Sau khi bảng được dán lên, kinh thành vô cùng náo nhiệt. Tiếng báo vui không ngừng.
Tưởng Triệu Tử vội vàng đi tới Tri Tri đường. Xác pháo ngoài cửa vẫn chưa được dọn. Bảy tám đứa trẻ cười hì hì chạy tới chạy lui, hô rằng tới hưởng lây một ít không khí vui mừng để tương lai trúng trạng nguyên.
Lần này những thí sinh của Tri Tri đường tham gia thi, ngoài Trương Song Đồng thì mười người đều trúng. Phải nói là giỏi hiếm có.
Hôm qua các thiếu niên không chờ xem chính bảng đã về, lúc này đang ăn sáng.
"Yên Tử thiếu gia đưa thành tích tới, mọi người vui mừng uống vài chén rượu rồi ngủ hơi say, dậy muộn." Sở Minh Huy dụi mắt. Vì được ngủ một giấc thật ngon nên dù uống rượu xong nhưng trông không mệt mỏi, đầu tóc lại mới gội nên trông rất có tinh thần.
So với vẻ chật vật do một đêm không ngủ mắt đỏ ngầu của Tưởng Triệu Tử, hắn không tham gia thi, nhưng mà...
"Bên ngoài náo loạn như vậy mà các ngươi còn ngủ?" Hắn nói, lại nhìn xung quanh, thấy các thiếu niên đang ngồi ăn uống cười đùa trong phòng: "Thanh Tử thiếu gia không ở đây à?"
"Đương nhiên Thanh Tử thiếu gia không ở đây rồi." Trương Liên Đường nói. Hắn giơ tay vuốt vuốt mái tóc đã được thư đồng buộc cho, nhìn Tưởng Triệu Tử: "Bên ngoài náo loạn như thế nào?"
Tưởng Triệu Tử đang định nói, một thiếu niên đã nói trước: "Giờ tuất tối hôm qua họ dán bài thi của Tiết Thanh lên." Rồi chỉ chỉ vào giá sách bên cạnh: "Ta bảo người chép lại rồi, đặt ở bên kia, mọi người xem đi."
Trương Liên Đường gật đầu: "Không phải vội, bài hắn làm đương nhiên không có vấn đề."
"Ừ, cực kỳ hay." Tưởng Triệu Tử vội nói, hớn ha hớn hở: "Vô số người phải thán phục ngay tại đó."
Trương Song Đồng đi ra từ bên trong, y phục lỏng lẻo, nghe thế thì ừ, giơ bát cháo: "Trong dự tính rồi. Triệu Tử làm một bát chứ." Hoàn toàn không để ý.
Giờ thoải mái hãy còn quá sớm. Tưởng Triệu Tử xua tay, vẻ mặt lại nghiêm túc nói: "Nhưng sau đó vẫn náo loạn."
Trương Liên Đường thì hử một tiếng tỏ vẻ nghi vấn. Tưởng Triệu Tử định nói, lại có một thí sinh khác nói trước, nhìn văn sách trong tay: "Ta trực giờ hợi, thấy một đám thí sinh có cả Khang Vân Cẩm bảo là Tiết Thanh lấy được đề thi trước, cũng nhờ người làm bài cho sẵn nên lại loạn tiếp."
Giờ thì Tưởng Triệu Tử đã hiểu, bọn họ quả thực không thức đêm nhưng không phải là không chú ý tình hình bên ngoài. Các thiếu niên thay phiên gác... Bên kia lại có thiếu niên nói các thí sinh nghi ngờ Tần Đàm Công tiết lộ đề. Kiểu bố trí này thật thú vị, không hề bỏ lỡ cái gì. Chỉ là dân chúng dù không tham gia thi nhưng vẫn không nhịn được mà đi xem, không ngủ không nghỉ, thân là người tham gia cuộc thi mà bọn họ vẫn thản nhiên đi ngủ?
Các thiếu niên phủ Trường An này thật khác người thường. Tưởng Triệu Tử cảm thấy thoải mái, bọn họ nói hết rồi nên hắn chả còn gì để nói.
"Hiện giờ mấy lời này càng lúc càng lan rộng, thậm chí có không ít người thề thốt như tận mắt nhìn thấy." Tưởng Triệu Tử tức giận: "Thật ra bọn họ thấy Thanh Tử thiếu gia và người Tây Lương đi lại với nhau nên mới bịa ra mấy cái lời đồn đại này."
Các thiếu niên trong phòng nhìn hắn nói, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không hề phẫn nộ hay tỏ ra kích động.
Tưởng Triệu Tử chớp chớp mắt: "Thanh Tử thiếu gia có nói gì không? Hắn đang ở đâu?"
Sở Minh Huy đặt bát đũa xuống: "Ở nhà ấy. Bọn ta cũng không thấy hắn."
Lời đồn về Tiết Thanh kia không liên quan gì tới các thiếu niên phủ Trường An. Bởi vì đầu tiên là Tiết Thanh lưu luyến thanh lâu, tiếp theo lại không để ý Thanh Hà tiên sinh mới an nghỉ mà đã đi chơi cùng người Tây Lương. Chuyện yết bảng lớn như vậy, các thiếu niên phủ Trường An không đi cùng Tiết Thanh, thật là xa lạ. Tưởng Triệu Tử cảm thấy bất an.
"Vậy về chuyện này, các ngươi thấy sao? Hắn có gặp rắc rối không?" Hắn nói.
Các ca ca trong nhà đều bàn tán về chuyện này. Tưởng Hiển còn đi cả đêm, về rồi lại gọi phụ tá tới nói chuyện, không cho người tới gần. Không khí rất căng thẳng.
Trương Liên Đường cười, nói: "Nếu hắn có thể làm hội nguyên, đứng đầu bảng, tất nhiên là không có phiền toái gì rồi."
Thế là sao? Là không thèm quan tâm à. Tưởng Triệu Tử sửng sốt. Một gã sai vặt chạy tới.
"Thiếu gia, Thanh Tử thiếu gia ra ngoài rồi." Gã hô, vẻ mặt còn kích động hơn cả lúc biết Tiết Thanh đứng đầu.
Từ khi kết thúc cuộc thi, không ai gặp được Tiết Thanh. Nay Tiết Thanh, kẻ đang ở đầu sóng ngọn gió đã xuất hiện.
......
"Hắn dám ra ngoài vào lúc này?"
Vương Liệt Dương cũng vừa ăn cơm xong, vừa lau mặt vừa hỏi, vẻ mặt không có gì là bất ngờ. Chuyện bất ngờ từ hôm qua đến giờ đã xảy ra quá nhiều.
"Ta còn tưởng rằng là sẽ tới gặp bọn ta trước, không câu nệ ai cả."
Người tới nói: "Không đi gặp ai cả. Chúng ta nhìn chằm chằm nhà Tiết Thanh, hắn luôn ở nhà."
Vương Liệt Dương nói: "Vậy giờ hắn ra ngoài làm cái gì?"
Người tới đáp, vẻ mặt cổ quái: "Sáng nay có một tiểu tỳ chạy tới gọi cửa. Hắn đi theo tiểu tỳ kia rồi tới Túy Tiên lâu."
Túy Tiên lâu?
Dù cảm thấy đã không còn chuyện gì có thể khiến mình bất ngờ, Vương Liệt Dương vẫn phải kinh ngạc rồi bật cười.
"Tên nhóc này thú vị đấy." Ông ta nói.
……
"Đi thanh lâu? Đi tìm Xuân Hiểu kia à?"
Khang Đại vừa về nhà, nhận được tin này mà khiếp sợ, vội vàng chạy ra ngoài.
"Làm cái gì vậy? Đây là lúc nào rồi hả?"
Sao đứa trẻ này cứ không khiến người ta bớt lo được? Lúc trước nào có như vậy...
"Không biết, có lẽ Xuân Hiểu kia chúc mừng nàng ta?" Người báo tin nói.
Khang Đại nói: "Bây giờ nàng đúng là nên ăn mừng, nhưng ăn mừng cái gì với gái lầu xanh chứ?" Không phải là nâng cốc chúc tụng cùng bạn bè suốt đêm sao?
Người kia gãi đầu, suy đoán: "Có lẽ nữ nhi thích nói chuyện với nữ nhi?"
Khang Đại khụ một tiếng, khinh thường: "Kỹ nữ lầu xanh sao được coi là nữ nhi!" Xua tay: "Đi mau, đi mau! Lúc này chẳng phải đang bị người ta vây trên đường à? Mau đi giải vây."
…..
Lúc này không chỉ các vị đại nhân nhìn chằm chằm Tiết Thanh, cả thí sinh và dân chúng đều như vậy. Ngay tức khắc tất cả đều biết.
Trong một gian phòng riêng với hơn mười người ở trong một tửu lâu, tuổi tác khác biệt. Dầu sáp còn đang cháy trên bàn, hiển nhiên cả một đêm không ngủ. Chén trà ly rượu la liệt trong phòng. Không khí ồn ào.
"Tiết Thanh kia đi Túy Tiên lâu rồi?"
"Tìm ả kỹ nữ kia?"
"Đúng là suy đồi mà."
"Không thể phủ nhận hắn có cái danh về thi từ, nhưng phần lớn là mượn danh tiếng của Thanh Hà tiên sinh mà thôi."
"Thi từ? Có tin tức truyền tới từ phủ Trường An là bỏ tiền ra mua cả. Quách gia mua danh vọng cho con rể của mình."
Khang Vân Cẩm giơ tay ý bảo mọi người ngừng bàn tán.
"Chúng ta tạm không nói tới nhân phẩm của hắn như thế nào. Giờ quan trọng nhất là tìm được manh mối hắn đã gian lận." Hắn nói, vẻ mặt nặng nề: "Chủ khảo Hàn Tuân tất nhiên có tham gia."
"Đúng vậy. Thanh Hà tiên sinh bị Tần Đàm Công bức tử, thế mới đổi chủ khảo. Hàn Tuân chắc chắn là người của hắn." Một vị nho sinh đầu bạc mắt mờ nói, rung rung bộ râu: "Trời cao chứng giám, chúng ta gian khổ học hành hơn mười năm, lại vì một tên vũ phu lộng quyền mà hỏng cả tiền đồ."
Lời này khiến đám người trong phòng lại căm giận.
"Ta thi được vị trí thứ ba trăm năm mươi mốt, còn kém mười số, mười tên ở giữa."
"Đám thí sinh thi quân tử thì có năm mươi tám người trúng tuyển."
"Đám nhãi nhép mưu lợi... Chúng ta học hành vất vả có ích lợi gì."
Khang Vân Cẩm lại ra hiệu cho mọi người im lặng, nói: "Mọi người không cần nói tới các thí sinh khác. Giờ chỉ cần quan tâm Tiết Thanh. Hắn chính là kẻ đứng đầu thi kỳ thi quân tử. Nếu lần này để hắn thực hiện được, ngày sau thi quân tử sẽ thành thông lệ, đó mới là nỗi bi ai cho những kẻ đọc sách như chúng ta." Nói xong bèn đứng dậy: "Chúng ta đi tìm Tiết Thanh, bắt hắn cho cả thiên hạ này một câu nói công bằng."
Người trong phòng lập tức đứng dậy đi theo, vừa kích động lại vừa phẫn nộ rần rần lao ra ngoài khiến Khang Vân Cẩm tụt lại phía sau. Hắn bị một nho sinh giữ chặt tay áo, chính là lão giám sinh Chu Minh Đức của Quốc Tử Giám.
"Mục đích của chúng ta tốt nhất là trục xuất đám thí sinh thi quân tử." Chu Minh Đức hạ giọng nói: "Nên nhất định phải khăng khăng là Tần Đàm Công làm rối kỷ cương, thế mới khiến người đọc sách trong thiên hạ phẫn nộ."
Khang Vân Cẩm liếc ông ta một cái, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Chu Minh Đức, đừng có nghĩ tới việc đuổi được bọn thí sinh kia là có thể thay thế vị trí của chúng. Được thi lại một lần nữa là chuyện rất may mắn với ngươi rồi."
Chu Minh Đức cười khà khà: "Thi lại cũng được, thi lại cũng được. Mong Khang học huynh nói tốt vài câu trước mặt Vương tướng gia giúp." Thi lại đương nhiên dễ hơn thi lần đầu, huống hồ bọn họ dù là có công, cho một vị trí cũng không quá đáng. Lão không cần nhiều, đừng cuối cùng cũng được rồi.
Khang Vân Cẩm không kiên nhẫn, khoát tay: "Giờ không nói việc này vội, cứ làm việc trước mắt đã."
Chu Minh Đức tỏ ra nghiêm túc, nói: "Lấy lại thanh danh! Không thể làm xấu khoa cử đi được!" Hô xong rồi chạy tới đám người đang ồn ào phía trước.
Khang Vân Cẩm sửa sang lại y phục, vẻ mặt nghiêm trang đi theo phía sau.
Đám người đi ra khỏi tửu lâu, bước trên đường khiến vô số người chú ý. Khi biết được thân phận của bọn họ, lập tức càng nhiều người gia nhập, có thí sinh, có người đọc sách, đương nhiên có cả những kẻ rỗi rãi không có việc gì. Như một cơn thủy triều trào tới Túy Tiên lâu.
Mà lúc này vì đã về chiều nên Túy Tiên lâu không hề náo nhiệt mà trở nên yên tĩnh an bình. Thi thoảng có tiếng trúc tiếng ca vang ra từ một gian phòng.
Trong một gian phòng, Xuân Hiểu chưa tẩy trang nắm lấy tay Tiết Thanh, vừa vui vẻ vừa sốt ruột nói ra một chuỗi tên người.
"Chính là những kẻ đó đang kích động mọi người." Nàng nói, lại vỗ trán cố gắng nhớ cái gì đó, khiến châu ngọc trên trâm gài tóc lung lay: "Trong đó có một kẻ tên là Tôn Tuấn, có thúc phụ ở hàn lâm viện. Hình như chuyện này được hàn lâm viện ủng hộ sau lưng. Còn rốt cuộc là ai ở hàn lâm viện, ta không nghe thấy. Nhưng đêm nay có hai yến tiệc, ta đã bảo các tỷ muội gọi ta đi..."
Tiết Thanh giơ tay che miệng nàng lại, cau mày nói: "Không phải ta đã bảo đừng làm những việc này rồi sao?"