Lý Trân thống lĩnh các võ sĩ Nội vệ bắt đầu khởi hành từ lúc hoàng hôn tiến về thành Lạc Dương, đến cửa Hậu Tái thì mọi người tản ra ai về nhà người nấy, đây cũng là việc mà Lý Trân cảm thấy vui nhất khi đông tiến. Gặp phải một đám quân phiến loạn nhưng thuộc hạ của hắn không một ai hi sinh, chỉ có hai vị huynh đệ là bị thương nhẹ, tất cả anh em huynh đệ đều bình an quay trở về, điều này cũng đủ để gia đình bọn họ phải mở tiệc ăn mừng rồi.
Vào tới trong thành, việc đầu tiên là Lý Trân đưa Địch Yến vào trong phủ, rồi hắn và Tửu Chí mới trở về công sở ngoài của Nội vệ. Do nhà của Tửu Chí đã bán rồi nên y và Trương Lê tạm thời ở trong công sở quan nha. Nơi này có rất nhiều phòng còn trống, không chỉ có Tửu Chí và Trương Lê ở đây, ngoài hai người ra còn có rất nhiều võ sĩ Nội vệ khác cũng đang tá túc ở nơi này, vì vậy nơi này giờ đây giống như kí túc xá của đám nội vệ vậy.
Trương Lê đã biết bọn họ trở về rồi vì vậy đã mua rất nhiều rượu thịt để mời bọn họ, cũng vừa hay Diêu Hi đang ở đây, mọi người có thể gặp mặt thật thân thiết. Lý Trân nhìn thấy cánh tay của Trương Lê đang đeo một tấm vải bố bèn cười cười rồi hỏi:
- Vết thương của ngươi sao rồi?
Trương Lê hơi vung vẩy cánh tay một chút rồi mỉm cười nói:
- Diêu Hi nói vẫn chưa khỏi hẳn nhưng ta cảm thấy chẳng vấn đề gì nữa rồi.
Diêu Hi nghiêm khắc trừng mắt nhìn y nói:
- Lẽ nào ta là ngự y còn không biết? Nhà ngươi không muốn khỏi hẳn thì mặc xác nhà ngươi.
Y lại nói với Lý Trân:
- Trương Lê chỉ tạm thời thích ứng được với cuộc sống bình thường thôi, ví dụ như ăn cơm, rửa mặt thì không có vấn đề gì nhưng không thể bê vác đồ vật nặng được, nếu không thì cánh tay vừa liền sẽ lại bị gãy ngay.
Nói xong y lại lớn tiếng nói với Trương Lê:
- Ngươi nghe rõ lời ta nói chưa?
Lý Trân mỉm cười nói:
- Lời của Diêu Hi đại phu ngươi dám không nghe sao?
Tửu Chí ngạc nhiên rồi chạy vòng vòng quanh Diêu Hi, y gãi đầu nói:
- Thật là chuyện lạ, mới có một tháng không gặp mặt mà lời nói thật là có khẩu khí, làm cho người ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác đó nha.
Y lấy tay huých huých Diêu Hi rồi cười nhạo nói:
- Có phải khi ngươi chữa bệnh cho nữ vương đã bị bà ta ấy ấy rồi phải không?
Diêu Hi đỏ bừng cả mặt, quay đầu lại hung hãn gõ vào đầu Tửu Chí một cái rồi nói:
- Cái tên béo chết dẫm nhà ngươi, ngươi lại còn dám ăn nói hồ đồ à, để ta cho ngươi thêm thuốc vào rượu để ngươi cả đời không cưới được vợ nữa nhé.
Mọi người thấy Diêu Hi ngượng đến mức nổi giận, lập tức cười phá lên rồi đi vào trong phòng. Trong phòng rượu thịt lúc này đã bày biện xong xuôi và có vẻ rất thịnh soạn, Trương Lê mỉm cười nói:
- Ta biết có các vị huynh đệ trở về nên dặn tửu quán mang tới chút rượu và thức ăn, mọi người mau ngồi xuống đi.
Lý Trân ngồi chính giữa, những người còn lại ngồi sang hai bên, tất thảy đều tự rót đầy rượu. Lý Trân nâng chén rồi cười nói:
- Nào, vì sự trở lại thắng lợi của chúng ta, chén này cùng cạn.
Mọi người đều nâng chén và uống một hơi cạn sạch. Diêu Hi mới uống có một chén rượu mà mặt đã đỏ tưng bừng, đến cả cổ cũng đỏ ửng, y giành lấy chén rượu của Lý Trân, rót đầy rồi nói:
- Ta nghe sư phụ nói, lần này chiến tích của huynh ở Dương Châu đã khiến cho hoàng thượng khen không ngớt lời, rồi còn phong thưởng rất lớn, tiểu đệ xin chúc mừng Trân ca.
Lý Trân đã phái người đến Lạc Dương trước, gửi về báo cáo và một số chứng cứ nhưng hắn vẫn chưa hề đem minh ước thư và thư tín gửi về, hắn biết sẽ có hai hậu quả, hoặc là Võ Tắc Thiên sẽ vô cùng mất hứng, hoặc là bà ấy sẽ thở phào nhẹ nhõm. Đây là điều Cao Diên Phúc trước khi đi đã nói với hắn, thực sự trong tâm của Võ Tắc Thiên đang cực kì mâu thuẫn, bà chưa chắc đã thật sự muốn tiêu diệt Hưng Đường Hội đâu.
Diêu Hi lập tức thay đổi giọng điệu làm cho Lý Trân cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng như được hạ xuống vậy. Trong lòng hắn vô cùng cảm kích Cao Diên Phúc. Nếu không phải là được Cao Diên Phúc ra ám hiệu thì bản thân hắn e là rất khó có thể vượt qua cửa ải này. Trong lòng hắn cảm thấy thật vui, nâng chén rồi nói với Diêu Hi:
- Cảm ơn Diêu ngự y đã đem đến tin vui cho ta, cuối cùng tối hôm nay có thể kê cao gối mà ngủ rồi, nào ta kính đệ một ly.
Diêu Hi lập tức cảm thấy thật ngại, nói:
- Trân ca, huynh khách sáo quá rồi.
Tửu Chí đứng bên cạnh pha trò nói:
- Tiếu Tế, ngươi thật giống Trường Hồ Tử, có phải giờ ngươi ở trong cung cứ như cá gặp nước rồi không?
Lý Trân lúc này mới phát hiện Diêu Hi quả thực là có hai chòm râu, hơn nữa dường như cơ thể của y cũng đã khỏe khoắn hơn rất nhiều, không yếu ớt giống như trước kia. Lý Trân cảm nhận được sự trưởng thành trong con người của y, Lý Trân bỗng chột dạ, lẽ nào Tiểu Tế cũng đã có người yêu rồi sao?
Diêu Hi tức đến mức thở phì phì, ngực phập phồng, hung hăng đá Tửu Chí một cái rồi nghiến răng ken két nói:
- Câm cái mồm thối của ngươi lại có được không, làm ngự y kiêng kị nhất là việc này, đến lúc già chết đi cũng không được phạm vào. Ngươi thật muốn nếm thử chút tư vị đó sao, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi vào trong cung khám bệnh, ta xem ngươi làm thế nào để sống mà đi ra.
Tửu Chí lè lưỡi cười lớn rồi nói:
- Tốt xấu thế nào thì ta cũng đã từng làm việc trong cung vài ngày rồi nên sao có thể tự mình đi tìm đường chết được cơ chứ, ta đây còn chưa cưới vợ à nha.
Mọi người được một trận cười vỡ bụng, rồi ai nấy đều lờ tịt chuyện này đi không nói đến nữa. Diêu Hi trong lòng cũng đã dần dần nguôi ngoai. Kì thực Lý Trân đoán không sai, Diêu Hi có người phụ nữ của mình rồi, đó chính là cháu gái của Thẩm Nam Mậu, nàng này lớn hơn y năm tuổi và là một bà quả phụ trẻ tuổi, hiện nay đang tạm thời sống trong nhà của Thẩm Nam Mậu, vì vậy mà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai kẻ này đã rơi vào cơn mộng mị của lưới tình mà không thể kiềm chế nổi bản thân.
Hôm nay Diêu Hi tìm đến Trương Lê chính là muốn cùng Trương Lê tán dóc về vấn đề này, muốn nhờ Trương Lê cho ý kiến về chuyện này, vậy mà không ngờ Lý Trân và Tửu Chí đúng lúc này lại quay trở về.
- Trân ca, ta muốn mua một căn nhà ở Lạc Dương.
Diêu Hi đỏ mặt nói nhỏ với Lý Trân:
- Mấy ngày trước đây ta có nhận được thư của sư cô, sư cô rất nhớ ta nên muốn đến Lạc Dương tìm ta, ta phải tìm một nơi để cho sư cô ở, nghĩ tới nghĩ lui thì có lẽ nên mua một căn nhà ở Lạc Dương là chuẩn nhất, huynh có thể giúp ta nghiên cứu qua một chút không?
Lý Trân biết trong tay Diêu Hi có khá nhiều tiền, song y mua nhà không hẳn là để tìm nơi cho sư cô cư ngụ. Lão đạo cô là sư tỉ của Công Tôn đại nương thì sao có thể không có chỗ để ở cơ chứ. Diêu Hi chỉ giỏi mượn cớ mà thôi, nhưng Lý Trân cũng không muốn nói thẳng ra để phá y, hắn mỉm cười nói:
- Gã béo kia cũng đã mua nhà rồi nên vấn đề này y có kinh nghiệm, vậy để y nghĩ cách giúp đệ đi.
Đôi tai Tửu Chí như dựng ngược lên, y lập tức cười tủm tỉm rồi nói:
- Tiểu Tế muốn mua nhà sao, nếu nói sớm thì ta đã bán căn nhà trước mặt cho ngươi rồi, đồng thời còn có thể kiếm được chút đỉnh, đùa chút thôi, ha.. ha ..ha... Đúng lúc ta vừa mua nhà xong, để Mập gia ta cùng đi xem với nhà ngươi.
Diêu Hi bĩu môi ra điều không thèm. Thực ra y cũng hiểu Tửu Chí là cái kẻ nhanh mồm nhanh miệng, ruột để ngoài da chẳng giấu được gì, không giống như Trương Lê giữ mồm giữ miệng, cũng không giống cách ăn nói đúng chừng mực của Lý Trân. Tên mập chết bầm này mà biết ẩn ý của mình thì toàn bộ thị vệ xung quanh ai cũng biết, vì vậy y không thèm không nhờ Tửu Chí mua nhà.
- Thôi khỏi, để ta đi một mình, không cần phiền đến nhà ngươi.
Từ trong công sở ngoài của Nội vệ đi ra thì trời cũng đã tối, Tửu Chí muốn đi tìm A Linh bèn cùng với Lý Trân đi tới phường Phúc Thiện. Lý Trân nhìn qua thấy trên mình ngựa Tửu Chí có treo một cái túi lớn, hắn biết bên trong cái túi là Hoàng Kim Giáp của Lý Nguyên Gia, có lẽ tên tiểu tử này muốn đem ra khoe với bố mẹ vợ.
Lý Trân cười nói:
- Nếu ngươi muốn bán bộ giáp kia thì tốt nhất là đi tìm bọn người Túc Đặc, họ biết giá trị của bộ giáp này nên có thể sẽ mua với giá tốt đó, ngươi không cần tìm kiếm ở đâu xa đâu, rồi có khi bán lại hớ nữa cũng nên.
Tửu Chí đã tự có tính toán riêng cho bản thân, lần này y lập đại công ở Dương Châu, đã được quan phủ Dương Châu và Lý Trân ban thưởng cho 500 quan tiền, hơn nữa nghe nói triều đình và hoàng thượng cũng sẽ trọng thưởng cho y, có lẽ phần thưởng sẽ không tới 1000 thì chí ít cũng được 800 quan.
Cộng với những gì y tích cóp bấy lâu nay thì việc mua nhà với cưới vợ đều xong tuốt, vì vậy bây giờ việc bán đi bộ giáp này là không cần thiết, đặc biệt là viên đá quí gắn trên mũ giáp kia. Ở Dương Châu y đã âm thầm tới cửa hàng đá quí để định giá rồi, thật không ngờ đây chính là một viên kim cương vô cùng giá trị, nếu bán đi thì quả thật là rất tiếc.
- Lão Lý, nói thực là bộ giáp này ta không muốn bán, ta muốn giữ lại bộ giáp này cùng với thanh hoàng kim đao làm bảo vật gia truyền, con của ta sẽ truyền lại cho cháu ta, cứ đời trước truyền cho đời sau vậy, sau vài trăm năm nữa lũ cháu chắt của ta có thể nói, ”Xem đây, đây chính là bộ Hoàng Kim Giáp mà tổ tiên ta để lại”, ngươi nghĩ xem, đó thật là viễn cảnh khiến con người phải mong đợi.
Nói đến đoạn xúc động, Tửu Chí không kìm nổi, đưa tay lên quệt nước mắt rồi ngửa đầu thở dài:
- Tâm nguyện lớn nhất của ta cả đời này chính là cưới được một cô vợ mà mình thương yêu, rồi được bố mẹ chấp nhận, sau này phụng dưỡng tốt cho cha mẹ. Cửa hàng của cha ta thực lòng ta không màng, lão tử không tin dựa vào bản thân lại không kiếm được một chút gia sản?
Trong lòng Lý Trân cũng cảm thấy có chút cảm động, hắn vỗ vai Tửu Chí rồi nói:
- Ngươi là tên mập có phúc, ngươi tới thưa với cha mẹ của A Linh về chiến công lần này ngươi lập được ở Dương Châu, chí ít thì cũng phải lên được chức Giáo Úy, nếu như Binh Bộ không phê chuẩn thì để ta đi gặp Thánh thượng rồi nói với người một tiếng, đòi lại công bằng cho ngươi.
Tửu Chí nhếnh mép cười:
- Ngươi đã nói vậy, tối này ta là thượng khách nhà A Linh rồi.
Chia tay Tửu Chí, Lý Trân thúc ngựa chạy về nhà mình, hắn gõ cửa một lúc lâu sau mới có một gã nô gia lề mề chạy tới mở cửa. Nhìn thấy Lý Trân gã lập tức quì xuống nói:
- Hóa ra là công tử về, tiểu nhân thực là không nghe thấy.
Lý Trân nhìn trong phòng không bật đèn, trong nhà là một mảng màu tối thui, hắn nhướn mày hỏi:
- Đại tỷ của ta vẫn chưa về Lạc Dương sao?
- Vài ngày trước phu nhân đã về rồi, song hiện giờ thì không ở đây nữa rồi. Vài ngày trước mới chuyển nhà, nơi này chỉ có một mình tiểu nhân ở đây trông coi thôi.
- Chuyển nhà?
Lý Trân sửng sốt hỏi:
- Chuyển đi đâu?
- Ngay gần cổng phường, bên cạnh võ quán, cách đây cũng gần thôi ạ.
- Bên cạnh võ quán ở cổng phường?
Lý Trân suy nghĩ rồi bỗng nhiên chợt nhớ ra, vậy đó không phải là nhà của Lý Trân hắn sao? Thượng Quan Uyển Nhi tặng hắn tòa nhà, đại tỷ giờ đây đã chuyển đến ở rồi sao?
Lý Trân lẳng lặng cười, hắn vội thúc ngựa quay đầu lại rồi đi tới cổng phường, chẳng bao lâu sau đã tới trước cổng căn nhà đã được sửa mới, phía dưới mái hiên trước cửa có treo hai ngọn đèn lồng, ở trên treo một tấm biển hiệu với dòng bốn chữ lớn: Hoàng Tử Tước Phủ.
Lý Trân cảm thấy thật đúng là dở khóc dở cười, hắn đúng là được phong làm Đôn Hoàng Huyện tử tước, nhưng nơi này là thần đô Lạc Dương, vương hầu tương tướng khắp nơi, Tử tước của hắn tính là gì, có khi còn bị thiên hạ cười chê cho cũng nên?
Hắn dẫn ngựa lên cửa lớn rồi gõ cửa thật mạnh, lập tức cửa mở, người đang đứng bên trong là quản gia Lâm thúc, ông ta thấy Lý Trân thì lập tức ngạc nhiên vui mừng mà nói:
- Công tử đã về, mời công tử vào.
Lão quản gia vội đón lấy cương ngựa rồi đưa Lý Trân vào trong, song trên khuôn mặt ông dường như có chút ngại ngùng rồi cất tiếng nói nhỏ:
- Công tử, là phu nhân tự mình muốn chuyển đến, lão thực sự không liên quan gì.
- Không sao.
Lý Trân cười rồi khoát tay nói:
- Kì thực đây cũng là ý của ta.
Lý Trân đi vào trong sân, Lý Tuyền nghe được tin tức liền vội vàng ôm đứa nhỏ chạy đến rồi nói với giọng oán giận:
- Đệ đi Dương Châu mà không để lại cho ta chút tin tức gì, ta đi nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng hỏi thăm được Trương Lê thì mới biết đệ đi Dương Châu đó.
- Đi gấp quá nên cứ tưởng tỷ cũng chưa có về, do đó không để lại lời nhắn.
Lý Trân nói rồi đưa tay ra đón lấy Tú Nhi từ trong tay của tỷ tỷ, hắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé rồi nói:
- Tiểu gia hỏa này bao lâu rồi không gặp cậu hả?
Tú Nhi có vẻ sợ Lý Trân, đứa bé khóc toáng lên rồi đưa hai tay ôm lấy mẫu thân của mình. Lý Tuyền đón lấy con rồi đánh giá về ngôi nhà, nàng nói:
- Ngôi nhà này không tệ, thật khang trang và rộng rãi, cây cối cũng nhiều, ta rất thích, đệ không đuổi ta đi đấy chứ.
- Tỷ nói gì vậy, nếu thích ngôi nhà này rồi thì đệ tặng nó cho tỷ.
- Ai dà, đúng là làm quan rồi, khẩu khí thật không giống với trước đây nha.
Lý Tuyền cười đùa, quả thực trong lòng nàng rất thích. Nàng đưa Lý Trân vào đại sảnh rồi sai người mang đồ ăn tới. Lý Trân vội ngăn lại nói:
- A tỷ, đệ ăn rồi, cứ mặc đệ.
- Nếu ăn rồi thì ta không ép, mau ngồi xuống nào.
Lý Trân ngồi xuống rồi cười hỏi:
- A Tỷ, phu quân của tỷ thế nào rồi?
Nét mặt của Lý Tuyền bỗng trùng xuống rồi lạnh lùng nói:
- Đệ hỏi hắn làm gì?