Địch Yến thấy Lý Trân giương cung lên, bỗng hiểu ra được ý đồ của Lý Trân, nàng định ngăn cản nhưng trong thời khắc này nàng lại do dự, nàng biết rằng cơ hội này là cơ hội vàng cho Lý Trân nên cuối cùng nàng đã không ngăn cản mà giương mắt nhìn Dương Bái bị mũi tên của Lý Trân bắn chết.
- Huynh... sao huynh lại làm như vậy?
Địch Yến giật mình nhìn hắn nói.
Lý Trân không có chút biểu cảm gì, hắn nhanh chóng đem túi da và cung tiễn đeo lên lưng, kéo Địch Yến lên:
- Rời khỏi đây trước đã, lát nữa ta sẽ giải thích cho muội.
Lúc này, phía xa xa vang lên tiếng hét lớn của Lai Tuấn Thần, Địch Yến cắn răng rồi nhanh chóng cùng Lý Trân rời khỏi khách trọ qua lối cửa sau, rất nhanh bọn họ đã chạy ra sân sau rồi chui vào rừng cây rồi nhanh chóng đi vào rừng sâu.
Hơn một canh giờ sau, bọn họ cũng đã rời xa chỗ quan đạo bị phục kích, Địch Yến gạt tay Lý Trân ra, vẻ tức giận nói:
- Tạo sao huynh lại giết hắn?
- Đây là ý của Lý Hiển.
Lý Trân thản nhiên nói:
- Y viết vào mẩu giấy cho ta, bên trong chỉ ghi đúng bốn chữ: Giết người diệt khẩu.
- Nhưng... gã cũng đã chống đỡ được rồi, chẳng phải sao? Cho dù Lai Tuấn Thần có dùng nhục hình thế nào thì gã đều không mở miệng, tại sao huynh lại giết gã chứ.
Địch Yến tức giận đến nỗi nước mắt như muốn chảy ra.
- Ta biết, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây chính là đấu tranh quyền lực.
- Đừng nói với ta đấu tranh gì hết.
Địch Yến hất tay của hắn ra, hét lớn:
- Ông ấy là trưởng bối của ta, là bạn thân của phụ thân ta, hồi ta còn nhỏ ông ấy còn bế ta.
Cuối cùng nước mắt của Địch Yến cũng chảy:
- Ta cứ tưởng chúng ta đến để cứu ông ấy, nhưng huynh lại giết ông ấy, huynh có nghĩ đến cái cảm giác của ta chưa?
Địch Yến cúi đầu khóc òa lên, Lý Trân cũng không quấy nhiễu nàng, để cho nàng khóc cho thỏa nỗi buồn, một hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói:
- Ta biết ông ấy là bạn tốt của phụ thân muội, nếu nói về mặt cảm tình thì khó mà chấp nhận được, nhưng chuyện này có liên hệ tới vận mệnh của Đại Đường, liên hệ tới tính mạng của vô số người. Hơn nữa muội phải hiểu rằng chúng ta không thể nào cứu được ông ấy, thậm chí không được để ông ấy nhìn thấy chúng ta, bởi vì đây là chỉ dụ của Nữ hoàng đế, ta chỉ còn cách giết ông ấy, đây là cách duy nhất, đối với ông ấy đó cũng là cách để giải thoát. Ông ấy đã lọt vào tay của Lai Tuấn Thần thì cũng khó mà sống sót được.
Địch Yến gặt nước mắt đi, sự tức giận trong ánh mắt cũng dần tan biến. Thực ra nàng cũng hiểu được rằng Lý Trân cũng không còn lựa chọn nào khác, tuy về mặt tình cảm thì khó mà chấp nhận được, nhưng nàng cũng chỉ biết đối diện với hiện thực, cuối cùng nàng cũng khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Thôi được rồi, chỉ có điều chuyện này huynh không được nói cho phụ thân ta biết, chúng ta không thể nói được nếu không phụ thân ta sẽ rất buồn.
Lý Trân lặng lẽ gật đầu nói:
- Ta sẽ không nói với ông ấy đâu.
Lúc này, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy cách xa vài trăm bước có những ánh lửa bập bùng, điều này có nghĩa là có người đang đuổi tới, lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng hô lớn của Lai Tuấn Thần:
- Nhất định phải tóm được bọn chúng, tóm được hung thủ.
Lý Trân kéo Địch Yến nói:
- Chúng ta phải rời khỏi đây, chuyện này để sau nói tiếp.
Hai người chuyển hướng chạy như bay về phía thành đô, càng chạy càng xa dần dần bỏ xa đám binh sĩ truy đuổi.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lý Trân và Địch Yến từ tây môn tiến vào thành đô, rồi đi thẳng tới khách trọ nơi bọn họ gửi ngựa ở đó.
Trải qua bao nhiêu ngày bôn ba, khiến bọn họ trong tình trạng kiệt sức, lúc này cuối cùng cũng kết thúc được nhiệm vụ, không cần biết nhiệm vụ có kết quả thế nào, hai người họ đều bình thản chấp nhận, hai người ai nấy đi về phòng của mình, đặt xuống giường là chìm sâu vào giấc ngủ không còn biết trời đất là gì nữa.
Giấc ngủ này kéo dài tới tận chiều, Lý Trân mơ mơ màng màng thấy mũi mình ngứa ngứa, hắn từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Địch Yến không còn vẻ buồn thương như hôm qua nữa, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, nàng cười hì hì quăng bím tóc nói:
- Cái đồ lười này, huynh định ngủ đến bao giờ thế?
- Sao muội lại vào đây thế?
Lý Trân chỉ cảm thấy đầu đâu như búa bổ, hắn đưa tay lên trán rồi hỏi.
- Ta ngay sát vách với phòng huynh, đương nhiên không cần phải đi từ cửa vào rồi.
Địch Yến chỉ vào cái cửa sổ đang được mở kia, lúc này Lý Trân mới chú ý tới ánh nắng chiều tà đang le lói vào trong phòng. Hắn thấy Địch Yến đã hoàn toàn không còn khó chịu về cái chết của Dương Bái nữa, đột nhiên hắn lại thấy ánh chiều tà lại đẹp như vậy:
- Ánh nắng chiều quả thật rất đẹp.
Hắn cười lăn lội rồi ngồi dậy hỏi:
- Bây giờ là lúc nào vậy?
- Nhảm nhí, thế huynh không thấy ánh chiều tà kia à?
Địch Yến nghiêng cổ cười nói:
- Buổi chiều ta đã dậy rồi, một mình còn đi dạo một vòng nữa đó.
- Ồ, vậy sao muội không gọi ta dậy chứ?
- Để huynh ngủ thêm một chút nữa chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng dường như bụng huynh cũng đã đói lắm rồi, huynh có muốn cùng ta ra ngoài tìm cái gì ăn không?
Địch Yến tươi cười rồi kéo hắn dậy:
- Mau dậy đi nào.
Bụng của Lý Trân cũng cảm thấy sôi lên, hắn vội vàng đứng dậy cười nói:
- Ra ngoài ăn cái gì đó cũng là ý hay, đợi ta dọn dẹp một lát.
- Huynh mau lên, ta đợi huynh ở ngoài đó.
Địch Yến đứng dậy mở cửa đi ra, nàng đợi bên ngoài một lúc, Lý Trân chuẩn bị xong rồi bước ra ngoài, cười hỏi:
- Chúng ta đi đâu ăn đây?
- Huynh cứ đi theo ta là được.
Hai người đi tới một tửu quán cách nhà trọ không xa, Lý Trân thấy bảng hiệu có phần cũ nát, trong quán dường như cũng không to lắm, hắn không khỏi chần chừ giây lát, Địch Yến liền kéo hắn đi vào tửu quán cười nói:
- Yên tâm đi, buổi trưa ta đã tới đây rồi, quán này có món thịt dê rất ngon, tuyệt đối không kém những quán lớn đâu, rượu cũng chính tông, không giống như những quán vớ vẩn đâu.
Lý Trân bước vào tửu quán, chỉ thấy trong tửu quán cũng không đông khách lắm, nhưng xem ra đây đều là những khách quen. Tiểu nhị nhận ra Địch Yến vội vàng nhiệt tình mời bọn họ ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, vẻ mặt tươi cười hỏi:
- Cô nương vẫn gọi những món giống buổi trưa chứ?
- Ừ, gọi giống buổi trưa ý, nhưng lượng thức ăn thì tăng lên gấp đôi nhé.
- Dạ, lập tức sẽ có ngay.
Tiểu nhị nhìn Lý Trân một cái rồi vội vàng đi vào trong bếp.
Lúc này, Địch Yến khẽ nói với Lý Trân:
- Có muốn biết tin tức của Lai Tuấn Thần không?
- Muội đi nghe ngóng được gì rồi sao?
- Dù gì cũng không có việc gì làm mà.
Địch Yến cười thần bí nói:
- Buổi chiều mới đi dạo một vòng, ta thấy Lai Tuấn Thần dẫn theo mấy chục người vẻ rất tức giận rời khỏi quan phủ, ta lại đi nghe ngóng một chút thì biết rằng bọn họ đã quay trở lại thành Lạc Dương rồi.
Lúc này, tiểu nhị mang rượu thịt tới cho bọn họ, Địch Yến rót cho Lý Trân một chén rượu, cười hỏi:
- Lần này không biết huynh sẽ tính toán thế nào, chẳng nhẽ lại muốn dao du với Lư Lăng Vương sao?
Lúc này Lý Trân mới hiểu ra tại sao tâm trạng của nàng lại chuyển biến tốt như vậy. Nàng cũng nhận thấy mình cùng chí hướng với Lư Lăng Vương, dường như chỉ cần không đi theo Thượng Quan Uyển Nhi thì trong lòng nàng sẽ vui vẻ thôi.
Lý Trân uống một chén rượu, cười hì hì nói:
- Đường lui càng nhiều càng tốt, thực ra cũng không nhất thiết phải theo Lư Lăng Vương, có quan hệ tốt với vương tướng thì cũng là điều tất yếu, thực ra chỉ cần một lời nói, đi con đường của Lý Đường, tránh xa con đường của gia tộc Võ thị càng xa càng tốt.
- Vậy huynh thử nói xem, hôm qua đám phục kích Lai Tuấn Thần là ai vậy? Có lẽ nào là người của Võ Phù Dung phái tới không?