Trước cửa phủ Lai Tuấn Thần, có một gã tăng nhân tinh thần bất an đi đi lại trước cửa phủ. Người này có pháp danh là Minh Huệ, là thủ hạ tâm phúc của Tiết Hoài Nghĩa, phụng lệnh Tiết Hoài Nghĩa đến gặp Lai Tuấn Thần.
Một chuỗi các sự việc xảy ra gần đây khiến Tiết Hoài Nghĩa suy sụp nhiều lần, nhưng Lai Tuấn Thần thân làm quân sư đã biết mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của Tiết Hoài Nghĩa, không hề có một chút tin tức nào khiến Tiết Hoài Nghĩa vô cùng bất mãn.
Nếu không phải y đang bị thương thì y đã sớm lao tới chất vấn Lai Tuấn Thần rồi. Hiện y đang nằm dưỡng thương trên giường không thể nhúc nhích, chỉ có thể phái tâm phúc đi liên hệ với Lai Tuấn Thần.
Minh Huệ đã đợi trước cửa phủ của Lai Tuấn Thần khoảng một khắc đồng hồ mà vẫn chưa thấy gã đâu. Y đã tận mắt nhìn thấy xe ngựa của Lai Tuấn Thần về phủ, chỉ có điều đến chậm một bước không kịp ngăn xe ngựa lại.
Lại qua một lúc lâu, có một người quản gia trung niên vội vàng đi từ trong phủ ra, ôm quyền cười nói:
- Để cao tăng đợi lâu rồi!
Minh Huệ vội vàng chào đón:
- Lai trung thừa có nhà không?
- Tuy lão gia đang ở trong phủ nhưng người bị bệnh rất nặng không thể gặp người ngoài, rất xin lỗi!
Minh Huệ ngây người ra rồi vội nói:
- Nhưng ta có chuyện quan trọng phải gặp y!
Tên quản gia trầm mặt xuống, có vẻ mất hứng nói:
- Trước đó mấy ngày Thánh thượng đã triệu kiến lão gia nhà ta nhưng nghe nói lão gia không được khỏe thì không triệu kiến nữa, để người an tâm dưỡng bệnh!
Hàm ý của quản gia là đến Thánh thượng cũng không thể gặp thì y là cái thá gì mà gặp được.
Minh Huệ hiểu hàm ý của ông ta, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng bất đắc dĩ đành đưa thư của Tiết Hoài Nghĩa cho quản gia nói:
- Bức thư này xin hãy chuyển đến Trung thừa. Những gì Đại tướng quân nhà ta muốn nói đều ở trong đó. Nếu tiện xin y viết thư trả lời, ta đợi ở đây.
Quản gia nhận thư liền xoay người đi vào cửa chính, để một mình tăng nhân Minh Huệ ngoài cửa.
Trong thư phòng, Lai Tuấn Thần lo lắng đi đi đi lại. Phụ tá Nghiêm Thực của gã đứng bên, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm khoảng 30 tuổi, dáng người khôi ngô, phong thái quân nhân. Nhưng trên thực tế y cũng là một văn sĩ túc trí đa mưu đã đi theo Lai Tuấn Thần nhiều năm, là mưu sĩ tâm phúc của gã.
Nghiêm Thực rất hiểu sự lo âu của Lai Tuấn Thần. Thấy Thánh thượng dần buông tha cho Tiết Hoài Nghĩa, nếu Tiết Hoài Nghĩa bị giết rất có thể Lai Tuấn Thần sẽ bị coi là đồng đảng, gã sao có thể không lo âu?
Lúc này, quản gia ở cửa bẩm báo nói:
- Lão gia, tôi đã nói với tăng nhân ngoài cửa. Y cầm một bức thư cho lão gia nói là Tiết Hoài Nghĩa tự tay viết cho lão gia.
Y đưa thưa lên cho Lai Tuấn Thần, gã đi lên trước nhận thư mở ra đọc, đúng là thư Tiết Hoài Nghĩa đích thân viết. Trong thư Tiết Hoài Nghĩa chất vấn gã tại sao lại lảng tránh, có phải muốn phản bội? Giọng điện không hề khách sáo chút nào.
Lai Tuấn Thần căm tức xé thư thành từng mảnh nhỏ, ném vào lư hương thiêu hủy rồi quay đầu nói với quản gia:
- Tên tăng nhân kia còn ở đây không?
- Khởi bẩm lão gia, y vẫn còn đang đợi thư trả lời ngoài cửa.
- Ngươi hãy nói với hắn, ta sẽ xem xét, vào thời điểm quan trọng sẽ ra tay trợ giúp chủ nhân hắn một tay, bảo chủ nhân hắn đừng có suy nghĩ bậy bạ.
- Tôi hiểu rồi, để tôi đi nói với y.
Quản gia đi vội vàng, lúc này Lai Tuấn Thần mới thở dài nói:
- Tiên sinh, tôi nên làm gì bây giờ?
Nghiêm Thực mỉm cười:
- Trung thừa không cần làm gì hết, cứ thuận theo tự nhiên là được. Tiết Hoài Nghĩa sống hay chết cũng không liên quan đến Trung thừa.
- Tuy là nói vậy nhưng trước kia ta và Tiết Hoài Nghĩa thân nhau quá mức, có những nhược điểm y đều nắm trong tay, ngộ nhỡ…
Lai Tuấn Thần nói với vẻ mặt lo lắng.
- Đâu chỉ có Trung thừa, lúc Tiết Hoài Nghĩa đắc thế có không biết bao nhiêu quan lớn triều thần kết thân với y. Trung thừa hà tất phải chú ý, thực ra ta thấy quan trọng là thái độ của Thánh thượng, chỉ cần Thánh thượng còn muốn dùng Trung thừa, vậy thì những nhược điểm linh tinh kia đâu có ý nghĩa gì.
Lai Tuấn Thần gật đầu, Nghiêm Thực nói đúng, nỗi lo lắng của gã từ lâu rốt cuộc cũng được rũ bỏ.
…
Thấm thoắt đã đến 14 tháng giêng, sáng sớm lão ni Hà Nội bất ngờ về Lân Chỉ Tự, cũng mang theo hơn năm mươi tín đồ đều là những người đàn ông trẻ cao lớn, khôi ngô.
Tâm trạng của lão ni Hà Nội có vẻ nặng nề, vừa ngồi xuống trong thiện phòng của mình, đại đồ đệ của bà ta nữ ni Trí Văn trụ trì Lân Chỉ Tự cũng bước nhanh đến.
- Sư phụ, ngày hôm qua Tiết đại tướng quân đã đến đây.
- Ồ! Vết thương của ông ấy khỏi chưa?
- Tuy ông ấy không đi được, nhưng cũng không cần người dìu, ông ta hỏi bao lâu thì sư phụ quay về.
- Vậy ngươi nói sao?
- Theo như lúc trước sư phụ dặn dò, con nói hai ngày nữa sẽ về, còn dẫn theo mấy vạn tín đồ nữa.
Lão ni Hà Nội gật gật đầu:
- Sau đó thì sao? ông ta còn nói gì không?
- Ông ta nói đêm nay sẽ mở pháp hội Vô Già, quy mô chưa từng có, sẽ có không ít tăng nhân vào ở trong Lân Chỉ, hi vọng chúng ta có thể sắp xếp chỗ ăn, ngủ cho tốt.
Lão ni Hà Nội buồn bã nói:
- Bọn họ có yêu cầu gì thì cố gắng thỏa mãn đi! Ngoài ra ta dẫn theo 53 tín đồ võ sĩ, để bọn họ đến trông Quan Âm đường.
Trụ trì Trí Văn kinh ngạc, bà chưa từng nghe nói sư phụ xây dựng võ sĩ trong tín đồ. Nhưng sư phụ có mấy ngàn tín đồ, tổ chức một đội võ sĩ cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng muốn thay đổi thủ vệ Quan Âm đường e rằng chưa chắc đối phương sẽ đồng ý.
- Sư phụ, Quan Âm đường bên đó e rằng không phải do chúng ta định đoạt.
- Đây là chùa của ta, vì sao không phải do ta định đoạt?
Sắc mặt của lão ni Hà Nội trầm xuống, nói với trụ trì Trí Văn:
- Ngươi đi nói với Hoằng Chiếu, nếu ông ta không đồng ý vậy hôm nay Lân Chỉ tự cũng sẽ không tiếp nhận bất kỳ tăng nhân nào của chùa Bạch Mã. Hậu quả thế nào bảo ông ta đi mà giải thích cho Tiết Hoài Nghĩa.
Trụ trì Trí Văn chưa bao giờ thấy sư phụ gay gắt như vậy, bà ta sợ đến mức không nói một câu mà vội lui xuống. Trong lòng lão ni Hà Nội đang bất an. Bà ta đang không muốn quay về Lân Chỉ tự nhưng lại sợ đám người kia. Bà ta không dám không đến, hơn nữa sau khi Lý Trân đồng ý tha cho mình một mạng, lại để cho bà ta nhìn thấy một tia hy vọng sống sót.
Còn số vàng và tiền kia của bà ta có lẽ là không quay lại. Nghĩ như vậy, trong lòng bà đau đớn như bị dao cứa.
Bà ta khoanh tay đi đi lại lại trong nhà, chờ câu trả lời của đồ đệ. Không bao lâu rốt cuộc Trí Văn cũng quay về, lão ni Hà Nội vội vàng nói:
- Sao rồi?
- Con đã chuyển lời của sư phụ cho bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng đồng ý lui một bước. Ban ngày có thể giao cho chúng ta, nhưng sau khi trời tối nhất định bọn họ phải tiếp quản Quan Âm đường.
Lão ni Hà Nội ngây ra một lúc rồi mới nói:
- Ta đi sắp xếp trước một chút.
…
Đám võ sĩ tín đồ Lão ni Hà Nội dẫn đến này đương nhiên là sĩ binh Nội vệ giả dạng, do Giáo úy Vương Tông Ý thống soái. Không còn phải nghi ngờ gì nữa, Lân Chỉ tự là một chiến trường quan trọng, cho dù Lý Trân không đích thân trấn thủ nhưng hắn cũng phải đặt trọng binh ở chỗ này.
Sĩ binh Nội vệ được bố trí trong một tòa đại viện, Vương Tông Ý cũng đang kiên nhẫn chờ mệnh lệnh. Lúc này, mấy nữ ni đi theo lão ni Hà Nội vào đại viện, mấy sĩ binh Nội vệ đang ngồi trong sân nghỉ ngơi liền đứng dậy.