Đang lúc hoàng hôn, Lý Trân đi tới trước phủ Cao Diên Phúc, lại trực diện gặp Cao Lực Sĩ đi ra, Cao Lực Sĩ thấy Lý Trân, lập tức vui mừng nhảy dựng lên:
- Lý đại ca, huynh rốt cuộc đã tới.
Lý Trân ngẩn ra:
- Đệ đang ở đây chờ ta?
- Đúng vậy, ta phải đi Tương Vương phủ đưa Lâm Truy Vương đi học, phụ thân nói huynh sắp tới, ta liền muốn chờ huynh đến rồi lại đi sau.
Lý Trân lập tức áy náy nói:
- Thật xin lỗi, để cho đệ phải chờ lâu.
- Không có gì, ta kỳ thật chính là muốn nói cho huynh biết một câu.
- Đệ nói đi ta nghe đây.
Cao Lực Sĩ kề bên tai Lý Trân thấp giọng nói:
- Để ý cái tên Võ Ý Tông kia, đừng cho gã gặp Địch cô nương.
- Vì sao?
- Gã nổi danh là con ma háo sắc, nữ tử có dung mạo một chút bị gã nhìn thấy, đều chạy không khỏi ma chưởng của gã, ta biết rằng Địch cô nương cũng cùng đi theo huynh, ngàn vạn lần đừng để gã thấy, cải nam trang cũng không được.
Lý Trân vô cùng cảm kích sự quan tâm của Cao Lực Sĩ, hắn gật đầu cười nói:
- Đa tạ, ta nhất định sẽ để ý.
- Vậy ta đi trước.
Cao Lực Sĩ thi lễ, chạy xuống bậc, lại hướng hắn phất tay, lên một chiếc xe ngựa. Lý Trân nhìn xe ngựa dần dần đi xa, hắn lúc này mới dưới sự dẫn dắt quản gia đi thẳng tới thư phòng của Cao Diên Phúc.
- Lão gia, Lý Thống lĩnh đã đến.
Quản gia ở cửa bẩm báo nói.
- Mời vào.
Phòng trong truyền đến thanh âm của Cao Diên Phúc.
- Lý Thống lĩnh xin mời.
Lý Trân đi vào thư phòng của Cao Diên Phúc, chỉ thấy Cao Diên Phúc mặc một thân thiền y màu trắng ngồi ở trước cửa sổ đọc sách, Lý Trân vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
- Vãn bối tham kiến phủ quân
- Lý công tử, chúng ta đã lâu không gặp.
Cao Diên Phúc buông sách xuống, ôn hòa cười cười, chỉ vào ghế ngồi nói:
- Ngồi xuống đi.
- Tạ phủ quân.
Lý Trân ngồi xuống, thoáng có vẻ hơi khẩn trương, hắn biết rằng Cao Diên Phúc tới tìm mình, tất nhiên có chuyện gì đó quan trọng, hắn suy nghĩ một chút, Cao Diên Phúc tìm hắn sẽ là chuyện quan trọng đây? Lại thủy chung cảm giác mình không có nắm được điểm trọng yếu.
Cao Diên Phúc ngược lại không vội nói vào chuyện chính với hắn, cười hỏi:
- Đã ăn cơm chiều chưa, nếu không đi ăn một chút gì đó trước, sau đó chúng ta lại bàn.
- Đa tạ phủ quân quan tâm, ta đã ăn tại công sở rồi.
Cao Diên Phúc trầm ngâm một chút:
- Tin tưởng ngươi đã gặp Thượng Quan xá nhân, nàng ta hẳn là đã nói cho ngươi biết, Quyền Nội vệ đã bị Thánh thượng thu về rồi.
Lý Trân gật đầu:
- Nàng ta đã nói cho ta biết.
- Tiếp đó ta muốn nói cho ngươi biết, Nội vệ phải cải tổ, lập một chính hai phó, giữa ngươi và Võ Phù Dung có một người sẽ trở thành thống lĩnh, mà một gã Phó thống lĩnh khác tạm thời chưa định, có thể sẽ từ trong Lý thị hoàng tộc tuyển một người.
- Nội vệ Thống lĩnh không phải Võ Du Tự kiêm nhiệm sao?
Cao Diên Phúc cười cười:
- Ngươi có lẽ không biết, Võ Du Tự đã từ chức Thiên Ngưu tướng quân đi Chung Nam sơn xuất gia tu tiên rồi.
Lý Trân ngạc nhiên:
- Chuyện này là chuyện xảy ra khi nào, ta vài ngày trước còn hỏi y đòi người mà.
- Y chiều hôm qua đến gặp Thánh thượng xin từ chức, sau đó đều không có về nhà, trực tiếp cưỡi một con lừa nhanh nhẹn mà đi, chuyện này vẫn chưa tuyên bố, chỉ có ta cùng Thượng Quan xá nhân biết, phỏng chừng những người khác đều không biết được.
- Ai sẽ tiếp nhận chức vụ của y?
Cao Diên Phúc trầm ngâm một chút nói:
- Đây chính là sự tình ta phải nói cho ngươi, Thánh thượng có ý là cho ngươi tiếp nhận chức vụ của Võ Du Tự, để Võ Sùng Huấn kiêm nhiệm Nội vệ Thống lĩnh, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cực lực khuyên bảo Thánh thượng để ngươi ở lại Nội vệ, nếu ngươi muốn đi Thiên Ngưu Vệ, cũng có thể tự mình đề xuất đến Thánh thượng.
Lý Trân lắc đầu:
- Nhưng ta vẫn muốn ở lại Nội vệ, ta nguyện ý cùng Võ Phù Dung cạnh tranh chức Thống lĩnh.
Cao Diên Phúc cười cười, liền không hề nhắc lại việc này, ông chuyển sang đề tài khác, cười nói:
- Ngươi cũng đã biết là ai đề cử ngươi hộ vệ Võ Ý Tông đi Dương Châu?
Lý Trân lập tức tinh thần rung lên, đây là chuyện hắn muốn biết, Thượng Quan xá nhân phủ nhận không phải là nàng ta đề nghị, thì sẽ là ai? Hắn suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, lúc này, trong lòng Lý Trân vừa chợt tỉnh, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ là Phủ quân đề cử sao?
- Ta không có lý do gì để đề cử ngươi, nói cho ngươi biết, chính là Võ Ý Tông yêu cầu hết lần này đến lần khác.
Lý Trân càng thêm không hiểu, hắn và Võ Ý Tông vốn không quen biết, chưa từng có giao tình, Võ Ý Tông làm sao lại tiến cử mình, chẳng lẽ là ý của Võ Tam Tư?
Cao Diên Phúc dường như hiểu được tâm tư của hắn, cười nói:
- Đây quả thật là rất làm cho người khác khó hiểu, nhưng ta phỏng đoán một chút, Võ Ý Tông với người trong Võ thị gia tộc nhân duyên cực kém, nhưng y vẫn cùng biểu đệ Võ Du Kỵ quan hệ thân mật, ngươi nghĩ tới điều gì không?
Lý Trân thốt ra:
- Là Thái Bình công chúa.
Cao Diên Phúc gật đầu cười:
-Ta cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên đây chỉ là phỏng đoán, không có bất kỳ chứng cớ nào.
Lý Trân đã hiểu, bảo hắn đi Dương Châu không phải sắp xếp của Lý Hiển, thật ra là Lý Đán an bài, Lý Đán nhất định kính nhờ Thái Bình công chúa, sau đó Thái Bình công chúa liền nhờ trượng phu Võ Du Kỵ tìm Võ Ý Tông nhờ cậy, cho nên mới có hôm nay, Võ Tắc Thiên mới sai Nội vệ bảo hộ Võ Ý Tông đi Dương Châu.
Lý Trân cũng biết Cao Diên Phúc kỳ thật cũng không phải phỏng đoán, mà là từ chỗ Lý Đán lấy được tin tức, chỉ có điều Cao Diên Phúc không có nói rõ thôi. Nhưng mà Võ Tắc Thiên không biết chính mình lại thiên vị một bên hay sao?
- Thánh thượng không có hỏi cái gì sao?
Cao Diên Phúc híp mắt mỉm cười:
- Thánh thượng quả thật không có hỏi cái gì, chẳng qua nếu như ngươi bởi vì nàng ta nghĩ bà ấy đã già nên hồ đồ rồi, thì ngươi mười phần sai rồi, ta nói rõ cho ngươi biết, Thánh thượng cho rằng là ngươi bắn chết Dương Bái. Người hỏi qua ta, lúc Dương Bái bị ám sát, ngươi có phải ở thành đô hay không?
Lý Trân cả người chấn động, sợ tới mức tim như ngưng đập, chẳng lẽ Võ Tắc Thiên cái gì cũng biết hay sao? Nhưng... bà ấy rõ ràng còn....
Lý Trân cảm thấy phía sau lưng từng đợt rét run, xem ra Võ Tắc Thiên cũng biết mình có quan hệ với Lý Hiển rồi.
Cao Diên Phúc thản nhiên cười:
- Thánh thượng là một thân nữ nhân, có thể trở thành đế vương một đời, bà ấy cũng không phải là người đơn giản, ngoại trừ ý chí sắt đá cùng thủ đoạn kinh người, còn có tâm tưởng bí hiểm, vĩnh viễn cũng làm cho người khác đoán không ra, ví như bà biết rằng ta cùng Tương Vương Lý Đán quan hệ không tầm thường, bà lại ngầm đồng ý, kỳ thật nói hết rồi cũng rất đơn giản là hai chữ: 'Cân bằng’. Đây là lòng đế vương tinh túy khó lường, ví như bà đã sớm biết Hưng Đường Hội vẫn còn tồn tại, bà lại thủy chung để nó tồn tại, nếu như không có Hưng Đường Hội, chỉ sợ Võ thị gia tộc sớm khởi binh lật đổ bà rồi.
Lý Trân chậm rãi gật đầu, hắn đã hiểu một chút.
Cao Diên Phúc lại nói vào trọng tâm:
- Người cho ngươi đi Dương Châu, cũng không phải chỉ hộ vệ Võ Ý Tông, đơn giản như vậy, ngươi hiện tại do bà trực tiếp quản, sẽ thay bà làm việc, nhớ kỹ ta nói cho ngươi hai chữ này 'Cân bằng’. Ngươi đã biết chính mình nên làm như thế nào rồi."
Lý Trân rời phủ đệ của Cao Diên Phúc, một bụng tâm sự nặng nề trở về nhà mình, trong đầu còn đang suy nghĩ lời Cao Diên Phúc nói 'Cân bằng’, hai chữ, vừa đi vào Phúc Thiện phường, lại nghe thấy tiếng la của Địch Yến:
- Đứng lại.
Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy Địch Yến vẻ mặt tức giận mà từ võ quán của Triệu Thu Nương đi ra, nàng bước nhanh về phía trước, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn hỏi:
- Huynh ngày mai phải đi Dương Châu, lại không nói cho ta, có phải muốn vứt bỏ ta hay không?
Lý Trân lúc này đây muốn nói để nàng và hắn cùng đi, không chỉ vì bọn họ đều từ thành đô trở về không lâu, quan trọng hơn là Cao Lực Sĩ nói cho hắn câu kia, Võ Ý Tông là ác ma háo sắc, khiến trong lòng của hắn không thật thoải mái, tốt nhất tránh đi là phương pháp xử lý, chính là không muốn Địch Yến cùng đi.
Lý Trân cười khổ một tiếng, chỉ vào tửu quán nhỏ cách đó không xa:
- Chúng ta qua bên kia ngồi một chút, ta sẽ cẩn thận giải thích cho muội.
- Hừ mặc kệ huynh giải thích thế nào, cũng đừng hòng vứt bỏ ta.
Hai người tiến vào trong tửu quán ngồi xuống, Lý Trân lúc này mới nói nguyên nhân cho nàng biết, Địch Yến càng mất hứng, cả giận nói:
- Chính là vì lý do này sao? Huynh cho là gã xem trọng ta, ta sẽ mặc gã được như ý?
- Muội đương nhiên sẽ không, chỉ có điều ——
- Đừng nói nữa.
Địch Yến vỗ bàn thật mạnh một cái, cắt đứt lời của hắn:
- Nếu huynh chỉ lấy cớ này cho có lệ, ta còn không tức giận, nhưng nếu huynh là thật sự sợ gã, vậy huynh quá làm cho ta thất vọng rồi, huynh đường đường là nam tử hán, ta không hy vọng huynh dùng phương pháp trốn tránh này để gã không dám có ý đồ với ta, hiểu chưa?
Địch Yến trừng mắt hắn nói.
Trong lòng Lý Trân cũng hơi hổ thẹn, hắn quả thật suy xét quá nhiều rồi:
- Được rồi.
Hắn đành phải cười khổ đáp ứng nói:
- Nếu như muội muốn đi, vậy ngày mai giờ mão ở công sở bên ngoài của Nội vệ đợi ta, ta sẽ dẫn muội cùng đi tới Dương Châu.
Địch Yến thấy hắn đã đáp ứng, lập tức lại mặt mày hớn hở nói:
- Vậy dù sao ta cũng đã đi qua Dương Châu vài lần, ta tới làm dẫn đường cho huynh.
Vào lúc ban đêm, Lý Trân triệu tập Giáo Úy thủ hạ thảo luận hành trình đi Dương Châu, trước mắt thủ hạ của Lý Trân trong Nội vệ đã đến 250 người, Giáo Úy vốn có Triệu Thu Nương, Lã Tấn, Vương Tông Ý tổng cộng ba người, lại tăng lên Trương Lê và Tửu Chí là thêm hai người, Trương Lê hoá ra ở trong Đậu Lư Quân đã là Giáo Úy, cho nên y đảm nhiệm Giáo úy Nội vệ, được Bộ Binh phê chuẩn rất dễ dàng.
Nhưng Tửu Chí lại bởi vì lý lịch kinh nghiệm không đủ, thoáng làm khó một chút, nhưng cuối cùng thỏa hiệp được, y được Bộ Binh bổ nhiệm làm phó úy, Lý Trân phát huy đầy đủ ưu thế tin tức nhanh nhẹn của y, bổ nhiệm y làm Chủ quản tình báo, trong phòng ngoài năm người bọn họ ra, còn có chủ bộ Dương Tín, y chủ quản tạp vụ hằng ngày của Nội vệ, rất được Lý Trân tin cậy.
- Các ngươi nên biết nhiệm vụ mới của chúng ta, hộ vệ Hà Nội Vương Võ Ý Tông đi Dương Châu tuyên chỉ, ta nghĩ mọi người với thế cục gần đây có nghe qua, sự tình như thế, lần này hành trình Dương Châu quả thật khá hung hiểm, Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia rất có thể sẽ khởi binh tạo phản, nếu chúng ta bất hạnh gặp phải, ta không thể bảo đảm an toàn sinh mạng cho các ngươi.
Thanh âm của Lý Trân rất trầm thấp, trong phòng im lặng như tờ, trong ánh mắt mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít có một chút hoang mang, bọn họ đều cảm giác được bản thân bị cuốn vào một hồi bão tố đấu tranh chính trị. Lúc này, Triệu Thu Nương thấp giọng nói:
- Võ Ý Tông là Tả Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân, ông ấy hẳn là có thủ hạ của mình hộ vệ, theo ta được biết, thân binh của ông ta chí ít có 200~300 người, vì sao còn cần chúng ta đến hộ vệ?
Lý Trân gật đầu cười nói:
- Những lời này đã hỏi đúng chỗ căn bản, đây cũng là trọng điểm ta cần nói với các ngươi, hộ tống Võ Ý Tông chỉ là nhiệm vụ trên danh nghĩa, nhiệm vụ của chúng ta thực tế là ngăn cản Lý Nguyên Gia tạo phản, tuy rằng Thánh thượng không có nói rõ, nhưng phái Nội vệ chúng ta đi Dương Châu cũng không phải đơn giản hộ vệ Võ Ý Tông như vậy.
Lý Trân lại liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiếp tục nói:
- Tiếp theo ta phân phối nhiệm vụ, Trương Lê thương thế chưa lành, lần này sẽ không đi Dương Châu, ở lại trấn thủ công sở, phụ trách truyền tin tức tại kinh thành.
Trương Lê ở trong đại hội thi đấu mã cầu không may nứt xương, đến nay thương thế chưa lành, còn có một cánh tay bị nẹp chặt, y quả thật không thể đi Dương Châu, Trương Lê yên lặng gật đầu, tiếp nhận sắp xếp của Lý Trân.
- Chúng ta còn cần có huynh đệ tiếp ứng, Vương Giáo Úy dẫn phần lớn huynh đệ tạm trú ở Từ Châu, chuẩn bị bất cứ lúc nào xuôi nam tiếp ứng cho chúng ta rút lui.
Vương Tông Ý đứng dậy thi lễ,:
- Ty chức tuân lệnh.
Lý Trân vừa cười nói:
- Còn có tiên phong, xin mời Lã Giáo Úy dẫn các huynh đệ đêm nay xuất phát suốt đêm, đến Dương Châu trước một bước, thăm dò tình thế ở Dương Châu.
- Tuân lệnh.
Lã Tấn đứng dậy thi lễ.
Lý Trân ánh mắt lại rơi trên người Tửu Chí:
- Võ Ý Tông bên kia quả thật không cần chúng ta cận vệ, ông ấy có thân binh của mình hộ vệ, nhưng bên cạnh Võ Ý Tông cần một người trong chúng ta liên lạc.
Không đợi Lý Trân nói xong, Tửu Chí liền tức giận nói:
- Không cần phải nói rồi, chuyện kém thú vị này giao cho Mập gia ta, còn giao cho ai khác nữa.
Tất cả mọi người mỉm cười, Lý Trân cười nói:
- Nếu Lão Trư tự biết mình, ta đây cũng không cần nói nhiều, như vậy lúc này còn có một sự kiện trọng yếu, khả năng khá khẩn cấp.
Lý Trân ánh mắt chuyển hướng đến Triệu Thu Nương:
- Hiện tại ta rất muốn biết, trừ chúng ta ra, còn có ai sẽ đi Dương Châu, nhất là về phía Lai Tuấn Thần, chuyện này phiền Triệu Giáo Úy rồi, chỉ làm hết sức mà thôi.