Tiếng pháo bùm bùm đột nhiên vang lên trên đường, dưới cái nóng chói chang của tiết trời tháng năm, thành Trường An vốn đang im lìm cũng như bị giật mình.
"Lại sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vụ án của Thanh Hà tiên sinh được phá à?"
"Hung thủ nhận tội sao?"
Trên đường dân chúng vui mừng hỏi thăm, nhắc tới Thanh Hà tiên sinh, có người lại khóc, biết tin Thanh Hà tiên sinh tạ thế đã được mấy ngày, nhưng lúc nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn.
Quá đột nhiên, tại sao lại chết rồi, hay là bị hại chết, quá thảm, bực mình thật.
Người của gia tộc Lâm thị đã đến kinh thành rồi, khi đó rất nhiều dân chúng Trường An phủ đến tiễn đưa, bây giờ là tội nhân đền tội, đại thù được báo hả?
"Không phải, là Quách gia bày đồ cúng ở miếu thành hoàng."
Tin tức truyền đến rất nhanh, trên đường dân chúng cũng nhìn thấy một đám tôi tớ đốt pháo bê cống phẩm đi ngang qua, đi đầu chính là các lão gia của Quách gia, vẻ mặt người nào cũng đầy kích động.
"Giờ này bày đồ cúng gì?" Có dân chúng không hiểu.
"Hôm nay là ngày bắt đầu thi hội, con rể Quách gia, Tiết Thanh muốn thi trạng nguyên." Có người nhắc nhở.
Dân chúng bừng tỉnh, vì việc ngoài ý muốn của Thanh Hà tiên sinh, mọi người đều quên chuyện này rồi.
Trên đường tiếng pháo vẫn tiếp tục, trong thành một bên khác lại vang lên tiếng chiêng trống, lại có không ít người chạy về hướng tiếng chiêng trống vang lên.
"Đi xem mau, Liễu gia bày đài hát kịch lớn rồi."
"Nhà bọn họ cũng có người tham gia thi hội."
"Không phải là vì con cháu nhà bọn họ mà là vì Tiết Thanh."
"Vậy bọn họ là mong Tiết Thanh đậu trạng nguyên hay là không đậu?"
Bởi vì Tiết Thanh tuyên bố thi đậu trạng nguyên mới cưới Quách tiểu thư, vì vậy Liễu gia liền đính ước cùng Tiết Thanh nói nếu thi rớt trạng nguyên thì cưới Liễu tiểu thư.
"Thi đậu là chúc mừng Tiết Thanh, được tình nghĩa, thi trượt là chúc mừng con rể, được người, Liễu lão thái gia không bị mất cái nào."
"Nhanh đi xem, người được mời đến chính là Đinh Tiểu Chùy của Thái Nguyên phủ, có thể lộn nhào một trăm linh tám cái."
Nhất thời trên đường người lớn hay trẻ em đều chạy về hướng trước cửa Liễu gia, bên miếu thành hoàng không còn người, dù cống phẩm của Quách gia có phong phú như thế nào thì cũng là cho thần tiên hưởng dụng, bọn họ đến xem hát kịch lớn còn hơn.
Điều này làm Quách Bảo Nhi càng thêm tức giận.
"Cha, con đã nói cũng bày kịch mà, Liễu gia làm sao sẽ có lòng tốt chúc hắn thi đậu trạng nguyên? Nhất định là cầu mong hắn thi trượt."
"Thật là điên tiết mà, một Xuân Hiểu còn chưa đủ, Liễu gia cũng làm người ta ghét."
Truyền tới cùng với tin Thanh Hà tiên sinh qua đời tự nhiên cũng sẽ có phản ứng của mọi người ở kinh thành, đặc biệt là các thí sinh của Trường An phủ, vì lẽ đó chuyện Tiết Thanh ở thanh lâu uống rượu ngâm thơ cùng Xuân Hiểu mọi người cũng đều biết.
Người khác thì chả sao, lúc đó Quách Bảo Nhi liền muốn ngồi xe vào kinh, nhưng bị ngăn lại bởi câu nói của Quách đại lão gia: “Con có phải muốn làm hắn thi trượt trạng nguyên cưới Liễu Ngũ Nhi hay không”, đến giờ vẫn còn bực mình.
"Lúc đó con đã nói để con cùng đi kinh thành, các người lại không nghe."
Lúc sau Quách đại lão gia lại hét Quách Bảo Nhi: "Đi chỗ khác." Lại nói: "Ngoan ngoãn khấn thành hoàng công đi, bằng không thành Trường An con cũng không ở tiếp được."
Nếu như Tiết Thanh trượt trạng nguyên rồi thật sự cưới Liễu Ngũ Nhi, vậy đời này Quách Bảo Nhi sẽ chẳng còn mặt mũi nào, thành Trường An cũng không có chỗ để dung thân, Quách Bảo Nhi giậm chân nhưng không tiếp tục ồn ào đi tới bên cạnh Quách Tử Khiêm.
"Bảo Nhi tỷ yên tâm, Thanh Tử ca nhất định có thể đậu trạng nguyên." Quách Tử Khiêm đem vải đệm hương đưa cho nàng nói.
Quách Bảo Nhi hừ một tiếng: "Hắn tốt nhất là thi đậu, thi trượt thì đừng trở về."
Quách đại phu nhân ở bên cạnh nhắc nhở không được nói chuyện, hai người yên tĩnh lại, tiếng trống vang lên, người coi miếu ở phía trước đốt hương cầu chúc, Quách Hoài Xuân nhìn khói xanh lượn lờ, mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt có chút hoảng hốt. Thanh Hà tiên sinh dĩ nhiên chết rồi, thực sự là vừa không ứng phó kịp lại làm người kinh hãi.
Sự tình chắc chắn đã đến mức độ cấp bách lại rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức Thanh Hà tiên sinh cũng trực tiếp nhảy lầu tự sát, tất nhiên là thân phận bị bại lộ rồi.
Thân phận của Thanh Hà tiên sinh bại lộ, vậy những người khác thì sao? Từ khi Thanh Hà tiên sinh rời đi, nhóm người Qua Xuyên rời đi, tin tức của hắn đều mất hết, tình huống thế nào cũng không biết, vẫn là dựa vào Quách Tử Khiêm nhận được thư bạn bè gởi từ kinh thành mới hiểu rõ không ít chuyện.
Quách Hoài Xuân quay đầu lại liếc nhìn, Quách nhị lão gia cùng Quách tam lão gia đều đã híp mắt lại, rõ ràng là hồn đang ở trên mây, không biết là nghĩ đến rượu ngon tối hôm qua hay là nghĩ đến hôm nay sẽ vui đùa như thế nào sau khi kết thúc. Thiếu niên thiếu nữ Quách gia quỳ đằng sau nhỏ giọng nói chuyện phiếm, kế bên là các nữ quyến Quách gia thái độ đoan trang, hiền hòa đang thành kính cầu chúc… Một khi có chuyện, tổ bị phá, trứng cũng không còn.
Quách Hoài Xuân thu tầm mắt lại nhìn về phía tượng thần thành hoàng ở trên cao, đèn nhang lượn lờ bên trong như thật như ảo, cầu xin thần phật phù hộ sao? Nếu là sự lựa chọn của chính mình vậy thì không sợ hay hối hận, Quách Hoài Xuân thẳng lưng lên.
……
Trên đường tiếng pháo đã hết, tiếng chiêng trống vẫn mơ hồ truyền đến, đứng ở trong nha môn tri phủ cũng có thể nghe được tiếng huyên náo.
"Lúc trước là huyên náo vì bi thương thất vọng, bây giờ là huyên náo vì vui mừng chờ đợi, nhân sinh a." Gã sai vặt đứng dưới hành lang nhìn bầu trời qua góc phòng cảm thán.
Một bên tỳ nữ đang tưới hoa nói: "Có vẻ giống như trong một nhà có người già tạ thế cùng lúc với trẻ nhỏ sinh ra vậy, Tiết Thanh vừa hay là đệ tử của Thanh Hà tiên sinh, tiên sinh qua đời một cách không rõ ràng, đệ tử ba năm thi đậu đại bỉ tiến sĩ, vậy cũng coi như truyền thừa, ở dưới suối vàng tiên sinh mà biết cũng sẽ vui mừng."
Gã sai vặt thở dài, nói: "Không ngờ sẽ không được gặp lại Thanh Hà tiên sinh nữa, biết vậy lúc đầu dù đại nhân có tức giận, ta cũng phải bưng cho hắn chén trà."
Tỳ nữ muốn cười lại có chút bi thương, ngồi thẳng lên, hơi nhìn cửa phòng đối diện, nhỏ giọng nói: "Đại nhân xem ra cũng rất buồn."
…..
Buồn sao? Đương nhiên là buồn, kẻ phản bội thành công quân tử bị giết là việc khiến con người ta buồn rầu, hơn thế nữa lại là đồng bạn của hắn.
Lý Quang Viễn đứng bên cửa sổ, nghe tiếng huyên náo bên ngoài, trong mắt mang theo mấy phần bi thương, ai ngờ đến lần từ biệt đi tham gia kỳ thi quân tử kia lại là vĩnh biệt.
"Lúc trước Thanh Hà tiên sinh lưu lại kinh thành ta liền cảm thấy có vấn đề." Ở một bên, lão bộc nhỏ giọng nói: "Hóa ra khi đó đã bị theo dõi rồi."
"Không chỉ theo dõi hắn." Lý Quang Viễn nói: "Sau khi việc này xảy ra Hắc Giáp vệ lập tức kiểm tra học sinh của Thanh Hà tiên sinh." Xoay người nhìn lão bộc: "Điều này có nghĩa là gì?"
Có nghĩa là bọn họ đã mò tới vị trí đế cơ, từ sau khi vào kinh khoảng thời gian ngắn ngủn này…
"Nơi đó quả nhiên là chỗ nguy hiểm nhất." Lão bộc nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn về phía Lý Quang Viễn vẻ mặt thêm mấy phần bất an: "Đại nhân cũng gặp nguy hiểm phải không?"
Sau khi Thanh Hà tiên sinh xảy ra chuyện, vì an toàn, bọn họ liền cắt đứt liên hệ với kinh thành, vì lẽ đó sự tình hiện tại như thế nào hoàn toàn không biết.
"Không bằng tránh đi?" Lão bộc nhỏ giọng nói.
Lý Quang Viễn cười cợt, nói: "Tránh? Quân tử đi đường lớn, ta có gì phải sợ? Lại tránh cái gì? Bọn họ dám ép Thanh Hà tiên sinh nhảy xuống từ Vọng Tinh lâu, ta cũng dám nhảy xuống từ núi Lục Đạo Tuyền." Vuốt ve ống tay áo, nhìn quan phục: "Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, chết cũng không tiếc."
Lão bộc trả lời vâng, nhìn Lý Quang Viễn đi tới trước bàn ngồi xuống, nhấc bút viết, chữ trên quyển sách này đã lít nha lít nhít hơn một nửa. Lão bộc biết đây là tấu chương viết việc có liên quan đến Thanh Hà tiên sinh gửi cho triều đình, giới thiệu sự cao thượng của Thanh Hà tiên sinh, biểu đạt sự đau lòng của chính mình, hô hào triều đình nghiêm trị hung thủ, đối với chuyện lần này hắn không lảng tránh một chút nào.
Lão bộc phất tay áo mài mực, nói: "Bây giờ Thanh Tử thiếu gia đã bắt đầu cuộc thi, hi vọng tất cả thuận lợi."
……
"Thi hội là canh tư bắt đầu, thi hội có bảy câu, với tốc độ của Tiết Thanh hiện tại nên trả lời xong hai câu rồi."
Dưới núi Lục Đạo Tuyền bên trong lều cỏ, Nhạc Đình cầm chổi phất trần quét sạch giá sách nói.
Bên trong Tri Tri đường vào ngày hè cùng lúc trước không có thay đổi gì, chỉ thêm hai giá sách, bên trên bày đầy cuốn sách, ngoại trừ là lúc trước Tiết Thanh để cho Nhạc Đình, sau khi Trương Liên Đường tiếp quản Tri Tri đường lại mua thêm rất nhiều.
Thời gian đọc sách mỗi ngày của Nhạc Đình không nhiều nhưng mỗi lần đều sẽ thu dọn sạch sẽ, vì lẽ đó bên trong rất sạch.
Quách Tử Khiêm ngồi trên chiếu, ung dung nói: "Đương nhiên, Thanh Tử ca rất lợi hại."
Nhạc Đình ngồi xuống không đọc sách giống ngày xưa nữa, nói: "Hội nguyên, không dễ thi."
"Để ý nó dễ thi hay không làm gì, ngược lại chuyện khó khăn nhiều như vậy Thanh Tử ca đều làm được, lần này cũng không thành vấn đề." Quách Tử Khiêm nói.
Nhạc Đình nhìn hắn nở nụ cười, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu hắn đã nói thì sẽ làm được, chờ tin tốt của hắn thôi."
Quách Tử Khiêm nói: "Không cần lo lắng cho Thanh Tử ca mà ngược lại là Nhạc Đình ngươi." Ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi định làm thế nào?"
Thanh Hà tiên sinh mất, trường xã của núi Lục Đạo Tuyền chắc chắn sẽ không như bây giờ nữa, những học sinh vì ngưỡng mộ danh tiếng của Thanh Hà tiên sinh mà đến kia tất nhiên sẽ rời đi, như vậy trường xã sẽ ít đi một nửa học sinh, còn có rất nhiều tiên sinh cũng là ngưỡng mộ danh tiếng mà tới, bọn họ tất nhiên cũng sẽ rời đi.
Không còn học sinh không còn tiên sinh nổi tiếng, trường học của núi Lục Đạo Tuyền sẽ không khác gì những ngôi trường khác, thậm chí từ từ còn không bằng những trường kia.
Thời gian Nhạc Đình dành cho việc học tập có hạn, không có danh sư dạy bảo thì việc học càng vô vọng, kỳ hạn mười năm đã qua một nửa.
Nhạc Đình lấy nước suối trên núi đựng ở lò đất đến pha trà, nói: "Không sao, không có danh sư, ta cũng từ từ học hỏi, năm năm không được thì còn có năm năm, mười năm không được, còn có hai mươi năm."
Đi học thú vị như vậy? Làm gì cũng không tốt, chẳng thể nào hiểu được, như vậy kệ hắn đi, Quách Tử Khiêm nói: "Ngươi có khó khăn gì cứ nói với ta, Tri Tri đường của chúng ta có đường phí, trước khi Liên Đường ca đi nói với ta có thể dùng đến để giúp đỡ thành viên."
Nhạc Đình cười nói tiếng cám ơn: "Vẫn có thể tự túc, ngược lại thật ra ta nên nộp tiền rồi."
Quách Tử Khiêm vung tay lên: "Ta làm chủ, ngươi có thể nộp chậm mấy tháng." Vẻ mặt đắc ý, bây giờ sự vụ của Tri Tri đường ở Trường An phủ do hắn phụ trách. Tuy rằng cũng không có việc gì, chủ yếu là liên lạc thành viên mới, đốc thúc mọi người học hành và theo sự dặn dò của Liên Đường nói cho bọn họ những chuyện đã xảy ra ở kinh thành mà có thể nói, cổ vũ mọi người học hành thi cử như Tiết Thanh, Liên Đường bọn họ.
Lần này Liên Đường bọn họ có thể đỗ tiến sĩ thì quá tốt rồi, càng không cần nói Tiết Thanh lấy thêm danh trạng nguyên, thực sự là việc trọng đại trước nay chưa từng có, người muốn gia nhập Tri Tri đường tất nhiên sẽ càng nhiều, vẻ mặt Quách Tử Khiêm kích động.
"Tại sao thời gian trôi qua chậm như vậy." Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, dùng sức lắc quạt, hận không thể làm cho mặt trời xuống núi, cuộc thi kết thúc.
Nhạc Đình cười nói: "Người tham gia thi cử cũng không cảm thấy chậm, chỉ hận thời gian không đủ."
…..
"Không đủ thời gian không đủ nóng uống không ngon." Trong hào phòng số một có người nói.
Một hào quân đứng dưới hành lang nhìn thiếu niên ở cửa hào phòng, thiếu niên mặc quần áo màu xanh, ngồi xổm ở cái lò, vừa dùng quạt trong tay quạt, cháo đậu xanh bên trong nồi nhỏ trên lò sôi sùng sục.
"Quân gia, ngươi chờ một lúc cũng nếm thử xem." Nàng nói tiếp: "Uống rất ngon."
"Thanh Tử thiếu gia, ngươi mang theo cơm gì?" Bên trong một gian khác có người thò người ra hỏi.
Tiết Thanh quay đầu nở nụ cười với hắn, nói: "Cháo đậu xanh, bánh hành hoa, thịt bò kho, Tác thiếu gia ngươi có muốn nếm chút hay không?"
Tác Thịnh Huyền cười gật đầu: "Được… được."
Tiết Thanh liền nhờ hào quân bưng thức ăn trên bàn cho Tác thiếu gia… Cũng không phải sai khiến tên lính này, mà là hào quân muốn kiểm tra, tránh các thí sinh gian lận, quay cóp, hào quân rất nhanh đã bưng đồ ăn qua cho Tác Thịnh Huyền. Bản thân Tiết Thanh cũng bưng cháo ngồi trong hào phòng ăn, nhưng rất nhiều thí sinh đều ngồi xổm bên ngoài hoặc là đứng ăn, lo lắng không cẩn thận làm hòng bài thi, nếu vậy thì đời này có thể bị hủy hoại.
Sát vách truyền đến tiếng khen ngợi của Tác Thịnh Huyền, lại hỏi dò có muốn ăn đồ ăn của hắn hay không, Tiết Thanh cũng không từ chối, hào quân rất nhanh đã đưa tới một bát canh dê, Tiết Thanh ăn cũng cảm thán một phen.
Hào quân đứng ở ngoài hào xá lắc đầu một cái, hai thí sinh này thực sự là… Những thí sinh khác ăn thức ăn của mình vẫn chưa yên tâm, e sợ bị đau bụng, càng khỏi nói ăn của người khác, ở trong này những người khác đều là đối thủ mà.
Cũng may hai người không bắt chuyện tiếp, ăn cơm dọn dẹp xong lại tiếp tục làm bài, khi làm bài hai người đều có vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, không khác gì các thí sinh khác, hơn nữa biểu hiện đều tốt hơn đa số các thí sinh còn lại.
Ánh nắng chậm rãi chuyển động, chữ viết trên cuộn giấy cũng chầm chậm nhiều hơn, lúc tà dương hạ xuống, bảy bài Tiết Thanh đều làm xong xuôi, cuối cùng viết tên mình lên bài thi.
Nhìn hai chữ Tiết Thanh mà bản thân viết xuống, lại ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài hào phòng, vận mệnh thật khó hiểu, nàng tuy rằng luôn mồm luôn miệng muốn đi học, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ học đến như vậy, thật sự phải đậu trạng nguyên rồi.
Thân nữ nhi trên lời kịch hát đậu trạng nguyên trở thành sự thật rồi, thi huyện lấy tiếng tăm tránh khỏi kiểm tra người, lại lấy kỳ thi quân tử để nhảy qua ba bậc kiểm tra vào thi hội - cửa ải cuối cùng, lúc này thân phận cử nhân lão gia đã không cần cởi sạch lục soát kiểm tra rồi. Cử nhân lão gia tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch là làm nhục thân phận cùng với sự văn nhã.
Trạng nguyên.
Nếu như đậu trạng nguyên, nếu là Tiết Thanh thật sự thì phải vui mừng một trận rồi… Có thể thu rất nhiều học sinh, cả đời này dựa vào cái danh trạng nguyên liền có thể áo cơm không lo.
Tiết Thanh cười khà khà, nhưng mà nếu như nàng là Tiết Thanh thật sự, cũng sẽ không đi tới bước này, từng bước đường đều là vì nàng không phải Tiết Thanh thật sự mới có, cho đến hôm nay.
Không thể không đậu.
Đường tuy rằng không phải nàng chọn nhưng bước này là nàng đã đi, Tiết Thanh thu hồi ý cười cụp mắt nghiêm túc viết tuổi tác quê quán, đứng dậy.
"Ta trả lời xong, nộp bài thi."
Một bên khác giọng của Tác Thịnh Huyền cũng vang lên, bốn phía cũng là âm thanh hỗn độn vang lên không ngừng, hào quang bao phủ một loạt hào phòng của Quốc Tử Giám, từng người từng thí sinh tuôn ra, nhưng có không ít hào phòng ánh đèn sáng lên, thí sinh không trả lời xong cũng rất nhiều.
Hơn nữa đây cũng chỉ là kết thúc ngày thi thứ nhất, tiếp theo còn có hai ngày, ba ngày thi hội đối với các thí sinh, tinh thần cùng thể lực đều là thử thách rất lớn.
……
Ngày 14 tháng 5, bên ngoài Quốc Tử Giám trong ánh nắng hoàng hôn, sau khi Long Môn mở ra, một đám thí sinh tuôn ra, thi hội năm Kiến Hưng thứ ba kết thúc.
Ở ngoài Quốc Tử Giám ồn ào rung trời, đâu đâu cũng có tiếng la tiếng bắt chuyện.
Tiết Thanh chen qua đám người đi thẳng tới dưới cây cổ liễu bên cửa, mấy người Trương Liên Đường đã đứng nói chuyện ở bên kia, đây là địa điểm các thí sinh Tri Tri đường hẹn nhau tụ tập.
"Ta? Ta đương nhiên chưa trả lời xong…" Nhìn Tiết Thanh đi tới, Trương Song Đồng đang chống nạnh cao giọng nói chuyện bỗng điều chỉnh âm thanh nhỏ lại: "Ta cần gì trả lời xong, ta không trả lời xong cũng là cử nhân…" Sau đó âm thanh dừng lại yên tĩnh, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Trương Liên Đường nhìn Tiết Thanh nói: "Trả lời xong?"
Tiết Thanh gật đầu nói: "Trả lời xong." Lại nhìn bọn họ.
Các thiếu niên đều gật đầu: "Trả lời xong rồi."
Tiết Thanh nói: "Tốt, vậy chúng ta đi thôi." Lại nhìn mọi người: "Còn thiếu mấy người?"
Trương Liên Đường nói: "Bốn người."
Bên cạnh các thiếu niên duỗi tay chỉ nói: "Đến rồi, đến rồi, bọn họ đến rồi."
Tiết Thanh quay lại thấy bốn thiếu niên vội vàng từ trong đám người chen lại đây vẻ mặt kích động đứng lại.
Tiết Thanh gật dầu với bọn họ: "Đi thôi." Không có nói thêm gì nữa liền quay người bước đi.
Trương Liên Đường đuổi theo, những thiếu niên khác cũng đều đuổi theo, trong đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mọi người vẻ mặt ung dung, đại khái là vì đã thi xong dỡ xuống gánh nặng, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị kích động, giống như lại sắp đến kì thi.
"Ơ, đi đâu a." Trương Song Đồng ở phía sau nói, đuổi tới lại phất tay áo: "Muốn đi tửu lâu ăn một bữa hay không?"
Phía trước các thiếu niên không trả lời, chỉ giơ giơ tay, không được a.
Thi hội kết thúc rồi nhưng thi hội cũng mới bắt đầu.
……
Tống trạch, khi ánh đèn thắp sáng, nữ tử đang dựa bàn đứng dậy, buông bút trong tay xuống, tư thái đoan chính cũng thuận theo thư giãn.
"Rốt cục cũng đã trả lời xong." Tống Anh nói: "Thi hội thật là không phải người bình thường có thể chịu được."
Bên cạnh tiểu tỳ hì hì cười: "Tiểu thư không phải người bình thường."
Tống Anh đứng dậy, chọc cái trán tiểu tỳ, nói: "Nịnh nọt." Đi tới một bên, một tiểu tỳ khác bưng chậu đồng, Tống Anh rửa sạch tay.
Bên cạnh bàn tiểu tỳ thu hồi bài thi, hướng bên ngoài gọi Quý Trọng.
Quý Trọng đẩy cửa đi vào.
"Sai người mang đến Quốc Tử Giám đi." Tiểu tỳ nói.
Quý Trọng trả lời vâng rồi tiếp nhận đi ra ngoài.
"Xem tiểu thư có thể đứng thứ bao nhiêu." Tiểu tỳ cười nói, vẻ mặt chờ mong.
Tống Anh khẽ mỉm cười, nói: "Thứ tự không quan trọng, quan trọng là đã làm việc này."
…..
Bên trong Quốc Tử Giám các thí sinh ào ào mà đi ra nhưng Quốc Tử Giám cũng không vì vậy mà trở lên trống không. Lúc này gần hai trăm giám khảo, hàng vạn hào quân cùng với hàng ngàn người thu dọn bài thi đang rất bận bịu.
Hôm nay thu dọn chính là những bài thi của hôm nay, còn bài thi của hai ngày trước đều đã đưa đến trước mặt giám khảo.
Các thí sinh ở đây thi ba ngày, còn các giám khảo thì phải bị “bắt giam” lâu hơn.
Trong Quốc Tử giám đèn đuốc sáng trưng, quan binh nghiêm ngặt phòng thủ, phòng chấm bài thi bốn phía ngay cả con ruồi tựa hồ cũng không thể bay vào.
Nhưng có một bóng người lảo đảo đi tới, bên trong một khoảng không đèn đuốc sáng sủa, dù sao hắn cũng là lẫn vào bên trong bóng đen, từng bước từng bước, tựa hồ một cái chớp mắt đã đến một góc trước cửa của phòng chấm bài thi.
Trước cửa có bốn tên lính đứng thẳng, đột nhiên nhìn thấy người xuất hiện không phải quan binh cũng không phải đại nhân mặc quan phục mà là một người thiếu niên, từ bên trong bóng đen đi ra, mặt mũi hắn làm đèn đuốc thất sắc… Bọn quan binh cũng thất sắc, là bởi vì sợ hãi đề phòng, bọn họ giơ đao thương trong tay lên nhưng động tác của thiếu niên kia càng nhanh hơn so với bọn họ, hắn giơ tay đưa tới một khối lệnh bài.
Dưới ánh đèn đuốc khối lệnh bài màu ngăm đen, trên đó có một con dơi trông rất sống động giống như chờ bay.
Đao thương của bọn quan binh như nước chảy thu hồi lui về phía sau mắt nhìn thẳng, thiếu niên vừa đưa lệnh bài thu tay lại chắp sau lưng cất bước vượt qua cửa, một cái chớp mắt lại biến mất ở trong bóng tối.
Thi hội kết thúc rồi, thi hội cũng mới vừa bắt đầu.
Ngoại trừ Quốc Tử Giám đèn đuốc sáng choang, trong kinh thành cũng có rất nhiều trạch viện đèn đuốc vẫn còn sáng, bắt đầu đợi chờ thi hội kết thúc.
Nhưng trong phòng Tần Đàm Công đèn lại tắt.
Tần Đàm Công bước ra khỏi phòng, từ sau khi Tần Mai hi vọng được ở nhà cùng phụ thân, hắn đã không qua đêm trong hoàng cung.
Hắc Giáp vệ ở cạnh cửa tản ra bốn phía dẫn đường bao vây, có người từ phía trước bước nhanh đến, không bị ngăn trở mãi đến tận trước mặt Tần Đàm Công.
"Công gia, tiểu công gia tiến vào phòng chấm bài thi." Hắn nhỏ giọng nói.
Tần Đàm Công ừm một tiếng, nói: "Bên kia có để nó tùy ý làm việc?"
Người đến nói: "Vâng, đều sắp xếp xong xuôi rồi." Ngẩng đầu lên dưới ánh đèn vẻ mặt chần chờ: "Chỉ là, không biết tiểu công gia muốn làm gì, người nói không tham gia thi hội mà lại tiến vào phòng chấm bài thi, có nên hỏi một chút…"
Tần Đàm Công vỗ về đai ngọc cất bước đi xuống bậc thang, nói: "Không cần, đã nói để nó tùy ý rồi, cứ theo ý nó đi."