Tiếng chiêng trống tùng tùng truyền tới từ đằng xa. Tiết Thanh đứng trong ngỏ hẻm, quay sang nhìn.
Tiếng gì vậy?
"Có chỗ bị cháy rồi." Hoàng Cư nói.
Tiết Thanh ơ một tiếng: "Sao ngươi biết?" Nàng giương mắt nhìn mọi nơi. Bên này là ngõ nhỏ hẻo lánh, nhà cửa san sát, sắc trời tối nên chẳng nhìn thấy gì...
Hoàng Cư nói: "Ngửi được." Cúi đầu, không hề ngẩng lên chút nào: "Ta ngửi được mùi cháy."
Đứa trẻ mới sáu tuổi may mắn sống sót trong vụ hỏa hoạn đó. Ngọn lửa cháy ba ngày ba đêm đã đốt cháy mọi thứ của hắn nên cái mùi ấy đã ngấm vào tận trong xương tủy.
Tiết Thanh im lặng, rồi nói: "Trời khô vật hanh mà..." Lại dựng tai lên nghe: "... Tiếng bước chân ồn ào, hẳn là có người của quan phủ tới cứu hỏa... Chúng ta mau vào thôi." Chuyển đề tài, tiếp tục bước đi. Hoàng Cư xách hành lý theo sau.
Bọn họ đứng trước cổng một tòa nhà lớn. Tiết Thanh bước lên gọi cửa. Cửa mở, một lão bộc nhìn ra, thấy Tiết Thanh thì cười đầy vui mừng.
"Thanh Tử thiếu gia tới rồi! Mấy ngày nay tiên sinh hỏi suốt."
Tiết Thanh thi lễ với lão bộc, từ khóe mắt liếc về phía ngõ nhỏ. Đầu ngõ, mấy người nhàn rỗi đứng ngồi dường như đang nói chuyện nhưng đều nhìn sang bên này. Thấy nàng nhìn qua, cười ha ha với nhau, tiếp tục tán gẫu...
Đó đều là người đang chờ nàng à?
Không ai đón nàng, dường như cả kinh thành này không ai biết nàng đã tới. Nhưng trên thực tế, những vị đại nhân trong kinh thành đều nắm rõ hành tung của nàng. Mặc dù không có trinh sát với võ công cao cường như bên Ngũ Đố quân nhưng người trong quan trường thì có những thủ đoạn và cách thức tinh thông hơn nhiều...
Tiết Thanh rảo bước tiến lên, đi theo lão bộc dẫn đường, nghe lão ta hỏi han nào là đi đường có lạnh không vân vân. Tiết Thanh trả lời từng câu một, rồi theo lão đi vào nội viện.
Tiểu viện không lớn, có đá Thái Hồ, bên cửa sổ có trồng chuối tây. Đầu mùa đông, hoa chuối đang nở, khiến cả tiểu viện trông vốn vũ kỹ này trở nên có sức sống.
"Tiên sinh đang đãi khách." Lão bộc nói.
Đãi khách à? Tiết Thanh dừng chân ở bậc thang. Lão bộc vui mừng thông báo vào bên trong: "Tiên sinh, Thanh Tử thiếu gia đến rồi."
Thanh Hà tiên sinh từ bên trong đi ra, nhìn thiếu niên dưới bậc thang, khuôn mặt vốn luôn cứng nhắc hiện lên vẻ tươi cười.
"Sớm hơn dự tính." Hắn nói: "Đi đường có lạnh không?"
Tiết Thanh mỉm cười lắc đầu, rồi thi lễ với Thanh Hà tiên sinh. Chưa đứng thẳng người lên thì nghe thấy tiếng bước chân, có âm thanh vang lên.
"Đây là Tiết Thanh, người đứng đầu ở kỳ thi quân tử hả?"
Tiết Thanh ngẩng đầu lên, thấy ba người đàn ông đi ra từ trong phòng. Một người tuổi gần năm mươi, mặt tròn người béo, mặc áo dài vải bông, trông như phú ông. Một người thì tầm bốn mươi, dáng cao gầy, mặt nghiêm túc. Người còn lại thì hơn ba mươi tuổi, đầu đội mũ nho, dung mạo tuấn tú. Cả ba người đều nhìn Tiết Thanh.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Đây là Thị Độc Hàn Lâm viện, Thạch Khánh Đường Thạch đại nhân. Đây là Tế tửu Quốc Tử Giám, Khang Đại Khang đại nhân. Đây là chủ sự Binh bộ, Phương Kỳ Phương đại nhân." Giới thiệu từng người một.
Tiết Thanh lần lượt thi lễ, cảm giác được tầm mắt nhìn kỹ của ba người kia với mình.
"Quả nhiên là trẻ tuổi và tài giỏi." Thạch Khánh Đường Thạch đại nhân mặt tròn mình béo cười hơ hớ nói: "Đúng là trò giỏi hơn thầy."
"Vào Quốc Tử Giám thì nhớ học hành nghiêm túc, sang năm đạt thành tích tốt trong kỳ thi hội." Quốc Tử Giám Khang đại nhân dặn dò.
"Kỵ xạ không tệ, ta đã thấy thành tích mà Quân bộ của kỳ thi quân tử gửi tới." Phương đại nhân gật đầu: "Văn võ song toàn."
Tiết Thanh lần lượt cảm ơn, lần lượt đáp lại.
"Thầy trò các ngươi gặp nhau, bọn ta không làm phiền nữa. Hẹn ngày khác gặp lại." Thạch đại nhân cười nói.
Tiết Thanh né tránh qua một bên, nhìn Thanh Hà tiên sinh tiễn ba người kia đi. Ba người đi ngang qua người Tiết Thanh. Ước chừng là cảm nhận được tầm mắt của Tiết Thanh, theo bản năng Khang đại nhân hơi khom người xuống... Phương đại nhân đi phía sau khẽ ho một tiếng.
"Sau này Tiết thiếu gia theo tiên sinh của ngươi tới phủ ta ngồi chơi." Khang đại nhân giơ tay vuốt râu: "Lúc đó nói chuyện dễ dàng hơn."
Tiết Thanh vâng, đi theo Thanh Hà tiên sinh định tiễn khách.
"Ngươi vào trong chờ đi." Thanh Hà tiên sinh nói.
Tiết Thanh dừng lại, nhìn bốn người thì thào nói chuyện đi ra ngoài. Lúc đi tới trước cửa, ba người kia còn quay đầu nhìn nàng... Đây hẳn là các vị đại nhân đó nhỉ? Tiết Thanh khẽ mỉm cười, không biết lần đầu gặp mặt, các vị có hài lòng không?
"Thanh Tử thiếu gia vào trong ngồi đi." Lão bộc nói: "Uống chén trà nóng."
...
Thanh Hà tiên sinh nhanh chóng trở lại. Tiết Thanh đặt chén trà xuống, đứng dậy.
"Ngồi đi." Thanh Hà tiên sinh nói, nhìn thiếu niên đứng sau Tiết Thanh.
Đó không phải người mà hắn quen, nhìn cách ăn mặc thì là thư đồng hoặc gã sai vặt. Nhưng Thanh Hà tiên sinh biết đây chắc chắn không phải thư đồng hay gã sai vặt gì, là người của Quách gia hay Ngũ Đố quân?
Thiếu niên kia xách một túi đồ lớn, không hề phản ứng khi Thanh Hà tiên sinh nhìn hắn.
Tiết Thanh nói: "Đây là ít thổ sản mang từ nhà tới." Chỉ vào gói đồ trong tay Hoàng Cư.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Đi xa như vậy..." Rồi gật đầu với lão bộc: "Nhận lấy rồi mang xuống bếp bảo nhà bếp làm đồ ăn."
Lão bộc cười vâng dạ rồi gọi Hoàng Cư. Hoàng Cư không thèm để ý.
Tiết Thanh gật đầu nói với Hoàng Cư: "Đi đi."
Hoàng Cư lập tức mang gói đồ đi theo lão bộc, trong phòng chỉ còn lại Thanh Hà tiên sinh và Tiết Thanh.
Thanh Hà tiên sinh đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi thi lễ với Tiết Thanh: "Điện hạ đã vào kinh thành." Chỉ một câu đơn giản mà ngữ điệu thì khó nén được sự kích động.
Tiết Thanh gật đầu: "Vâng, tiên sinh vất vả rồi. Đừng khách khí, ngồi xuống nói chuyện thôi."
Thanh Hà tiên sinh ngồi xuống, nói: "Mọi người chờ đã lâu, được gặp điện hạ thật là vui mừng."
Tiết Thanh gật đầu, không nói gì.
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ý của mọi người là ngài vào Quốc Tử Giám ở, có Khang đại nhân ở đó, sẽ thu xếp thỏa đáng." Ý của việc thỏa đáng là nàng sẽ không bị phát hiện ra là nữ tử, lại dừng lại: "Ngài cứ xem xét, nếu không được thì nói với ta, chuyển tới chỗ ta ở cũng được."
Tiết Thanh mỉm cười, đáp một tiếng ừ.
Thanh Hà tiên sinh lại nói: "Mấy chuyện khác ngài không phải quan tâm, chỉ cần chăm chỉ đọc sách, im lặng nhìn mọi việc." Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngồi nghe, chần chờ một chút rồi nói: "Kinh thành không giống phủ Trường An hay Huỳnh Sa Đạo, đừng manh động mà gây chuyện."
Tiết Thanh nở nụ cười, đồng ý.
Lúc này lão bộc đi từ ngoài vào, vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Tiên sinh, vừa nghe được chuyện lạ. Vị Lý chủ sự của Hộ bộ bị người đốt nhà."
Thanh Hà tiên sinh cũng kinh ngạc: "Lý Cẩm à?" Bị người đốt, nghĩa là cố ý phóng hỏa: "Kẻ thù? Lý Cẩm làm gì có kẻ thù?"
Lão bộc nói: "Đúng vậy, bị người cố ý phóng hỏa, ở trước mặt bao nhiêu người, là một người trẻ tuổi. Hình như không phải kẻ thù, nói là vì mạo phạm quấn quít tiểu thư Lý gia, bị từ chối và bị mắng nên thẹn quá hóa giận mới phóng hỏa."
Thanh Hà tiên sinh cau mày: "Ban ngày ban mặt, lại dám không coi vương pháp ra gì như vậy? Đã bắt lại chưa?"
Lão bộc đáp: "Nhưng kỳ quái lắm, người kia phóng hỏa xong định nghênh ngang bỏ đi, bị dân chúng và Lý gia vây lại. Người của Ngũ Thành Binh Mã Tư tới mang đi nhưng được một nửa đường thì thả người."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Hoang đường thế đó!"
Tiết Thanh hỏi: "Người kia có lai lịch gì?"
Thanh Hà tiên sinh hiểu ý nàng, cau mày nói: "Mặc kệ lai lịch như nào, không thể vi phạm pháp luật, kể cả bề trên."
Vương tử phạm pháp tội ngang thứ dân, cũng là đến lúc. Tiết Thanh cười.
Lão bộc nói: "Không biết là người nào. Người của Lý gia vây Ngũ Thành Binh Mã Tư lại. Lý đại nhân đang lý luận với các vị đại nhân của Binh Mã Tư, xem ra là muốn đưa lên triều đình. Thiếu niên kia ở cùng người Tây Lương, có lẽ là vì thế nên mới không dám quản."
Người Tây Lương?
Thanh Hà tiên sinh và Tiết Thanh đổi sắc mặt.
"Người Tây Lương cũng không được." Thanh Hà tiên sinh tức giận nên mới biến sắc mặt.
Tiết Thanh thì đoán được người kia là ai... Quả nhiên là kẻ biến thái. May lúc ở cửa thành mình trốn nhanh, bằng không chẳng biết gặp phải phiền toái gì rồi. Tên nhóc này còn mang theo hỏa tiễn. Nếu lúc ấy mà bắn mình một mũi, sẽ gặp không ít phiền toái. Lão bộc và Thanh Hà tiên sinh còn đang nói chuyện này.
"Thiếu niên kia ăn mặc phú quý, không phải người thường... Nhưng tất cả mọi người đều không quen biết... Không biết có lai lịch gì."
"Kẻ kiêu ngạo như vậy đúng là gặp được lần đầu ở kinh thành này..."
"Thật sự phóng hỏa trước mắt mọi người, giây trước còn cười, giây sau đã rút cung tên ra bắn..."
"Lần này phóng hỏa, lần sau liệu có giết người trên đường không?"
"May người Lý gia không ai bị thương, chỉ bị đốt mấy gian nhà..."
"Dân chúng đã vây chỗ ở của người Tây Lương lại, bên Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng đã bị bao vây. Các bộ đều đang bận bịu tới loạn cả lên..."
...
Nhà nào cũng bàn tán. Đường phố ồn ào huyên áo. Binh mã chạy loạn. Trong ngày mùa đông, kinh thành trở nên hỗn loạn. Nhưng bức tường hoàng cung dày và cao đã ngăn cách tất cả. Chỉ là bước chân đi lại của đám quan viên trở nên nhanh hơn mấy lần.
"Công gia, chuyện đã được thu xếp rồi, không có việc gì."
Một quan viên bước vào trị phòng, cúi người thi lễ.
Tần Đàm Công ngồi trên ghế, ừ một tiếng. Quan viên kia lập tức lui ra. Cả quá trình đều nhìn thẳng, dường như không thấy được thiếu niên đứng bên giá sách.
Nhìn quan viên kia lui ra ngoài, thiếu niên tiện thể nói: "Không có việc gì sao?"
Tần Đàm Công nhìn hắn, nói: "Không có việc gì, cái này thì có chuyện gì được."
Tần Mai mắt tỏa sáng: "Cha quả nhiên lợi hại."
Tần Đàm Công nói: "Sao con lại muốn đốt nhà người ta?"
Tần Mai nói: "Cha, cha có biết người đó là ai không?" Nhíu mày cười lạnh lùng: "Đó là người trong lòng, là thanh mai trúc mã của Hứa Hầu. Cha không biết chứ, Hứa Hầu chưa bao giờ nói về bà ta nhưng lén lút vẽ tranh. Tuy chỉ vẽ dáng vẻ lúc còn trẻ nhưng không làm khó được con. Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã bị con phát hiện... Có già đi rồi cũng không thoát được khỏi mắt con."
Tần Đàm Công nhìn hắn, nói: "Con tìm bà ta làm gì? Dù bà ta là thanh mai trúc mã của Hứa Hầu nhưng đã sớm lập gia đình, không liên quan gì tới Hứa Hầu cả. Bà ta nào có nhớ ra Hứa Hầu là ai."
Tần Mai nói: "Bà ta quên nhưng Hứa Hầu thì nhớ rõ. Bắt nạt bà ta, Hứa Hầu sẽ đau lòng, chết cũng không nhắm mắt." Nói xong thì cười ha ha.
Tần Đàm Công nói: "Thế thôi, dẫu sao cũng không liên quan gì tới người ta."
Tần Mai ừm một tiếng: "Vâng, con chỉ xả giận, xả xong là được rồi." Cười: "Gây thêm rắc rối cho cha rồi."
Tần Đàm Công nói: "Không phiền, đi chơi đi."
Tần Mai cười đáp một tiếng rồi nghênh ngang đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, bước chân lên xe thì có tiếng bước chân tới. Cửa bị đẩy ra, người không cần bẩm báo mà có thể vào đây chỉ có thái hậu.
"Có chuyện gì vậy?" Tần thái hậu vội vàng nói: "Đốt nhà ai?"
Tần Đàm Công nói: "Lục Nguyệt."
Tần thái hậu tạm thời không nhớ được ai là Lục Nguyệt.
"Đồng hương của Hứa Hầu." Tần Đàm Công nói.
Tần thái hậu giật mình, nói: "Là bà ta à. Hứa Hầu nhắc tới bà ta với Thất Nương sao?" Cười: "Thật là kẻ si tình." Lại cảm thấy khó hiểu: "Thất Nương đốt nhà bà ta làm gì? Theo lý thì Hứa Hầu phải nhờ nó chăm sóc Lục Nguyệt này chứ."
Tần Đàm Công nói: "Thất Nương nói là không phục."
Tần thái hậu càng không hiểu: "Không phục? Không phục cái gì?" Ngồi xuống một bên: "Tuy lúc trước ca ca dùng Lục Nguyệt uy hiếp Hứa Hầu, hắn mới chịu đi Tây Lương chăm sóc Thất Nương. Nhưng ca ca cũng hứa rằng sẽ để Lục Nguyệt đời này vinh hoa phú quý, hài lòng vừa ý, mọi chuyện như ý. Điều này người trong thiên hạ có thể làm chứng cho ca ca. Đám phu nhân khi tiến cung đều nói về Lục Nguyệt này. Nhà nhỏ nhà nghèo lại giàu có, chồng vừa thanh vừa quý, con cái đầy đủ, không phải phiền lòng việc gì. Bao nhiêu người đều hâm mộ Lục Nguyệt này, bảo là thật có phúc khí trời ban. Nhưng ai biết nào có chuyện gì do ông trời ban cho đâu."
Tần Đàm Công cười: "Việc nhỏ, không cần phải nhắc tới."
Tần thái hậu biết Thất Nương không sao, lòng thoải mái, biếng nhác dựa vào ghế, nhìn móng tay mới vẽ của mình nói: "Nói ra thì tên Hứa Hầu kia thật buồn cười. Thích người ta mà không dám nói, trơ mắt ra nhìn người ta lập gia đình. Đã thành thân, đã sinh con thì còn liên quan gì tới hắn. Kết quả là nhắc tới tên bà ta là sợ tới mức như vậy... Điều buồn cười nhất là những gì hắn làm Lục Nguyệt kia đều không biết, thăng trầm chỉ là một tuồng kịch của chính mình, đúng là buồn cười cho một gã đàn ông."
Tần Đàm Công nói: "Đừng cười, chí tình như vậy cũng là thánh nhân."
Tần thái hậu bĩu môi: "Thất Nương đi chưa? Bảo nó đến cung của ta ăn cơm, mấy ngày nay không được gặp rồi." Đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Cửa lại đóng lại, tiếng bước chân đi xa.
Tần Đàm Công ngồi trên ghế, chỉ lắc đầu, cầm tấu chương tiếp tục xem, hoàn toàn không quan tâm chuyện này.
Tần thái hậu không đuổi kịp Tần Mai. Thiếu niên đã tới trước cửa cung. Áo choàng rộng bay phất phới. Đám cấm vệ hoàng gia thấy hắn thì như là không thấy, chẳng hề để ý, mặc cho thiếu niên đi qua cửa rồi nhảy lên ngựa.
Thiếu niên thì thầm.
"Yêu sâu sắc." Thiếu niên xinh đẹp nhăn mặt lại như một bông hoa lay động: "Đồ ngốc, đồ ngốc. Ông lo lắng hãi hùng, ấm ức không muốn mà đổi cho người ta một đời bình an phú quý, dựa vào cái gì mà ông lẻ loi hiu quạnh, chết tha hương, lại để cho kẻ khác vinh hoa phú quý, vạn sự như ý? Người đó thậm chí còn không biết ông là ai. Đây không phải bị bệnh thì là gì? Không phải đồ ngu thì là gì?"
Roi ngựa vung lên, mặt mày nhếch cao.
"Vạn sự như ý? Che chở cho nàng một đời bình an? Ta không phải kẻ ngu ngốc như ông. Không thể. Cũng nên cho bà ta nếm thử cái mùi vị không hài lòng, không như ý, phải lo lắng hãi hùng.
...
Phòng Thanh Hà tiên sinh đã được bày đồ ăn ra, có thịt bò, có canh hải sản, còn có cả rau.
"Đây là rượu mà Thanh Tử thiếu gia mang tới." Lão bộc cười hơ hớ, đặt một bầu rượu lên: "Thanh Tử thiếu gia thật có lòng."
Thanh Hà tiên sinh nhìn đồ ăn được bày trên bàn. Ngoài rượu, nàng còn mang theo một túi gạo đến... Lại nhớ tới Chu tiên sinh và Lý tri phủ viết thư nói rằng lúc thiếu niên này ở Huỳnh Sa Đạo có viết thư cho bọn họ. Đứa trẻ này làm những việc khiến người ta thấy đáng sợ lúc ở phủ Trường An nhưng lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật là làm cho người ta không thể không thích.
Thật ra nàng không cần lấy lòng ai, mà thật lòng muốn giúp đỡ mọi người.
Minh quân là như thế nào? Tất nhiên lòng phải lương thiện. Tính cách ấy không phải đại học sĩ hay đế sư có thể dạy dỗ được.
Thanh Hà tiên sinh càng thêm hài lòng, nói: "Ăn đi." Rồi cầm đũa trước.
Tiết Thanh vâng, đang định cầm bát thì một gã sai vặt chạy vào.
"Tiên sinh, nghe ngóng được rồi, vụ Lý gia rút rồi." Hắn thở hồng hộc nói: "Cũng không bắt người phóng hỏa. Cứ thế kết thúc."
Thanh Hà tiên sinh nhíu mày, đặt bát đũa lại trên bàn, nói: "Thật là hoang đường."
Tiết Thanh bưng bát lên, gạt cơm vào miệng, khuôn mặt cúi xuống không hề khiếp sợ hay phẫn nộ. Không hoang đường gì cả, phóng hỏa mà thôi, hắn còn dám bỏ thuốc, đưa đáp án với bắn tên giết người...
Nghe gã sai vặt thì thào kể chuyện, nói không rõ được. Tóm lại chuyện này chính là kể không rõ, kết thúc không rõ.
"Lai lịch của đối phương không nhỏ chút nào." Thanh Hà tiên sinh thở dài, lại nhìn Tiết Thanh, chỉnh lại dung nhan: "Tiết Thanh, ngươi thấy chưa? Đây là kinh thành, hoàn toàn khác với phủ Trường An. Ở nơi đây, ngươi không được hành xử theo cảm tính.
Tiết Thanh đặt bát đũa xuống, gật đầu trả lời: "Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không hành động theo cảm tính." Trước nay nàng luôn là người biết lý lẽ, nói không được thì dùng nắm đấm.