Mưa tuôn xối xả, kinh thành đang chìm vào sắc đêm bỗng sáng bừng ánh lửa, dường như đốt cháy bóng tối thành một cái hang.
Ánh lửa chiếu lên mặt đường lát đá xanh sáng lập lòe, giống như mặt kính. Tống Nguyên bị một đám người vây quanh trượt chân ngã, thị vệ bên cạnh đỡ lấy không để hắn té xuống, dù vậy Tống Nguyên cũng vô cùng tức giận.
“Nửa đêm nửa hôm mà mưa cái gì không biết! Vẫn chưa đến tháng ba mà đã mưa rồi!” Hắn chửi xong đưa tay xoa bóp cánh tay tê rần: “Cái tay chết tiệt này, ông trời chết tiệt này.”
Trong nha môn hình bộ đã có bảy tám người đứng sát nhau, nhìn thấy Tống Nguyên đi tới thì vội vàng nghênh đón.
“Có chuyện gì vậy?” Tống Nguyên đẩy bọn họ ra, sải bước vào bên trong: “Không phải bảo là tạm thời không điều tra ai giết Đoàn Sơn mà giải quyết những người đến cáo trạng kia trước sao? Sao lại nhắc đến chuyện của Đoàn Sơn nữa?”
Cởi áo mưa ra, ngồi xuống, có người bưng trà nóng đến.
Tống Nguyên nhận lấy uống ngay, lại bị phỏng, trong phòng hơi hỗn loạn.
“Không cần mấy thứ này nữa đâu.” Tống Nguyên đẩy người lau nước trà cho hắn ra giận dữ nói: “Không lẽ các ngươi không biết chuyện gấp nhất bây giờ là gì sao? Ba gã Vương Liệt Dương, Trần Thịnh và Lữ Diêm đang như hổ đói rình mồi, bất luận thế nào cũng không được để bọn họ lật lại mấy vụ án cũ kia. Không phải sợ Đoàn Sơn bị định tội, Đoàn Sơn đã chết rồi nên có định tội hay không cũng không sao, bản thân hắn biết cũng chẳng sao… Vấn đề mấu chốt là...”
Hạ thấp giọng xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không được để bọn họ phát hiện ra mục đích của những vụ án cũ kia.”
Tám chín năm nay những chuyện Đoàn Sơn điều tra phần lớn là liên quan đến Bảo Chương đế cơ. Nếu bị các đại thần trong triều moi ra và chân tướng về cái chết của tiên đế, hoàng hậu năm xưa bị vạch trần thì coi như xong.
Mấy người đứng trong phòng gật đầu nói phải, có thể đứng ở đây bây giờ đương nhiên là những người biết rõ nội tình.
“Không phải chuyện điều tra hung thủ giết Đoàn Sơn.” Một người thấp giọng nói: “Là bên phía ngỗ tác có phát hiện mới.”
Ngỗ tác ư? Thi thể của Đoàn Sơn mang về không hề được an táng mà giao cho ngỗ tác. Đây là thói quen khi hắn còn sống, lật qua lật lại thi thể để quan sát, bảo rằng người chết cũng biết nói, còn tiện lợi hơn thẩm vấn người sống vì người chết không biết nói dối.
Bây giờ hắn đã chết rồi, ắt hẳn cũng sẽ bị đối xử như vậy.
Tống Nguyên nói: “Phát hiện gì?” Không đợi người này trả lời đã nói tiếp: “Đã nói Công gia biết chưa?”
Tuy hắn là hình bộ thượng thư nhưng trong hình bộ có một số người và một số chuyện không phải do hắn làm chủ, ví dụ như Đoàn Sơn và việc tra án bằng cách tra tấn, trước khi Tần Đàm Công biết và lên tiếng thì không phải ai cũng có thể biết được.
Đương nhiên Tống Nguyên biết điều này, sau khi hỏi một câu thì lập tức nói tiếp một câu nữa.
“Đã nói rồi.” Người đó nói, vẻ mặt có hơi do dự: “Là Đoàn Sơn để lại…”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
“Công gia đến rồi.”
Tống Nguyên lập tức xông ra ngoài, người kia đành nuốt lại những lời muốn nói, cũng vội vàng đi theo ra.
…
Đèn đuốc sáng trưng nhưng căn phòng này vẫn âm u như trước, có lẽ là do vì bày đủ thể loại hình cụ cùng với những dụng cụ đao búa kỳ quái. Dụng cụ đều được lau chùi sạch sẽ, và đặt rất ngay ngắn, sạch sẽ nhưng ngược lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta ớn lạnh.
Một chiếc bàn dài để một thi thể, đầu và mình tuy đặt gần nhau nhưng rõ ràng là đã bị chặt đứt.
“Công gia, khoan đã.” Tống Nguyên đưa tay ngăn lại nói.
Tề Tu đã chen lên bước vào trước, dùng mắt đánh giá trong phòng. Đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ ở của Đoàn Sơn, cảm thấy không giống trong tưởng tượng.
“Dọn dẹp sạch sẽ quá.” Hắn nói.
Hai ngỗ tác đứng trong phòng đáp vâng: “Thói quen của Đoàn đại nhân.” Tuy Đoàn đại nhân không còn nữa nhưng mọi người vẫn tuân theo thói quen cũ để tránh chọc giận hắn.
Thói quen này quả nhiên biến thái, ánh mắt của Tề Tu rơi trên đầu của Đoàn Sơn, nói: “Phát hiện ra điều gì?”
Bọn họ đều đã biết rõ vết thương của Đoàn Sơn rồi, rất đơn giản, rất sạch sẽ rất gọn gàng, chủ yếu bị thương ở cổ, sau đó là tay và chân bị đâm.
Ngỗ tác nhìn Tần Đàm Công đang đứng, nói: “Công gia, mời ngài xem.” Hắn đưa tay nhấc tay phải của Đoàn Sơn lên cho ngang tầm mắt Tần Đàm Công.
Tống Nguyên và Tề Tu đều trầm ngâm nhìn theo, ánh đuốc chiếu xuống, lòng bàn tay trắng xanh của Đoàn Sơn hiện ra…
Vết thương ư? Cũng không có mà, hai người hơi khó hiểu.
Ngỗ tác hơi gập các ngón tay Đoàn Sơn về phía sau một chút, nói: “Ngài nhìn trên ngón tay đi.”
Ngón tay? Ngón tay vẫn đủ năm ngón, dài ngắn khác nhau, các khớp xương thô to, đường vân nhăn nhúm… Rất nhiều đường vân tay chằng chịt, nhỏ xíu xiêu vẹo.
“Vân tay của Đoàn đại nhân không giống với người thường.” Tống Nguyên nói, cúi đầu nhìn tay mình: “Đây là do bẩm sinh sao?”
“Không.” Tề Tu kêu lên thất thanh, người cũng bỗng tê cứng: “Đó là chữ!”
Cái gì… chữ? Tống Nguyên khó hiểu hỏi.
“Thanh.” Tần Đàm Công nói.
Thanh?
Tống Nguyên sợ hãi trừng mắt nhìn lại lần nữa.
Ngỗ tác giơ bàn tay của Đoàn Sơn để im trước mắt, đường vân lộn xộn trên các ngón tay khép chặt từ mơ hồ rồi rõ dần, một con chữ bỗng nhiên hiện ra.
Thanh.
“Cái gì… cơ?” Tống Nguyên thì thào.
…
Trong phòng ánh đuốc sáng trưng, bóng người lay động trên mặt đất.
“Lúc đó trên người Đoàn đại nhân đều là máu nên không phát hiện ra, sau đó lại tưởng là bàn tay bị thương, cho đến khi lau chùi sạch sẽ, thì hôm nay vết thương khô lại mới phát hiện điều khác thường.”
Ngỗ tác nói rồi vuốt nhẹ lên vết thương chi chít trên những ngón tay khép chặt của Đoàn Sơn: “Đây không phải là vết thương do bị đâm để lại, mà là do Đoàn đại nhân trước khi chết tự mình dùng móng tay ngón cái viết nhanh.”
Dùng móng tay ngón cái đâm rách ngón tay để viết thành chữ, Tề Tu buông bàn tay xuống bên người bắt chước lại động tác này theo bản năng, hắn cảm thấy hắn không làm được, dù là võ công hay là tâm thái.
Trong giây phút sắp chết bản năng là muốn sống, đối với một người có võ công mà nói đặc biệt là như vậy. Tất cả sức lực đều dùng hết trong lúc này, sao lại chịu dùng sức lực vào việc viết chữ trong lòng bàn tay chứ.
Phải bình tĩnh đến mấy mới có thể làm được như vậy, đúng là tên quái vật mà.
“Chắc đại nhân biết là kẻ nào giết mình, hoặc là đã phát hiện ra chuyện gì quan trọng nên trong lúc sắp chết đã để lại thông tin này cho Công gia.” Ngỗ tác nói.
Tần Đàm Công bước lên, quan sát kĩ lòng bàn tay Đoàn Sơn được đẩy đến trước mặt mọi người.
“Đoàn Sơn làm việc rất đến nơi đến chốn.” Hắn nói, đưa tay mơn trớn, đôi mắt đang bình tĩnh mở to trên đầu Đoàn Sơn bỗng nhiên khép lại: “Người chết quả nhiên cũng có thể nói chuyện.”
“Hắn chỉ kẻ giết người, liên quan gì đến chữ Thanh?” Tề Tu nói: “Hay là trong tên người đó có chữ Thanh?”
Trong tên có chữ Thanh…
“Tiết Thanh!” Tống Nguyên kêu lên, giọng nói vang vọng khắp phòng tối, mang theo phẫn nộ và kích động: “Ta đã nói hung thủ là Tiết Thanh rồi mà! Đoàn Sơn đang theo dõi hắn, điều tra hắn nên mới bị hắn giết.”
Tề Tu chau mày, nói như vậy cũng có khả năng, nhưng mà… Tiết Thanh đó? Một thiếu niên gầy yếu mười lăm tuổi? Huống hồ…
“Lúc Đoàn Sơn chết hắn hoàn toàn không rời khỏi tầm mắt của mọi người, có nhân chứng.” Hắn nói: “Người của Đoàn Sơn cũng chứng thực, lúc đó hắn đang nói chuyện làm thơ cùng với Khang Đại. Sau đó đến phòng của Tưởng Hiển, dù người bên phía Tưởng Hiển hay là hầu bàn của Thính Vũ lâu cũng đều có thể chứng minh đúng thật là lúc đó hắn đang làm thơ.”
Tống Nguyên nói: “Kệ hắn, bắt về hỏi trước đã.”
Tề Tu nói: “Đầu tiên hắn có chứng cứ ngoại phạm, người hắn làm thơ cho là các đại thần trong triều, bắt hắn chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn. Lỡ như không phải hắn thì chẳng phải vạch trần chúng ta hay sao? Vẫn nên xem thử hôm đó Thính Vũ lâu có bao nhiêu người liên quan đến chữ Thanh.”
Người có mặt ở Thính Vũ lâu lúc đó đều đã được ghi vào danh sách.
Tống Nguyên nói: “Ôi trời chậm chết đi được.” Trong phòng có tiếng bước chân nôn nóng thúc giục: “Mau đi điều tra thử đi.”
Trong lòng Tề Tu vẫn không yên, nhìn đầu Đoàn Sơn nằm trên trường án, người chết có thể nói chuyện, chỉ tiếc là chỉ có một từ, hỏi nhưng không trả lời.
“Không phải hắn không trả lời mà là cách thức của các ngươi không đúng.” Tần Đàm Công nói.