Dù cho Lý Trân phải chịu áp lực lớn gấp bội phần ở chỗ của Thượng Quan Uyển Nhi nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng những lời mà Thượng Quan Uyển Nhi nói là hoàn toàn có lý. Hắn cần phải giải quyết dứt điểm sự việc liên quan đến Minh ước thư, một khi Võ Tắc Thiên nắm giữ được bằng chứng thì coi như hắn chẳng còn chút cơ hội nào cả.
Lý Trân rời khỏi Đoan môn, hắn thong dong lên ngựa rồi từ cầu Thiên Tân chậm rãi bước đi, lúc này Lý Trân cũng chẳng rảnh rang mà thưởng ngoạn phong cảnh hai bên đường, ngược lại những mối nguy tiềm ẩn trên con đường tại Dương Châu làm cho hắn thêm bội phần cảnh giác.
Võ Tắc Thiên nhắc đến ba thứ đó là Minh ước thư, thư tín và kim bài của Hưng Đường Hội, hắn tin là Võ Tắc Thiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy, cứ cho là tạm thời bà ấy không nghĩ tới Hưng Đường Hội nữa nhưng vận mệnh của Hưng Đường Hội vẫn cứ nằm trong lòng bàn tay của bà ta, đây mới chính là tính cách của nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên.
Minh ước thư đã được đưa cho Lý Hiển, thư tín thì ngoài mấy phong thư của Lý Hiển ra còn lại đều nằm trong tay của Lý Trân, điều mấu chốt là kim bài, đến tận bây giờ vẫn còn chưa rõ tung tích. Tối qua hắn còn nghĩ tới tính khả năng ở chỗ Tửu Chí, lúc đó hắn đã rất lo lắng rồi, hắn nhất định phải lập tức đi tìm Tửu Chí.
Nhưng ngoài Tửu Chí ra, Lý Trân còn lo lắng một người, đó chính là Phòng Thành. Mặc dù lúc đó bản thân mình lục tìm chứng cứ của Lý Nguyên Gia tại mật phòng, y không ở trong phòng, cũng không biết là mình đã mang đi chưa.
Nhưng Phòng Thành rất có thể đã biết trong chiếc hòm kia có chứa những gì, một khi kẻ này bị Võ Tắc Thiên tìm ra thì kẻ này sẽ trở thành một nhân chứng bất lợi cho mình. Lý Trân trong lòng cảm thấy có chút hối hận, hắn không nên bị cháu của Phòng Huyền Linh mê hoặc, có lẽ cần phải loại bỏ người này đi mới được.
Lý Trân vội cưỡi ngựa tới công sở bên ngoài của Nội vệ, hắn xoay người xuống ngựa rồi đi vào trong. Lúc này thông tin về việc hắn được thăng quan vẫn chưa truyền đến nơi này, nha môn Nội vệ vẫn yên ắng như trước, tất cả các võ sĩ Nội vệ tham gia vào cuộc bình định binh biến ở Dương Châu đều được nghỉ ba ngày, hầu hết mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi.
Đúng lúc Chủ bộ Dương Tín từ trong phòng đi ra nghênh tiếp Lý Trân:
- Lý thống lĩnh không nghỉ ngơi sao?
Dương Tín vội vàng thi lễ.
- Ta vừa mới từ trong cung ra.
Lý Trân vội hỏi:
- Phó úy Tửu Chí có ở đây không?
- Sáng nay cậu ấy có qua một lát nhưng hình như được ai đó mời đi uống rượu ở quán thịt nướng rồi, hình như tên là.....
- Minh Lệ tửu quán.
Lý Trân tiếp lời.
- Đúng rồi, đúng là Minh Lệ tửu quán.
Lý Trân ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn chưa tới chính ngọ, Tửu Chí có lẽ vẫn còn ở đó. Hắn lập tức lên ngựa rồi rời khỏi công sở. Đi đến cổng, hắn lại chợt nhớ ra một việc rồi quay lại nói với Dương Tín:
- Quên mất không dặn ngươi, ta đã được thăng lên làm Thống lĩnh rồi, Nội vệ của Võ Phù Dung cũng bị ta tiếp quản rồi.
Dương Tín mừng rõ vội nói:
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Có lẽ cũng phải chúc mừng Dương Trưởng Sử rồi.
Lý Trân cười lớn rồi tiến nhanh ra ngoài. Dương Tín giờ đây cứ như đang đi trên mây vậy. Dương Trưởng Sử, rõ ràng là Lý Trân đang ám chỉ tới mình, mình cũng được thăng chức lên Trưởng Sử rồi sao, cái tên phản đồ Thôi Thiếu Dĩnh cũng cần phải bị trừng trị. Dương Tín vui mừng đến nỗi cười không khép được miệng.
Lý Trân đã tới Minh Lệ tửu quán, hắn tới hỏi chủ quán, chủ quán nghe nhắc tới Tửu Chí thì lập tức dẫn Lý Trân tới một gian phòng, bên trong không ít người, mà hầu hết đều là thị vệ của Thiên Ngưu Vệ. Tửu Chí uống đến mức mặt đỏ như ông mặt trời, y cùng đám thị vệ kia đang chơi trò oẳn tù tì uống rượu, không khí trong phòng thật huyên náo.
Sự xuất hiện của Lý Trân khiến cho cả căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều đứng dậy thi lễ, Lý Trân cười rồi nói:
- Các vị cứ tiếp tục uống tiếp, ta tìm phó úy Tửu Chí có chút việc, không làm phiền đến mọi người nữa.
Lý Trân đưa mắt liếc Tửu Chí một cái, Tửu Chí không biết là đã xảy ra chuyện gì liền đứng dậy rồi đi theo Lý Trân:
- Lão Lý, có chuyện gì mà tìm ta vậy?
- Ngươi đi theo ta.
Lý Trân đi vào hậu viện, nhìn xung quanh không có ai, lúc này hắn mới nói với Tửu Chí:
- Không nên nói nhiều đến Hoàng Kim Giáp, cẩn thận với những điều sắp xảy ra.
Tửu Chí gãi đầu mỉm cười rồi nói:
- Tiền tài không để ra ngoài, chuyện như vậy ta tuyệt đối sẽ giữ kín, kì thực là ta luôn ở trước mặt mọi người mà giả nghèo giả khổ đó chứ.
Lý Trân gật đầu nói:
- Ta tới hỏi ngươi, đáng lẽ trên người của Lý Nguyên Gia phải có một tấm kim bài, khi an tang y ta không thấy tấm kim bài đó đâu, có phải là ngươi đang cất giữ nó không?
- Không hề, không hề, ta không có cầm.
Tửu Chí lắc đầu quậy quậy phủ nhận.
Lý Trân nhìn chằm chằm y rồi hỏi:
- Đây không phải là vấn đề tiền, tấm kim bài đó có liên quan đến việc đại sự, Thánh thượng đã truy vấn ta rồi, ngươi phải nói sự thật cho ta biết.
Tửu Chí lập tức nổi nóng:
- Lão Lý, ta từ trước tới giờ có khi nào đứng trước mặt ngươi mà nói lời dối trá không, ta thừa nhận lúc ấy có lục soát rất cẩn thận người của gã, còn rút một chiếc nhẫn bằng ngọc bích trên tay gã ra, sau đó bán được năm trăm quan tiền, ta thực sự không có nhìn thấy tấm kim bài, ta khẳng định trên người gã không hề có tấm kim bài như ngươi nói.
Lý Trân thấy y nổi cáu nên cũng tin tưởng những gì y nói là sự thật, tuy nhiên lại nói tới tấm kim bài của Hưng Đường Hội thì Lý Nguyên Gia thực sự không thể mang trên người được, có lẽ tấm kim bài này và Minh ước thư sẽ ở cùng một chỗ, nhưng lúc đó hắn cũng không phát hiện ra rốt cuộc tấm kim bài đó đã được mang đi đâu rồi.
Mặc dù tấm kim bài này cũng chẳng thể chứng minh được điều gì, nhưng sự tồn tại của nó lại chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nó rất có thể sẽ gây ra những điều mà mình không thể ngờ tới.
- Lão Lý, vậy rốt cuộc là tấm kim bài gì mà lại quan trọng vậy?
Lý Trân vỗ vỗ vào vai của Tửu Chí nói:
- Ngươi đừng hỏi nữa, nhớ là phải giữ bí mật về bộ hoàng kim giáp là được rồi.
Nói xong Lý Trân xoay người rời khỏi tửu quán.
Khi Lý Trân trở về phủ thì thấy ở phủ đã tập trung rất đông người đang chỉ trỏ vào cánh cửa rồi thì thào bàn tán. Lý Trân tiến lại gần thì thấy có một cái thang, hai vị quan nhân đang đứng trên đó để thay tấm biển hiệu. biển hiệu của Đôn Hoàng Tử Tước phủ đã bị gỡ xuống, thay vào đó là tấm biển có chữ Đôn Hoàng Bá tước phủ, đại tỷ đang đứng ở dưới chỉ trỏ chỉ đạo:
- Vẫn hơi lệch một chút, bên phải thấp xuống chút nữa.
Lý Trân cảm thấy thật phiền, hắn vội tiến tới rồi cao giọng nói:
- Mau gỡ xuống, không cần treo biển nữa.
Hai gã quan viên ngẩn người ra nhìn Lý Tuyền. Lý Tuyền mặt mày hớn hở tiến tới phía trước nói:
- A Trân, đệ được thăng chức tước rồi, còn là Huyện bá, đây chẳng phài là chuyện đại sự sao.
Lý Trân nụ cười méo xệch nói:
- Thăng chức là việc của thăng chức, còn biển hiệu thì không nên treo, nhất định không được treo.
- Sao vậy?
Lý Tuyền không hiểu bèn hỏi lại.
Lý Trân đương nhiên không thể nói toạc móng heo ra được, như vậy sẽ làm cho đại tỷ của mình bị tổn thương, hắn đành phải dựa vào cái cớ:
- Có kẻ oán thù tố cáo ta, nói ta quá kiêu ngạo, việc treo biển chính là cái cớ để họ nói ta như vậy, điều này sẽ làm cho Hoàng Thượng bực tức ta, vì vậy nhất định phải gỡ xuống.
Lý Tuyền lẩm bẩm một lúc rồi nói:
- Người khác có thể treo, tại sao chúng ta không được treo chứ? Ở cái huyện Đôn Hoàng của chúng ta, dù là một huân quan rất nhỏ cũng treo biển, đệ bây giờ tước vị đã đến như vậy rồi, cao hơn họ rất nhiều sao họ có thể dám tố đệ được.
- Tỷ à, đó là địa phương cách xa nơi của Hoàng Thượng nên họ có thể treo biển, đây là kinh thành, lại có một số kẻ thù oán ta, vậy mình cũng nên khiêm tốn chút để chúng không có cớ mà hại mình.
Lý Tuyền đành phải bảo hai tên quan nhân:
- Lại phải phiền hai vị lấy tấm biển xuống cho ta rồi.
- Xin hỏi, vậy treo cái gì bây giờ?
Một người trong đó hỏi.
- Treo hai ngọn đèn lồng là được rồi.
Lý Trân nói rồi liền dẫn ngựa vào trong phủ. Lý Tuyền vội vàng đuổi theo rồi nói nhỏ:
- Lần này đệ không chỉ được thăng quan mà còn phát tài rồi nhé, vừa rồi có quan viên tới nói Hoàng Thượng thưởng cho đệ ban ngàn tấm lụa, năm trăm lượng vàng, năm mươi mẫu ruộng.
Lý Trân dừng bước rồi cười tủm tỉm, hắn nói:
- Tỷ a, lụa là gấm vóc và tiền vàng ta đều sẽ thưởng hết cho những binh lính của mình, còn mười mẫu vĩnh nghiệp điền, tỷ giúp đệ xử lý chỗ đất đó đi.
Lý Tuyền ngẩn ra một lúc rồi nói:
- Tất cả đều đem cho đám thuộc hạ, A Trân à sao nhiều vậy, chí ít thì cũng phải giữ lại một nửa chứ.
- A tỷ ——
- Được rồi, được rồi, ta mặc kệ đệ, dù sao thì đệ cũng để ta quản đám đất đai rồi, để ta xử lý giúp đệ.
Lý Tuyền cười hì hì nói:
- Ta thích nhất là mấy vụ đất đai.
Lúc này, từ ngoài cổng có tiếng người vọng vào:
- Lý hiền đệ, chúc mừng lên chức.
Lý Trân quay đầu lại thấy Tôn Lễ, hắn vội tới tiếp đón:
- Chúc mừng Tôn huynh được phục chức .
Tôn Lễ cười ngượng, lúc này Lý Trân mới phát hiện đi theo Tôn Lễ còn có một gã quan viên, dáng người tầm tầm, có chút tuấn tú, dường như gặp người này ở đâu rồi nhưng không nhớ ra.
- Vị này chính là?
Tôn Lễ vội vàng nói:
- Vị này chính là thuộc hạ của ta, Cao Tiễn, có lẽ hiền đệ đã gặp qua y rồi.
Lý Trân lúc này đã nhận ra người này là ai rồi, đây chính là kẻ tâm phúc của Thái Bình công chúa, hắn vào Cao Tiễn nhìn nhau, trong nụ cười của Cao Tiễn dường như có điều ám chỉ gì đó, Lý Trân đã rõ, việc Cao Tiễn đến đây ắt có liên quan đến Thái Bình công chúa.
Hắn mỉm cười nói:
- Hóa ra là Cao huynh, mời vào mời vào.
Cao Tiễn mỉm cười rồi nói:
- Hay là chúng ta ra ngoài làm chén rượu rồi hàn huyên luôn thể, không biết Lý thống lĩnh có rảnh không?
- Từ chối thì bất kính rồi, vậy xin mời.
Ba người kéo nhau tới một tửu quán cách đó không xa, Tôn Lễ biết y trong cuộc nói chuyện này như người thừa vậy, y uống với hai người một ly rượu rồi tìm cớ chuồn thẳng, lúc này trong phòng chỉ còn lại Lý Trân và Cao Tiễn.
Cao Tiễn thản nhiên cười rồi nói:
- Lý hiền đệ có lẽ cũng biết mục đích mà ta đến đây.
- Việc Cao huynh đến có lẽ liên quan đến Thái Bình công chúa.
- Đó chỉ là một nửa thôi.
Cao Tiễn cười rồi nói:
- Lần này hiền đệ lập công lớn ở Dương Châu, được Thánh thượng ban thưởng, công chúa cũng mừng thay cho đệ, nàng vốn dĩ định đích thân đến đây nhưng không hiểu sao hôm nay cơ thể nàng không được khỏe, do đó nhờ ta đến đây thay nàng gửi lời chúc mừng tới đệ, tiện thể cũng đem theo một chút lễ mọn.
Nói xong y lấy ra một cái hộp rồi đặt lên bàn đưa cho Lý Trân. Nhìn chiếc hộp này Lý Trân lại nhớ tới lần đầu tiên Thái Bình công chúa tặng hắn viên ngọc “Sớm tự lập”, bây giờ không biết trong hộp này chứa cái gì?
Cao Tiễn mỉm cười mở hộp ra, bên trong là một tấm giấy điệp vàng, y lại đặt tấm giấy điệp lên bàn. Lý Trân lập tức ngây ngẩn cả người, đây không ngờ lại là một tấm khế đất.
Cao Tiễn cười nói:
- Đây là trang viên ở vùng ngoại ô phía bắc Lạc Dương của công chúa, mặc dù trang viên không lớn, đất chỉ có ba mươi mẫu nhưng phong cảnh thì tuyệt vời, dựa lưng vào Bắc Mang Sơn, đây là món quà chúc mừng của công chúa gửi tới hiền đệ.
Lý Trân sao dám lấy trang viên của Thái Bình công chúa, nếu điều này mà bị Thượng Quan Uyển Nhi biết được thì hắn chẳng khác nào rước họa vào thân, hắn vội từ chối nói:
- Xin Cao huynh chuyển lời tới Công chúa, Lý Trân đa tạ ý tốt của nàng, chỉ có điều không có công không nhận lộc, Lý Trân không dám nhận đâu.
Hắn đem tờ khế đất cất lại vào trong hộp rồi trả lại cho Cao Tiễn. Cao Tiễn dường như đã lường trước được sự việc nên cười nói:
- Hiền đệ sao có thể nói mình không có công trạng gì được, chẳng phải là đệ đã lập nhiều công lớn đó sao?
Cao Tiễn tiếp tục đưa hộp ngọc cho Lý Trân.
Lý Trân biết việc Thái Bình công chúa sinh bệnh chỉ là cái cớ, nàng muốn phái Cao Tiễn đến để dò xét mình, đương nhiên Lý Trân cũng biết nàng muốn cái gì nên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Xin Cao huynh chuyển lời của đệ tới công chúa, quyển trục kia ta đã tiêu hủy rồi, còn mấy phong thư nếu nàng muốn thì ta có thể đưa cho nàng, nhưng vật này tuyệt đối ta không thể nhận.
Lý Trân lại đem hộp ngọc trả lại cho Cao Tiễn.