ngồi xuống, uống một hớp nước, lúc này mới nói:
- Nửa đêm tối hôm qua, Thánh Thượng bỗng nhiên phát bệnh, không thể hô hấp. Ta cùng vài ngự y cấp cứu tới canh năm mới có chút ổn định lại. Nhưng người đã rơi vào trạng thái hôn mê.
- Ta nghe nói bà có uống một loại thuốc kích tình tên là bí hỉ hoàn.
Diêu Hi thở dài:
- Đó là một loại độc dược mãn tính. Sau khi uống sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác, cả người đều chìm trong trạng thái phấn khởi. Thánh Thượng hết lần này tới lần khác ham muốn mạnh mẽ. Liều dùng càng lúc càng nhiều, cuối cùng gây nên cơ sự như hôm nay.
- Các ngươi không khuyên giải bà sao?
Diêu Hi lắc đầu:
- Ai cũng khuyên không được. Thứ này rất dễ nghiện, căn bản không thể dừng. Do vậy một năm qua, trạng thái tinh thần của bà càng ngày càng kém.
- Hồ tăng Tuệ Phạm kia ta đã bắt được. Lão nói Thánh Thượng chỉ có thể sống mười ngày, là như vậy phải không?
Diêu Hi gật đầu:
- Đêm qua mấy người ngự y chúng ta lén trao đổi với nhau. Cách nghĩ của mọi người không khác biệt lắm. Thánh Thượng đã như dầu hết đèn tắt, có thể sống mười ngày đã là rất may mắn rồi.
Diêu Hi thở dài:
- Trương thị huynh đệ so với người khác còn rõ ràng hơn. Bởi vì tối hôm qua mười mấy ngự y đều bị bắt lại, ta may mắn được mấy tên thị vệ trợ giúp mới thoát ra được.
Vừa dứt lời, bên ngoài đại trướng có thị vệ bẩm báo:
- Đại tướng quân, Thánh Thượng cho người tuyên chỉ, lệnh ngươi lập tức tiến cung.
Lý Trân mỉm cười, tới thật là trùng hợp. Hắn ngoắc tay kêu một gã thân binh tiến lên phía trước:
- Mang vài huynh đệ đi thăm dò bốn phía một chút, xem xem có phục binh hay không.
Thân binh nhanh chóng bước đi. Lý Trân cười vỗ vỗ bả vai Diêu Hi:
- Ta còn đang lo lắng không biết làm thế nào cứu ngươi. Ngươi tự mình tới đây là qúa tốt rồi. Cũng may người mang đến tin tức, ta mới biết nên làm như thế nào.
***
Một đội Võ Lâm Quân thị vệ hơn trăm người đi tới trước cửa Thiên Kỵ doanh, còn cách khoảng trăm bước, một loạt tiễn xa xa liền phóng tới, có người hô to:
- Không cho phép tới gần quân doanh.
Hoạn quan thị vệ hô lớn:
- Chúng ta có chiếu thư của bệ hạ đưa cho đại tướng quân.
Một lát sau, từ trong quân doanh chạy ra vài trăm kỵ binh, mỗi người tay cầm trường mâu, đằng đằng sát khi xông đến, bao vây trăm tên thị vệ, tướng lĩnh dẫn đầu chính là Tửu Chí. Y hét lớn một tiếng:
- Quân đội không cho tiến vào doanh trại.
Hoạn quan bất đắc dĩ, đành tiến lên giơ cao chiếu thư nói:
- Đây là ý chỉ của Thánh Thượng, mời đại tướng quân ra tiếp chỉ.
- Đại tướng quân ở bên trong quân doanh. Ngươi tự mình vào đi.
Giáo Úy hộ vệ hoạn quan tiến lên giận dữ:
- Dám làm chậm trễ thánh chỉ, đây chính là tội khi quân.
Tửu Chí xông lên vút roi, oán giận nói:
- Con mẹ nhà ngươi thả rắm thối. Nơi đây là quân doanh của Thiên kỵ doanh, không tới lượt ngươi lên tiếng.
Trong rừng cây rậm rạp ở ngoài hai trăm bước, Võ Lâm Quân đại tướng quân Võ Du Nghi thống lĩnh hơn ngàn binh lính tinh nhuệ mai phục tại nơi này. Chỉ cần Lý Trân rời khỏi quân doanh, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên chém giết hắn. Nhưng dường như tình hình có chút không ổn, Lý Trân không chịu ra khỏi quân doanh.
Tên hoạn quan bất đắc dĩ, chỉ đành nháy mắt với tên Giáo Úy, tự mình đi vào quân doanh. Vào đến trước đại trướng trung quân, hoạn quan không ngờ phát hiện thấy bên cạnh đỉnh đại trướng có khoảng chừng mấy trăm binh lính gác, còn có hàng rào giới nghiêm, phòng vệ có phải là quá nghiêm ngặt hay không?
Trong lúc gã đang thấy kỳ quái, Lý Trân đã khoanh tay từ giữa đại trướng trung quân đi ra:
- Thì ra là Triệu công công, Thánh Thượng cần ta làm việc gì?
Hoạn quan thấy Lý Trân không có ý tứ bày hương án tiếp chỉ, chỉ đành đem chiếu thư đưa cho hắn:
- Đại tướng quân tự mình xem đi.
Lý Trân cũng không tiếp, như cũ lạnh băng băng nói:
- Ngươi cứ việc nói thẳng đi, có phải Thánh Thượng muốn ta tiến cung?
- Đúng vậy, Thánh Thượng có chuyện quan trọng mời đại tướng quân vào cung.
Lý Trân cười lạnh không ngớt:
- Thánh Thượng không phải bị bệnh sao? Miễn triều năm ngày, làm sao có sức lực tuyên ta đi yết kiến, ngươi đùa sai rồi đó.
Hoạn quan thấp giọng nói:
- Thánh Thượng tuyên đại tướng quân tiến cung là có hậu sự cần phó thác.
Lý Trân lập tức cười ha hả:
- Nếu thật sự là như vậy, Trương thị huynh đệ làm sao sẽ cho phép ngươi đi ra ngoài?
Lý Trân vừa thu lại tiếng cười, lạnh lùng nói tiếp:
- Đi nói cho Võ Du Nghi, đừng cho rằng y tránh trong rừng cây là ta không biết. Ta không muốn cùng y chém giết lẫn nhau, nếu không một người trong bọn chúng cũng không sống nổi, kêu bọn chúng cút đi.
Hoạn quan sợ tới mức lui về sau hai bước, xoay người liền chạy. Binh lính cũng không ngăn trở gã, mặc cho gax chạy ra khỏi đại doanh. Lúc này trưởng sử Dương Chí ở một bên thấp giọng hỏi:
- Tướng quân vì sao không trực tiếp tiêu diệt Võ Du Nghi?
Lý Trân lắc đầu:
- Bây giờ chưa phải lúc, để đầu y lưu lại thêm vài ngày.
Hoạn quan chạy ra khỏi đại doanh, hô to với binh lính bên ngoài:
- Đi mau, hắn biết cả rồi.
Giáo Úy cũng sợ tới mức mặt như màu đất, xoay người chạy tới rừng cây bên này. Võ Du Nghi tiến lên quát lớn:
- Có chuyện gì thế này?
Hoạn quan thở không ra hơi nói:
- Hắn không chịu tiếp chỉ. Hắn biết tướng quân mai phục trong rừng cây. Nếu không cho quân lui xuống, hắn sẽ xuất binh tiêu diệt tướng quân.
Võ Du Nghi biến sắc, cắn răng nói:
- Hay cho một tên Thiên Kỵ doanh đại tướng quân, chúng ta đi.
Hắn vung tay, ra lệnh cho thủ hạ nhanh chóng rút lui khỏi rừng cây, đi về phía hoàng cung.