Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 132: Sai lầm



"Thứ hắn thực sự muốn giết không phải là ta, mà là sự tồn tại của Hoàng Tự."

Tứ đại sư nói.

"Các ngươi biết rõ lai lịch của Hoàng Tự rồi chứ?" 

Tống Anh nhìn ông ta, ánh mắt còn mờ mịt như linh hồn đã thoát xác, không nói gì.

"Lưu Bang chém bạch xà, Lã hậu nhìn đám mây." Tiết Thanh dựa vào núi đá nói.

Truyền thuyết kể rằng lúc trước hòa thượng nhìn thấy cao tổ Đại Chu có tài đế vương nên mới cứu giúp rồi truyền sách thụ nghiệp, giống tất cả các truyền kỳ về nhiều vị đế vương trong lịch sử. 

Đây cũng là lai lịch của Hoàng Tự mà thiên hạ đều biết rõ.

Tần Đàm Công nói: "Hoàng Tự vốn là nơi một vị ẩn sĩ ở. Ẩn sĩ bác tài đa học, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đã giúp cao tổ."

Truyền kỳ là truyền kỳ, xuyên qua truyền kỳ còn có chân tướng. 

Tứ đại sư nói: "Bác tài trợ giúp là thật, Lã hậu xem mây cũng là thật, tạo nên sự thống trị cho đế vương, không rời được thật giả."

Tần Đàm Công vâng một tiếng, cung kính nói: "Nếu không có Hoàng Tự, Sở thị Đại Chu đã chết ở những năm cuối của Đại Tề rồi."

Tứ đại sư nói: "Lúc trước tiên sư cứu ngài ấy đã dạy ngài ấy thiên văn địa lý. Cao tổ cũng là người có tài hơn người, có thể trở thành đế vương, tạo nên bá nghiệp, không chỉ nhờ có cơ duyên. Nếu bản thân cao tổ là kẻ vô dụng, có dạy những thiên văn địa lý kia cũng vô dụng. Cao tổ không gặp được Hoàng Tự, chưa chắc đã tạo nên bá nghiệp, có lẽ sẽ muộn vài năm. Việc này không ai nói chính xác được." 

"Không nói chuyện quá khứ nữa. Hoàng Tự có ơn với cao tổ Đại Chu nên cao tổ của Đại Chu cũng báo đáp bằng thứ cao nhất. Đối với hai bên mà nói, coi như là song phương cùng có lợi."

"Tổ tiên Hoàng Tự là một vị ẩn sĩ có tài nhưng không gặp thời, nhận được vị học sinh là cao tổ này, nhảy lên làm thầy của đế vương, tài học có thể truyền cho thiên tử, còn đòi hỏi gì nữa."

"Mà đối với Đại Chu lúc ấy thì nước vừa mới thành lập, dư nghiệt của tiền triều hãy còn, quân phỉ các nơi gây loạn, có sự tồn tại của truyền thuyết Hoàng Tự thừa nhận chủ nhân thiên hạ, có thể trấn an lòng dân, ổn định triều cương." 

"Cho nên hoàng thất nhận Hoàng Tự làm thầy, mà còn muốn các đời hoàng đế tiếp theo sẽ giao cho đại sư Hoàng Tự quyết định, để chứng minh hoàng đế của Đại Chu là do trời định. Mà đại sư Hoàng Tự cũng rất nguyện ý khi có thiên tử làm học sinh. Trên đời này, không có vị học sinh nào như thiên tử có thể kế thừa tài học và lý niệm của mình mà còn phát triển nó rộng khắp."

"Đây là mối quan hệ của Hoàng Tự và đại sư cùng với các vị hoàng đế."

"Ngoài sự cần thiết để trấn an dân chúng, biểu lộ rõ ràng huyết thống của hoàng tộc Sở thị. Ta tin rằng từ lúc bắt đầu, các vị hoàng đế thật lòng muốn theo đại sư học tập. Các vị hoàng đế Đại Chu cũng tin rằng đại sư chỉ muốn làm thầy, dạy học cho tốt." 

Những lời này, Tiết Thanh khẽ rũ mắt, thật không phải lần đầu nghe ông nói tới.

Khi đó vì cứu Trương Niện mà kéo theo một loạt chuyện, rồi Tứ Hạt tiên sinh mới phát hiện nàng là kẻ đứng sau bức màn, hai người mới thật thật giả giả biểu lộ cõi lòng với nhau. Nàng thì vì sao phải làm một vài chuyện, bởi vì mục đích ban đầu chỉ là đọc sách cho tốt để mai sau còn làm tiên sinh dạy học. Hỏi Tứ Hạt tiên sinh vì sao biết rõ nàng là nữ nhi. Ông ta có nói ông ta là tiên sinh dạy học, chỉ muốn dạy cho tốt.

Thật thật giả giả. Trong giả có thật. Trong thật có giả. 

Tứ đại sư lướt mắt qua người nàng, nhìn về phía trước.

"Nhưng mà..."

"Chuyện này vốn là sai lầm." 

"Hoàng quyền là thứ cao nhất thiên hạ. Lưu Bang chém bạch xà hay Lữ hậu xem mây cũng vậy, truyền kỳ và thanh danh chỉ là thứ dệt hoa trên gấm, chứ không phải là ắt không thể thiếu được. Loại quyền lợi cao nhất này không phải hoàng đế Đại Chu quyết định kế thừa, mà từ một thứ truyền kỳ quyết định nên mâu thuẫn nảy sinh."

"Đế sư không chỉ là người thầy truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc, còn các học sinh không đến chỉ vì đọc sách học tập."

"Học tập nhưng không còn là học tập nữa, không còn là người thầy truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc. Thầy trò dần không còn cái bản tâm của thầy trò nữa." 

"Hoàng đế và Hoàng Tự ban đầu, ta tin là có tình thầy trò. Ta cũng tin rằng trong lúc kế thừa có vị hoàng đế thật tình tới học, cũng có vị đế sư thật lòng làm thầy. Nhưng thói đời vô thường..."

"Đã không có bản tâm, thời gian lại vốn là thứ vô tình nhất, tình cảm cứ giảm dần đi. Mâu thuẫn ngày càng nhiều. Ví dụ như hoàng đế và Hoàng Tự ưng ý các vị hoàng tử khác nhau. Ví dụ như các hoàng tử vì tranh giành Hoàng Tự mà dùng đủ loại thủ đoạn. Ví dụ như các vị đại sư Hoàng Tự không phải người vô dục vô cầu. Mối quan hệ giữa hoàng đế và Hoàng Tự càng lúc càng kỳ quái."

"Có lẽ mọi người đều nhận ra điểm này nhưng ràng buộc quá sâu, truyền kỳ đã được nói quá lâu đâm ra không có cách giải quyết, cũng không biết giải quyết như nào. Mãi cho tới khi Nguyên Chúc xuất hiện." 

Tứ đại sư thu hồi tầm mắt, nhìn ba người ở đây.

"Nguyên Chúc là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, cực kỳ giỏi giang." Ông nói, ánh mắt không hề che giấu vẻ kiêu ngạo: "Mặc dù là hoàng tử sinh ra trong cung cấm, phụ vương lại mất sớm, được Minh Tuệ nữ đế nuôi lớn, tâm tính lại không thua gì vị cao tổ đã khai quốc thành bá nghiệp."

"Lần đầu gặp các hoàng tử, ta đã ưng hắn." 

"Nhưng lần đầu ấy hắn đã tỏ ra nghi ngờ Hoàng Tự và ta."

"Lúc ấy người tới gặp ta là hắn và Nguyên Hữu. Nguyên Hữu chính là Khiêm Vương. Lúc ấy Nguyên Hữu cung kính với ta, vừa e sợ vừa bất an. Còn Nguyên Chúc thì xách theo một con rắn, thừa dịp ta tiễn hoàng đế là đặt dưới ghế ngồi của ta."

Tiết Thanh cười ha ha. Trên đỉnh núi chỉ có tiếng cười của nàng, hơi có vẻ xấu hổ. 

"Không buồn cười à?" Nàng nói, nhìn Tần Đàm Công và Tống Anh.

Tống Anh đương nhiên không để ý tới nàng. Tần Đàm Công cười với nàng.

"Hồi bé tiên đế rất bướng bỉnh." Ông nói. 

"Đây không phải bướng bỉnh, là không thích." Tiết Thanh nói.

Tứ đại sư im lặng một lát, nói: "Ngay từ đầu hắn đã không thích ta, lại to gan, đưa tới Thương Sơn được ba ngày thì chạy một lần. Không ngờ kiên trì vài năm không hề sửa đổi, lúc thắng lúc thua."

"Sau đó ta làm hắn hiểu rằng ta thật sự dạy hắn đọc sách tập võ, cho hắn biết thứ hắn cần học đều là thứ tốt nhất. Hắn là một đứa trẻ ham học, cũng biết mình muốn gì. Dần dà hắn hiểu được ý của ta, không gây chuyện nữa." 

Nói tới đây, ông mỉm cười.

"Cũng bắt đầu yêu quý ta. Leo núi càng lúc càng giỏi. Hắn thường leo lên vách núi trộm trứng chim, nướng chín rồi mang về cho ta ăn."

Mấy quả trứng... mà đã tham chết. Tiết Thanh bĩu môi. 

"Đại sư." Tần Đàm Công đột nhiên nói: "Thật ra không phải điện hạ không thích. Có một lần uống say hắn nói rằng người đối xử với hắn không tốt chút nào, mà đối xử rất tốt với Khiêm Vương. Hắn muốn cho người xem hắn giỏi giang như thế nào, làm cho người biết ai mới là kẻ có thể thành thiên tử nên mới cố gắng học tập."

Đáng thương, Tiết Thanh cười khan hai tiếng, Tần công gia thật không hiền hậu chút nào.

Tứ đại sư lại im lặng, vẻ mặt rất phức tạp, vẻ kiêu ngạo, cảm khái và chua xót đan xen. 

"Đại sư, ta không nên nói lời này." Tần Đàm Công thi lễ, nói: "Lúc trước không nói, ngay lúc đó và vào lúc này cũng không nên nói."

"Ngươi là thần tử của hắn, lúc trước không nói là chuyện đương nhiên, lúc này nói ra cũng hợp tình hợp lý." Tứ đại sư nói: "Thì ra hắn luôn không coi ta là thầy, ta còn tưởng chí ít có một khoảng thời gian là hắn thật lòng thật dạ."

Ông ta không dừng lại nữa, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại. 

"Ta rất nghiêm khắc với hắn, lại hòa ái với Nguyên Hữu, đó là vì tính cách hai người khác nhau, lại dạy theo tài năng. Không ngờ hắn lại hận trong lòng, mà lại vì ôm hận mà phấn đấu thân cận với ta."

"Xem ra Khiêm Vương chết sớm cũng là do nhân quả gieo xuống lúc đó."

"Ta biết được hắn hận, bởi hắn từng nói hận ta, nhưng thật ra là hận Hoàng Tự. Hắn bị bắt phải tới học tập với ta. Thân là hoàng tử, lại còn phải được Hoàng Tự tán thành thì mới được làm thái tử rồi làm hoàng đế, với một Nguyên Chúc thông minh và kiêu ngạo mà nói, đó là điều không thể chịu được." 

"Xưa nay số hoàng tử hoàng đế muốn làm vậy là không ít nhưng Nguyên Chúc không chỉ muốn, mà còn dám hành động."

"Vì ngày này, hắn lặng lẽ chuẩn bị mười mấy năm. Chờ khi võ công mình cao siêu vượt qua ta, chờ ngồi ổn triều chính, tay nắm trọng binh, dân giàu nước mạnh. Hắn vẫn luôn biết mình muốn làm gì."

Tứ đại sư cười. 

"Mà mãi cho tới khi hắn ra tay, ta mới hiểu được hắn muốn làm gì. Dạy được một học sinh như vậy, ta nên kiêu ngạo hay bi ai đây."

Tần Đàm Công bước lên một bước: "Đại sư, đó là hắn vô tình vô nghĩa."

Tứ đại sư nói: "Với các vị hoàng tử, Hoàng Tự chỉ là một nơi quyết định thân phận và địa vị của bọn họ, bọn họ kính, hoặc sợ, hoặc không phục, cho tới bây giờ nào có chữ tình. Mà Hoàng Tự tự cho mình là đế sư, lấy tình thầy trò nắm việc lựa chọn hoàng đế trong tay, cũng là tự lừa mình." 

"Không phải vì học, lấy đâu ra dạy."

"Nếu không phải thầy trò, lại không phải thiên tử hoàng tộc, lại nắm trong tay quyết định lựa chọn hoàng đế đời tiếp theo, đó là cái gì? Là hai phe thù địch."

"Nếu đã là kẻ địch, chuyện ngươi chết ta sống là không thể tránh khỏi." 

"Vì nghiệp đế vương của hắn, Nguyên Chúc muốn bỏ Hoàng Tự. Ta vì Hoàng Tự truyền xuống nên không muốn chết. Hắn giết ta, ta giết hắn, ai sai?"

Ông ta quay sang nhìn Tống Anh. Tống Anh vẫn ngồi dưới đất, không hề phản ứng, vẻ mặt mờ mịt.

Ông lại nhìn Tần Đàm Công. Tần Đàm Công cúi đầu, không nói gì. 

Ông nhìn về phía Tiết Thanh, tầm mắt đảo qua một nửa thì lại hối hận rồi vội vàng định rời đi... nhưng vẫn chậm.

"Các ngươi đều sai cả." Tiết Thanh nói rất nghiêm túc: "Mà việc này sao có thể xem như không liên quan tới việc đúng sai?"

...... 

Tần Đàm Công cau mày, nói: "Việc mang ngọc có tội không phải là sai."

Tiết Thanh nhìn hắn: "Lòng tham không đáy chính là sai. Nói có vẻ đại nghĩa đường hoàng và bi thương nhưng tất cả đều là vì lòng tham không đáy mà thôi."

"Hoàng đế Đại Chu ham cái danh trời định, Hoàng Tự ham cái danh thầy của thiên tử, theo nhu cầu hai bên, vốn không sai. Nhưng cả hai đều mang lòng tham không đáy, đi tới bước đường hôm nay chính là các ngươi đáng đời, lại còn đáng chết." 

"Các ngươi là những vị cao nhân đọc đủ thứ thi thư, thiên văn địa lý, không gì không làm được, còn dưới lớp áo kia chính là tên tiểu nhân không bằng chó má."

Lại nữa...

Tần Đàm Công nói: "Đừng có chửi người." 

"Chậc, chuyện làm rồi, còn không cho người ta chửi?" Tiết Thanh nói: "Các ngươi thật đúng là làm kỹ nữ còn thích lập đền thờ."

Càng chửi càng khó nghe... Tần Đàm Công nhíu mày.

"Nói các ngươi là tiểu nhân, còn không phục? Đúng, các ngươi lợi hại. Kẻ lợi hại như ta mà ở trước mặt các ngươi còn không đánh ra được chiêu nào, đánh ta chẳng khác gì đập con ruồi. Thiên hạ này các ngươi có thể hô phong hoán vũ, như là thần tiên, ai làm được gì các ngươi." 

"Nhưng các ngươi sống lại chẳng bằng kẻ quét rác bên đường."

"Người quét rác ấy, chí ít người ta giữ cho đường phố sạch sẽ, làm cho mọi người vui vẻ. Còn các ngươi thì sao? Người đời đều coi các ngươi là thần tiên, là trọng thần, tài tướng, kính sợ, tin cậy và tôn sùng các ngươi, kết quả thì sao? Nhìn mấy cái chuyện xấu xa mà các ngươi làm đi! Làm cho bao người chịu tai ương, làm cho trăm họ lầm than!"

"Chuyện tranh quyền đoạt lợi là không thể né tránh, muốn sống cũng là chuyện đương nhiên, nhưng các ngươi trước khi làm việc gì thì hãy nghĩ tới thân phận của mình và ảnh hưởng của việc đó như thế nào đi chứ!" 

"Chuyện các ngươi làm, không phải là bị ép tới bước bất đắc dĩ. Ta đau đớn lắm, ta tốt bụng lắm, ta bất đắc dĩ lắm, chính là ý trời như thế, ta là sứ giả của chính nghĩa. Cái quái gì chứ!"

"Còn không quan hệ tới đúng sai, không quan hệ cái con khỉ!"

Tần Đàm Công sắc mặt nặng nề, nói: "Ta lặp lại lần nữa, đừng chửi bới." 

Tiết Thanh nói: "Ta cũng không muốn chửi bới ai." Giơ tay lên, ném đá vụng tới phía Tần Đàm Công.

Đương nhiên tảng đá đó không đập được lên người Tần Đàm Công, còn chưa tới gần thì đã rơi xuống, vỡ thành bụi đất.

Nhưng sắc mặt Tần Đàm Công thì như là bị nện trúng người. 

"Thật ra ta chỉ muốn đánh người nhưng mẹ nó chứ ta đánh không lại!" Tiết Thanh nói: "Ta đánh các ngươi không được, chẳng lẽ không được chửi? Ngươi nói ý trời là để cho ta làm hoàng đế, ta chửi các ngươi thì làm sao? Không thì ngươi giết ta đi? Nếu ngươi giết ta, nghĩa là ý trời thật không muốn ta chửi người khác, ta sẽ không chửi nữa."

Tần Đàm Công bật cười, lắc đầu.

"Xem ra Thanh Hà tiên sinh chỉ dạy đọc sách, không dạy ngươi đạo làm người." Hắn nói. 

Tiết Thanh thản nhiên nói: "Ngươi cũng xứng nói tới đạo làm người."

"Được rồi!" Tứ đại sư trầm giọng nói, lúc này không ngừng lại mà nói tiếp: "Ngươi nói không sai, chuyện này chúng ta làm sai rồi." Nhìn Tần Đàm Công.

"Đàm Công, đây là chuyện của ba người chúng ta, lại liên luỵ quá nhiều người vô tội. Nguyên Chúc có sai, đã phải trả giá. Ngươi hận hắn, giết hắn rồi, coi như đã trút hận." 

"Ý trời cái gì, không có gì để chứng minh. Đúng hay sai là do bản thân quyết định, không liên quan tới ý trời. Việc này dừng ở đây đi."

"Ngươi đã nhận tội trước mặt mọi người, thiên hạ đều biết tới Bảo Chương đế cơ, là lúc để trả cho triều đình và dân chúng sự an ổn."

Tần Đàm Công tiến lên một bước, đáp vâng. 

Tứ đại sư nhìn Tống Anh: "Ta đã bảo ngươi hãy còn nhỏ, việc này không liên quan đến ngươi."

Còn chưa nói xong, bên kia Tiết Thanh đã nhổ một tiếng.

"Chỉ nàng ta là còn nhỏ? Ta thì sao?" Nàng nói. 

Tứ đại sư liếc nàng một cái, không nói gì, lại nhìn Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công không chút do dự nâng quyển trục trong tay lên, không giao thẳng cho Tống Anh mà đưa cho Tứ đại sư.

Tứ đại sư nhận lấy rồi gọi Tống Anh. Tống Anh nhìn về phía ông ta. 

"Ngươi về triều đi. Tần Đàm Công và ta sẽ ở lại Thương Sơn." Tứ đại sư nói, lại nhìn Tiết Thanh: "Ngươi xuống núi rồi thì cũng dừng ở đây."

"Dừng cái con khỉ." Tiết Thanh nói.

Tần Đàm Công không nói gì, cung kính lùi ra sau một bước, đứng bên cạnh Tứ đại sư. 

Ánh mắt mờ mịt của Tống Anh dần ngưng tụ lại.

"Ngươi cầm rồi đi đi." Tứ đại sư nhìn nàng: "Ta đã viết tên Bảo Chương lên trên Thủ Thư rồi." Giơ tay đưa Thủ Thư về phía trước.

Tống Anh nhìn ông ta, chậm rãi đứng dậy, đi tới, giơ hai tay: 

"Từ nay về sau không còn Hoàng Tự, ta và ngươi sẽ không gặp lại nữa." Tứ đại sư nói: "Ngươi đi đi."

Thủ Thư được đặt lên lòng bàn tay của đôi tay mảnh khảnh này...

Chủ nhân bàn tay ấy dường như không chịu được gánh nặng mà ngã người ra phía trước... 

Tứ đại sư giơ tay giữ chặt nàng ta. Nhưng sau đó Tống Anh đứng thẳng người dậy, nhanh chóng lui ra sau.

Một bóng người nhảy ra từ sau núi đá cánh sen, ngăn trở sau người Tống Anh, đồng thời hàn quang lóng lánh bắn tới Tứ đại sư.

Tần Đàm Công bước một bước tới trước mặt Tứ đại sư, giơ tay lên phất một cái. 

Keng, hai chiếc phi tiêu rơi xuống núi đá.

"Ngươi!" Tần Đàm Công quát, chỉ ngón tay ra rồi cất bước.

"Đừng động." Tứ đại sư nói. 

Tần Đàm Công khó hiểu, nhưng vẫn lập tức dừng lại.

"Đúng vậy, đừng có nhúc nhích."

Tống Anh đứng lại cách đó không xa, nói. Bên người có Quý Trọng bảo vệ, nàng ta nhìn Tứ đại sư và Tần Đàm Công: 

"Nếu bước thêm bước nữa các ngươi đều phải chết."

Chết?

Tần Đàm Công cúi đầu nhìn, thấy một dây nhỏ màu nâu đen xuyên qua dưới chân. Hắn quay lại thì thấy tay Tứ đại sư vẫn còn giữ vững tư thế nâng, trong lòng bàn tay là một viên sắt màu đen. Sợi dây nâu đen ấy chính là từ viên sắt kia thả xuống, uốn lượn dưới đất. 

"Đây chính là viên Lôi Hỏa hoàn suýt nữa thì thiêu cả hoàng cung mà vị đạo sĩ kia để lại à?" Tần Đàm Công nói: "Bệ hạ nói muốn nghiên cứu tạo nên hỏa khí cho quân đội dùng, chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ. Chỉ là đạo sĩ kia chết rồi, không ai biết cách chế tạo như thế nào."

Tống Anh nói: "Đúng vậy. Ngươi đã biết rõ chuyện về phụ hoàng như vậy, tất nhiên cũng biết rõ sự lợi hại của nó. Ta đã mở cơ quan ra, chỉ cần các ngươi động, nó sẽ nổ."

"Thì ra là như vậy." Tần Đàm Công gật đầu, vẻ mặt không khiếp sợ, mà quay sang nhìn nàng ta: "Ta tưởng hoàng hậu nương nương đã dùng hết rồi." 

Tống Anh nói: "Không gặp được hung thủ sát hại phụ hoàng, mẫu hậu sao dám sử dụng."

Tiết Thanh ha một tiếng, ngồi xuống: "Này, thì ra ngươi cũng mang theo ám khí với trợ thủ tới, đâu có tin tưởng? Đây chính là Tứ đại sư của ngươi đó."

Tống Anh vẫn ánh mắt bình tĩnh, không hề có vẻ mờ mịt ngây ngốc ban nãy. 

"Tin tưởng?" Nàng nói: "Từ lúc ở Huỳnh Sa Đạo ông ta không vạch trần ngươi là giả ngay tại đó thì ta đã không còn tin tưởng rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv