Hai người bị quật ngã xuống đất kêu rên. Người đứng nhìn cũng thét gào theo. Hoàng Cư sải bước tiến lên, nắm lấy xiềng xích rồi dốc sức kéo...
Hai đứa trẻ lại bị hất lên... Dưới bầu trời sao mênh mông, như con diều bay cao. Phía dưới, Hoàng Cư một tay cầm xiềng xích, ra sức kéo về phía sau. Dưới ánh sao, cơ bắp của thiếu niên căng lên...
Hai người trên không trung lại rơi xuống đất, đau đớn gào thét... May là không bị hất lên nữa mà được kéo trở vào bên trong ranh giới. Hoàng Cư ném xiềng xích trong tay xuống đất.
"Lại lần nữa." Hắn nói.
Hai đứa trẻ kia khóc lóc, không gượng dậy được. Còn những đứa khác, khi bị Hoàng Cư nhìn tới, đều sợ hãi lùi ra sau.
"Chết đấy!" Có đứa run rẩy kêu lên.
Hoàng Cư nói: "Không chết được! Ngã thôi chứ không phải chết! Ta vốn không chết."
Người khác nhìn hắn, lại nhìn hai đứa trẻ còn đang rên rỉ dưới đất. Trong đêm tối nên không nhìn rõ nhưng chắc chắn miệng, mũi, tay chân đã chảy máu rồi. Không phải bọn họ chưa gặp qua cảnh này, đến lúc đói bụng cực kỳ, đói bụng tới phát điên rồi bị người ta dụ dỗ thì đều có kết cục như vậy. Mấy năm nay, bảy tám người đã chết vì chuyện này. Lúc ấy, bị quật không chết, chỉ bị thương, đối với bọn họ thì chính là chờ chết.
Đương nhiên có người không chết, ví dụ như Hoàng Cư, ví dụ như đứa bé đang được Chu Nghĩa Khải chăm sóc kia.
"Nhưng làm thế này thì có tác dụng gì?" Một người giọng run rẩy nói. Cho dù không bị quật cho tới chết, thì có thể làm thế nào? Giãy không được, bay không xong, chỉ vì cướp được miếng thịt mà bọn họ quẳng cho để mua vui?
"Hoàng Cư, ngươi cướp được một lần rồi, bọn họ sẽ không đến nữa." Có người sợ hãi nói. Những người đó đâu phải thật sự tới cho bọn họ thịt để ăn, mà là mua vui, không vui sao bọn họ còn đến nữa.
Cả mảnh đất yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng khóc tiếng rên của hai đứa trẻ dưới đất.
Hoàng Cư nói: "Ta không biết!" Rồi quay người đi, không nhìn những đứa trẻ này nữa: "Vậy các ngươi đi đi."
Bọn nhỏ chần chừ một lát, rồi loạt soạt cõng hai đứa trẻ đang nằm khóc trên đất lên rồi đi. Tiếng bước chân, tiếng xiềng xích đi xa. Mảnh đất yên tĩnh trở lại.
Hoàng Cư chạy một mình, tiếng xích, tiếng gió, tiếng người đụng mặt đất hỗn tạp trong bóng đêm.
Tiết Thanh nhìn bóng người bật nhảy trong bóng đêm, không biết phải luyện tập bao nhiêu lần mới làm được như vậy.
"Làm vậy có ý nghĩa gì đâu?" Nàng nói.
Đương nhiên không phải là hỏi về hành vi cố gắng xông tới nhưng không chạy ra khỏi ranh giới, mà là sự tồn tại của những người này.
Đốc nói: "Tần Đàm Công dùng thuyết ác linh để lừa gạt dân chúng. Khiến dân chúng tin rằng việc hoàng hậu và đế cơ chết là ngoài ý muốn. Mà các vị đại thần trong triều dù biết đây là điều hoang đường nhưng không thể để hoàng hậu và đế cơ phải mang tiếng bị lôi hỏa giết chết nên thuận thế mặc kệ Tần Đàm Công làm vậy."
Còn những dân chúng đã mất đi gia đình, nhà cửa, còn bị cho là ác linh, chỉ như con kiến, chẳng ai thèm quan tâm.
Cho nên đây là lý do vì sao cái kiểu hướng dẫn du lịch của “răng vàng khè” có thể tồn tại. Dùng câu chuyện về cái chết của hoàng hậu và đế cơ để mưu lợi và mua vui vốn là hành vi vi phạm lệnh cấm nhưng vì được coi là chuyện xưa, lại được phóng đại lên, che giấu đi sự bi thảm năm đó nên triều đình coi như không biết.
Tiết Thanh im lặng một lát. Chân tướng trên đời này luôn bi thảm và bất đắc dĩ mà ngươi không thể tưởng được.
Đốc nói: "Đi thôi!"
Tiết Thanh đáp “ừ” một tiếng, hai người bước đi trong bóng đêm.
Bay lên cao rồi, Hoàng Cư có thể cảm nhận được một lực lớn truyền tới từ dưới chân. Hắn có thể mượn lực này để bay lên nhưng vẫn bị nó kéo xuống.
Có ý nghĩa gì đâu? Con chim bị xích chân, dù có bay lên thì cuối cùng chỉ là tự lừa bản thân. Ánh mắt hắn có phần mờ mịt. Chợt hắn nhìn sang một hướng, bên đó có người.
Không phải cấm vệ cưỡi ngựa, cũng không phải đám người rảnh rỗi lén lút ra tìm vui. Hai chấm đen, một cao một thấp, một trước một sau. Bọn họ không bay lên không trung như hắn, mà chạy trên mặt đất... Tốc độ rất nhanh, như mũi tên bắn qua màn đêm. Không có cánh, còn tự do hơn cả loài chim.
Hoàng Cư nhìn, ngẩn ngơ, quên mất động tác, thế là ngã rầm xuống đất. Đau đớn từ toàn thân truyền tới nhưng không khiến hắn co người lại, mà như một cục đá ném rầm xuống đất, tạo thành một cái hố, vẫn không hề động đậy. Mặc cho đất cát như dao, như búa đập vào da thịt trần trụi.
............
Mùng tám tháng bảy, rốt cuộc thì tới ngày thi quân tử.
Ngay khi tia sáng đầu tiên rơi xuống mặt đất, toàn bộ văn lại và cấm vệ đứng canh cửa thành, chuyên kiểm tra thí sinh đều biến mất. Từ giờ khắc này, thí sinh nào mới tới coi như mất tư cách tham gia cuộc thi.
Chướng ngại ở cửa thành đã được dọn đi. Cấm quân bảo vệ đường cái. Trong cái nhìn đầy chăm chú của người vây xem, thí sinh lúc này đều mặc trường bào màu đen, xếp hàng nối đuôi nhau đi ra khỏi cửa thành, hướng tới lăng hoàng hậu, tiến hành cúng bái trước khi thi. Mà lăng hoàng hậu cũng là nơi mở khoa đầu tiên.
Tiết Thanh đứng trong hàng ngũ, nhìn về phía trước. Lần này là thay mặt hoàng đế tới bái tế tiên hoàng hậu, quy cách là xa giá thiên tử, đương nhiên quy mô sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng với Tiết Thanh mà nói, thế này đã đủ để khiếp sợ. Trước kia nàng chỉ thấy được cảnh tượng như thế này ở trên sách trên tranh, bây giờ tận mắt nhìn thấy, mới biết khác với những gì mình tưởng tượng. Trong tiếng kèn, mọi người bước đi, cuối cùng cũng tới lăng hoàng hậu.
Vào ban ngày, lăng hoàng hậu một mình nằm giữa vùng đất hoang vắng rộng mênh mông, trông càng thêm uy nghiêm. Trước lăng có đám nhạc công đang mặc trang phục cúng bái, từng chiếc trống chiếc kèn dài được bày thành hàng, cờ bay phất phới.
Đám quan viên mặc quan bào. Các giám khảo cũng mặc một loại nho sam giống nhau. Tất cả đứng trang nghiêm trước lăng. Giờ lành đã đến, tiếng trống tiếng nhạc vang lên, ầm ầm điếc tai. Đám quan chức tiến lên hành lễ từng bước một theo lễ quan. Các thí sinh cũng làm theo. Không khí vốn khẩn trương và lạ lẫm biến mất theo tiếng lễ nhạc và bước chân trang trọng, thay vào đó là lây nhiễm từ nghi thức, khiến tất cả mọi người đều chìm trong không khí trang nghiêm đó. Ngoại trừ Tiết Thanh.
Tiết Thanh làm theo mọi người, cũng cung kính cúi thấp đầu nhưng tai thì vểnh lên lắng nghe tiếng trống vang vọng và tiếng kèn trầm thấp mà nghe được lay động lạ thường. Thùng... Thùng... Thùng... Mặt đất dường như cũng rung theo. Nhưng không ai chú ý. Tất cả mọi người đều đang chăm chú đạp bước theo tiếng nhạc để tỏ lòng thành kính của mình với thần linh trên trời dưới đất.
Thành kính quá... Địa cung của vị chân phượng đang được tế bái này đang bị mở ra, mà cách mở chính là đập vỡ, thậm chí là dùng thuốc nổ.
Tiết Thanh khẽ lắc đầu, cúi người vái lạy.
Chừng nửa canh giờ, lễ cúng kết thúc. Đêm qua ngủ không ngon, hôm nay lại trải qua nghi lễ mệt mỏi này, các thí sinh nghỉ ngơi chốc lát, chờ khoa thứ nhất bắt đầu.
"Hôm nay thi ngũ lễ, chia ra mà tiến hành. Các thí sinh tự báo danh, có thể chọn một hoặc tham gia tất cả."
"Ngươi chọn cái nào?"
"Ta vẫn chưa nghĩ ra nữa! Cát lễ thì ta còn tàm tạm, chứ quân lễ thì chẳng nhớ gì nữa."
"Chờ chút nữa bốc thăm... Mỗi năm châu phủ một lượt."
Không thể cho bốn trăm thí sinh thi cùng một lúc, không phải không đủ chỗ mà là tránh việc giám khảo nhìn không tới, ảnh hưởng tới việc chấm điểm. Cho nên mới chia ra năm châu phủ thi một lượt. Cho bốc thăm để quyết định chia đội và thứ tự. Lúc này văn lại dẫn đội của từng châu phủ lên trước để bốc thăm.
Tiết Thanh lắc vai cho bớt mỏi mệt, nghe được trong đám người vang lên tiếng hoan hô hoặc than thở. Đã có kết quả bốc thăm. Có kẻ hài lòng, có kẻ bất mãn. Nhưng thế nào mới hài lòng?
"À ha!"
Bàng An và Trương Song Đồng chen ra từ trong đám người, mặt đầy vui mừng. Bọn họ chen lên phía trước, đi theo văn lại thăm dò tin tức.
"Tin tốt, tin tốt! Chúng ta với người Tây Lương được phân vào một nhóm."
Thí sinh bốn phía nghe được, đều ném sang ánh mắt hâm mộ. Về ngũ lễ đã truyền xuống từ thời xa xưa, nào có người nước ngoài nào nắm vững tới tận xương tủy như đám học sinh Đại Chu. Với thí sinh nước ngoài mà nói, khoa thi này coi như có thể bỏ qua. Được phân vào cùng nhóm coi như vô duyên vô cớ bớt đi một đối thủ, ngoài điều này ra, với thí sinh phủ Trường An thì có một thứ đáng vui mừng hơn.
Có gì khoái trá hơn việc thắng kẻ thù chính diện đây.
Bàng An bóp tay: "Thật tốt quá!"
Tiết Thanh khẽ nhíu mày, nói: "Thật quá trùng hợp!"