- Cao Ti trực, ta thấy hơi lạ, Vương Kiến Tự giàu kinh nghiệm, lý lịch cũng đầy đủ, sao y mới chỉ là một tiểu quan bát phẩm?
Đi trên đường của Bắc thị, Lý Trân không kìm nổi hỏi ngang, hắn rất tò mò về Vương Kiến Tự.
Cao Tiễn khẽ thở dài:
- Nói ra cũng khó nói hết, tuy y không phải là xuất thân từ khoa cử nhưng từng có vị trí làm tại Đại Lý Tự. Mười mấy năm trước Lý Kính Nghiệp khởi binh ở Dương Châu, huynh đệ của y cũng tham gia vào quân đội của Lý Kính Nghiệp. Sau đó Vương Kiến Tự bị triều đình thanh toán, phải vào tù, Địch tướng quốc đã biện hộ giúp y tránh khỏi tội chết. Nhưng chức quan đã mất, phá vô số vụ án, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ lên đến Bát phẩm Bình sự, có lẽ y đã đến đỉnh rồi.
- Quả là có điều đáng tiếc.
Lý Trân cũng cảm thán một tiếng, bản lĩnh phát hiện từng manh mối rất nhỏ của Vương Kiến Tự khiến hắn khắc sâu vào ấn tượng.
Lúc nói chuyện, hai người đã vào nam thị, nam thị vẫn hối hả như bình thường, người đông như dệt cửi. Lý Trân đã rất lâu chưa vào nam thị, trước kia vì đại tỷ của hắn có quán rượu ở nam thị, bây giờ hắn mới chợt nhớ tới đại tỷ đã chuyển nhượng quán rượu, sau đó nam thị đã không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Không bao lâu, bọn họ đã đi tới một cửa hàng châu báu nằm ở một con phố không rộng, có trang sức đơn giản, các mặt hàng trang sức khá bình dân, cũng có một số đồ xa hoa chỉ có ở cửa hàng quý tộc.
La Châu Đường mà bọn Lý Trân muốn tìm là một cửa hàng châu báu thuộc hạng trung nhưng nó rất đặc biệt, chỉ bán các loại minh châu, trân châu. Lý Châu từ lâu đã nhìn thấy minh châu giả, to bằng quả bí đỏ nhỏ treo trên tấm biển hiệu.
- Chính là chỗ này.
Cao Tiễn chỉ vào viên minh châu giả trên đỉnh đầu cười nói.
Lý Trân nhìn cửa hàng này một chút, nó rất nhỏ, giống như chen giữa hai tòa nhà cao. Tuy cũng có ba tầng, nhưng có vẻ rất hạn hép, trên cửa có treo biển hiệu, viền vàng đáy đen, có ba con rồng bay phượng múa uốn thành ba chữ thật to màu bạc: “La Châu Đường”.
Lúc này, hai gã tiểu nhị vẻ mặt tươi cười đon đả:
- Hoan nghênh các vị đến tiểu điếm.
Một gã võ sĩ Nội vệ cầm thẻ đồng song đầu ưng giơ lên trước mặt nói:
- Nội vệ phá án!
Hai gã tiểu nhị nghe nói đến Nội vệ sắc mặt đại biến, liền xoay người chạy vào trong điếm. Một lát sau có một người đàn ông rất béo chạy từ trong điếm ra. Y tên là La Thịnh, là đông chủ của La Châu Đường, đồng thời cũng là đại chưởng quầy, y căng thẳng trong lòng, liên tục chắp tay nói:
- Tiểu nhân La Thịnh hoan nghênh các vị đại nhân.
Lý Châu xoay người xuống ngựa, không để ý gì đến y mà đi thẳng vào trong quán. Hơn mười võ sĩ Nội vệ cũng nối đuôi nhau vào, Cao Tiễn thầm lắc đầu vội kéo La Thịnh lại thấp giọng nói:
- Vị vừa rồi kia là Lý thống lĩnh Nội vệ, chắc ông nghe qua rồi chứ?
- Biết, biết!
Đại danh của Lý Trân ở Lạc Dương có ai mà không biết, đương nhiên là La Thịnh biết, tim y đập thình thịch. Thống lĩnh Nội vệ đến quán mình phá án, y đã phạm phải chuyện gì?
La Thịnh dẫn Lý Trân lên phòng khách tầng hai, sai người dâng trà ngon. Lý Trân và Cao Tiễn ngồi bên cạnh bàn nhỏ, La Thịnh khoanh tay đứng ở bên có vẻ rất căng thẳng, Cao Tiễn cười nói:
- Chúng tôi chỉ là đến hỏi thăm chút chuyện, La chưởng quỹ không cần căng thẳng, mời ngồi!
La Thịnh nghe nói bọn họ chỉ đến hỏi thăm chút chuyện, liền thở phào, lại liếc nhìn Lý Trân, không có sự đồng ý của Lý Trân y cũng không dám ngồi. Lý Trân gật đầu:
- Ngồi đi!
Lúc này La Thịnh vừa ngồi xuống, Lý Trân vẫy tay một cái, một gã thủ hạ cầm hộp gấm đến, hắn mở hộp gấm ra, bên trong chính là chiếc khuyên tai trân châu. Lý Trân giao hộp cho La Thịnh:
- La chưởng quỹ mời xem viên trân châu này.
La chưởng quỹ đã mơ hồ hiểu ra ý đồ của họ, trong lòng càng yên tĩnh lại. Y vội vàng tập trung tinh thần, cẩn thận nhìn kỹ viên trân châu này, y lập tức nhận ra sợ hãi nói:
- Đây là Thất Diệp hải châu của Oa quốc, là vật từ đảo Thất Diệp của Oa Quốc, chính là hạt châu do tiểu điếm bán ra.
- Sao ông có thể khẳng định như vậy?
Lý Trân không hiểu hỏi.
- Lý thống lĩnh có điểm chưa biết, viên trân châu này rất giá trị, có thể nói là châu trong ngọc sáng, ở Oa quốc là vô cùng hiếm thấy, một gã thương nhân Oa quốc đã buôn bán số trân châu này đến Dương Châu, tổng cộng có ba trăm viên, dẫn tới chấn động ở Dương Châu, Hàng Châu. Lúc đó cha ta chạy tới Dương Châu, mua tất cả ba trăm viên mỗi viên với giá năm mươi quan tiền.
Cao Tiễn không kìm nổi cười nói:
- Không ngờ một viên hải châu bán được năm mươi quan tiền, phụ thân người rất quyết đoán đấy.
La Thịnh có vẻ đắc ý nói:
- Lúc đó một viên hải châu thượng phẩm giá trị nhiều nhất là một xâu tiền, cha ta dùng năm mươi quan tiền mua một viên, rất nhiều người trong nghề nói ông ấy điên. Nhưng sự thật chứng mình, từ đó về sau chưa từng có hải châu chất lượng tốt như vậy xuất hiện nữa. Một viên hải châu như bây giờ, ít nhất phải bán hai trăm năm mươi quan tiền.
- Sao ông có thể thẳng định sau này cũng không có nữa?
- Sau chuyện Thất Diệp hải châu lần đó, tiếng tăm của cha ta càng được truyền xa, La Châu Đường cũng thành nhãn hiệu đệ nhất về minh châu, có tất cả hạt châu tốt. Những người bán đều đưa đến La Châu Đường giám định, cho nên chúng tôi rất rõ về thị trường hải châu mới có thể khẳng định như vậy.
Lý Trân nghe nói thấy rất có lý, lại chỉ vào hộp hải châu nói:
- Vậy ông xem hạt này một chút, xem có ấn tượng gì không?
La Thịnh lấy khăn tay ra, bọc lấy ngón tay béo của mình nhặt hạt châu lên. Y lập tức nhướn mày, Lý Trân biết y đã nhìn ra điều gì đó liền nói:
- Hạt châu này đã bị chạm rỗng, bên trong chứa kịch độc.
La Thịnh nghe nói bên trong có kịch độc, sợ đến mức tay khẽ run, hạt châu rơi xuống đất, y lại vội nhặt hạt châu bỏ vào hộp lắc lắc đầu nói:
- Thật đáng tiếc, hạt châu tốt như vậy mà không ngờ bị chạm rỗng, quả là đáng tiếc.
Nói đến đây, y như chợt nhớ ra cái gì đó liền vội vàng nói với Lý Trân:
- Hình như ta có chút ấn tượng, mấy năm trước chúng ta có chạm rỗng một viên Thất Diệp hải châu, có phải viên này không thì ta không nhớ, ta đi tìm thầy đến đây.
Lý Trân gật gật đầu:
- Đi đi!
Y cố bò dậy vội vàng đi ra ngoài, lúc này Cao Tiễn thấp giọng nói với Lý Trân:
- Tất cả thị vệ đều nói trong số thích khách không có nữ nhân nhưng lại tìm thấy một khuyên tai trân châu của nữ nhân trên hiện trường. Ta nghĩ, điều này có phải hơi lạ hay không?
Lý Trân ngây ra:
- Ý của ngươi nói, đây là có người cố tình làm rơi để đánh lạc hướng phán đoán của chúng ta.
- Cũng chưa chắc, ta chỉ là cảm thấy hơi lạ, chờ bọn họ giám định xong rồi nói.
Rất nhanh La Thịnh đã dắt một lão thợ thủ công tóc hoa râm, khoảng sáu mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn. Lạ Thịnh giới thiệu nói:
- Đây là thợ thủ công già nhất trong cửa hàng chúng tôi, lão Quách, tay nghề của ông ấy là số một ở Đại Đường, viên Thất Diệp hải châu mà ta nói chính là sản phẩm của ông ấy.
Quách lão đi lên quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu dân bái kiến Lý thống lĩnh.
- Không cần khách sáo, lão tượng mời ngồi.
La Thịnh và Quách lão đều ngồi xuống, Lý Trân giao hộp gấm lại cho ông ta, La Thịnh thấp giọng nói:
- Ông nhất định phải coi chừng một chút, bên trong có kịch độc.
Lão Quách gật gật đầu, ông ta đeo đôi găng tay da cá mập cực mỏng, từ từ nhặt viên trân châu lên cười giải thích với Lý Trân:
- Không giống với trân châu khác, loại Thất Diệp hải châu này thích lạnh sợ nóng, cố gắng đừng đụng tay vào, nhiệt độ trên tay sẽ làm độ sáng bóng của nó mờ đi. Trên thực tế, chúng tôi cũng không định chế nó làm vòng cổ.
- Không làm trang sức, vậy nó có lợi ích gì?
La Thịnh ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Bình thường dùng nó để làm minh khí, ngậm trong miệng, cho nên nó tên là Định Nhan Châu, nghe nói có thể phòng cho xác chết không mục.
Lý Trân và Cao Tiễn nhìn nhau, không ngờ viên trân châu này là minh khí, quả là khiến bọn họ bất ngờ.
Lúc này, con ngươi của lão Quách híp lại dùng hoa sen đồng kẹp lấy trân châu. Lại lấy một cây ngân châm dài năm tấc từ chỗ dụng cụ chậm rãi tách viên kim hoàn trên đầu viên trân châu ra, viên trân châu lập tức lộ ra một lỗ trống bằng hạt đậu xanh.
Lão Quách thấm độc bên trong vào một chiếc khăn tơ mỏng, phấn độc lại là mày vàng khiến Lý Trân run lên, hắn nghĩ đến xích luyện kim. Xích luyện kim ở trạng thái không màu, không vị nhưng sau khi đốt thành tro bụi thì lại biến thành màu vàng.
Lúc này, Cao Tiễn giơ khăn tay mỏng, Lý Trân nhanh lẹ bắt lấy cổ tay y:
- Đừng đụng vào nó.
Người xung quanh giật mình, không khỏi lui về sau, dường như phấn vàng kia giống như nọc rắn. Lý Trân đã đeo găng tay cẩn thận gói bột lại, rồi lại dùng túi dày bọc lại cất nó vào trong túi da.
Hắn để cho đông chủ La Thịnh mang viên trân châu đi tráng nước, đảm bảo không còn chút thuốc bột nào. Lúc này mới trả lại cho lão Quách. Lão Quách nhìn kĩ viên trân châu một lát, lúc này mới thở dài nói:
- Đây chính là viên Thất Diệp trân châu ta chạm rỗng ba năm về trước, là sản phẩm của ta, ta nhận ra nó.
Lý Trân sôi nổi hẳn lên rồi vội vàng nói:
- Ông còn nhớ ai nhờ ông chạm viên trân châu này không?
Lão Quách liếc mắt nhìn đông chủ một cái, ông ta chỉ làm việc còn khách là ai thì không biết.
La Thịnh trầm tư một lát rồi chậm rãi nói:
- Nếu quả thật là Thất Diệp trân châu ba năm về trước, ta vẫn còn một chút ấn tượng. Nói chính xác, ta nhớ rất rõ ràng là Hoàng quản gia của Ngụy Vương mang đến, nói là thiếp của Ngụy vương muốn chạm rỗng viên trân châu này.
“Võ Thừa Tự”, trong lòng Lý Trân như mở ra cánh cửa sổ. Hắn nghĩ đến Xích luyện kim rất giống thuốc bột màu vàng này lại liên quan đến Võ Thừa Tự. Vụ ám sát này dần trở nên rõ ràng, lẽ nào là Võ thị gia tướng của Võ Thừa Tự gây ra sao?
Tuy Lý Trân biết Võ Thừa Tự trên danh nghĩa đã bị lưu đày đi Lĩnh Nam nhưng y sống một cuộc sống vương hầu kiêu sa ở Quảng Châu, không kém Lạc Dương chút nào, thậm chí còn được làm theo ý mình hơn cả khi ở Lạc Dương. Rất có thể đã điều khiển Võ Phù Dung ám sát Lý Đán.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài truyền đến, chỉ nghe có người la lên:
- Ta là tòng sự Đại Lý Tự tìm Cao Ti trực có việc gấp.
Lý Trân lập tức sai bảo:
- Để y vào đi.
Một gã tòng sự Đại Lý Tự nhanh chân bước vào nói nhỏ vào tai Cao Tiễn mấy câu, Cao Tiễn không khỏi ngẩn ra. Lý Trân thấy vậy trong lòng nghi ngờ liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Cao Tiễn cười khổ nói:
- Tên võ sĩ bên cạnh Tương Vương may mắn còn sống kia trốn mất rồi.