Dung nhan của người thiếu niên trước mặt như tiên nhưng không hề không dính bụi trần. Hắn nhíu mày, ngang ngược sống động. Trường cung giương lên, mũi tên lóe lên hàn quang lóng lánh. Môi hắn khẽ động.
Một, hai... Giống như đang đếm số.
Ác.
Tiết Thanh không hề nghi ngờ rằng trong vòng năm bước hắn sẽ bắn tên, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ làm vậy.
Không sợ chết ư? Cũng không phải, chết không có gì đáng sợ... Ngựa của Tiết Thanh vội vàng lao tới.
Víu...
Đám võ tướng đứng trên sân dường như nghe được tiếng cung tên rung rung. Mũi tên trong tay thiếu niên áo bào trắng rời cung, nhắm thẳng tới thiếu niên lam sam. Không phải ngựa, mà là người...
Là thật!
Không phải thi thố sao? Không phải người đọc sách à? Sao lại tới mức cược mạng thế này? Lúc trước bọn họ còn cười nhạo là thi quân tử mà muốn thi kỵ xạ thì quá đơn giản, ai ngờ một cuộc thi đơn giản như vậy lại có người đùa giỡn với tính mạng.
Xảy ra mạng người thì nguy!
Đám võ tướng vội vàng chạy tới, đồng thời hô lên, còn chưa kịp hô, chỉ thấy thiếu niên lam sam ngửa mặt ra sau, mũi tên lướt qua ngực hắn...
Trong khoảng cách ngắn với tốc độ nhanh như vậy mà có thể né được, thật sự là... quả nhiên có bản lĩnh để đùa giỡn với tính mạng.
Đám võ tướng lảo đảo suýt thì ngã lăn ra. Bên kia, thiếu niên lam sam đã cưỡi ngựa tới trước thiếu niên áo bào trắng.
Vẫn hùng hổ như trước. Sau đó một cảnh tượng tương tự xuất hiện. Chẳng qua lần này thiếu niên áo bào trắng giục ngựa, dẫn ngựa của thiếu niên lam sam chuyển...
Ngựa của hai người dán vào nhau, nhìn có vẻ thoải mái tùy ý nhưng thực tế tốc độ và lực đánh vào là rất lớn... Hình ảnh trước mắt đám võ tướng trở nên chậm lại, có thể nhìn thấy y sam của bọn họ bay phất phới, hai con ngựa đụng vào nhau, thân thể chân run rẩy... Bọn họ chuyển động theo ngựa, sợi tóc bay lên. Một bàn tay đưa qua, nương theo cái xoay người mà kéo mũi tên trong túi đựng mũi tên của thiếu niên áo bào trắng...
Ơ!
Bọn võ tướng trừng to mắt.
Hứ!
Tần Mai tức giận giơ tay.
Nhưng vẫn chậm một bước. Tiết Thanh ngửa mặt nghiêng người treo trên lưng ngựa, nắm lấy mũi tên này đồng thời rút ba mũi tên còn lại trong túi đựng tên của mình, giương cung...
Chíu chíu chíu...
Binh lính nhìn chằm chằm hai người này ngừng thở, dường như trừng lòi cả mắt ra.
"Bốn mũi tên!" Hắn giơ tay la to, giọng như lạc đi: "Số mười, số mười, bốn mũi tên!"
Bốn mũi tên à, văn lại nhìn bia ngắm, nuốt một ngụm nước bọt. Bốn mũi tên đều trúng hồng tâm. Hắn vội cầm bút viết.
Người đứng xem bên ngoài như sửng sốt một khắc rồi bộc phát tiếng la tiếng thét.
"Một lần bốn mũi tên!"
"Ai, ai?"
"Loạn quá ta không nhìn thấy!"
"Bắn khi nào vậy?"
Người nhìn thấy thì hô lên, khen ngợi. Kẻ không nhìn thấy thì dáo dác hỏi. Đám người phóng vào giữa sân nhìn xung quanh, nhìn bia ngắm, lại có vô số ngón tay chỉ chỏ truy tìm bóng dáng thiếu niên kia.
Bên sân, bốn người Trương Song Đồng vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm nghị, khoanh tay lạnh nhạt.
"Tam Lang nha, có bao giờ chịu thiệt đâu!" Trương Song Đồng nói: "Giành cung tên trước thì có là gì, cướp mũi tên của ngươi, xem ngươi còn bắn thế nào nữa!"
Trong đám người, hai người đàn ông trung niên tỏ ra thán phục.
"Quả nhiên, quả nhiên." Bọn họ khen: "Cái tốt hơn chút này uy lực thật kinh người."
Tầm mắt ngoài sân thi ngưng tụ, còn các thí sinh Tây Lương bên trong sân cũng nhìn hai người kia, tay nắm cung tên, như quên mất động tác.
Tác Thịnh Huyền cũng kinh ngạc, chỉ kêu: "Ôi chao!" Trong tầm mắt, thiếu niên lam sam đã ngồi thẳng dậy.
Hai con ngựa dựa sát vào nhau, đi một vòng. Vó ngựa nhẹ nhàng nhấc, đuôi khẽ phất. Hai người đối diện đều mỉm cười... Sự va chạm, mũi tên sống chết kia như không phát sinh.
Tần Mai nói: "Tiết Thanh."
Tiết Thanh nói: "Tần thiếu gia." Giơ tay thi lễ, cung và túi đựng tên phát ra tiếng rầm trong tay: "Đa tạ!" Giục ngựa đi lên, vó ngựa khẽ giương, thân hình lay động. Một đám thiếu niên Tây Lương ngồi thẳng người nhìn. Tiết Thanh chợt ghìm ngựa đứng lại trước người Tác Thịnh Huyền.
Tác Thịnh Huyền mắt tỏa sáng nhìn nàng.
Tiết Thanh nói: "Tác thiếu gia, ngươi nói như vậy ta không tức giận bởi không sao cả." Cười chắp tay rồi giục ngựa đi lướt qua.
Tác Thịnh Huyền chớp chớp mắt, nói như vậy? À đúng rồi, vừa rồi Tần Mai dùng hai mũi tên bắn trúng mũi tên của Tiết Thanh, hắn khen Tần Mai lợi hại rồi hỏi Tiết Thanh có để ý không... Lúc ấy Tiết Thanh không chờ hắn nói xong đã đi nên bây giờ đến đây để trả lời hắn.
Vị Thanh Tử thiếu gia này... Tác Thịnh Huyền quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên, lại cười hì hì, thật lễ phép, còn đặc biệt quay lại để trả lời hắn.
Không khí trong sân như dừng lại. Tất cả tầm mắt đều nhìn theo thiếu niên lam sam ném cung tên lên giá gỗ, nhìn hắn giục ngựa đi qua giáo trường về phía chuồng ngựa.
Mỗi một thí sinh được một con ngựa, một cây cung, năm mũi tên. Với Tiết Thanh mà nói, cuộc thi đã kết thúc.
Năm mũi tên...
Tác Thịnh Huyền thu tầm mắt, quay sang nhìn Tần Mai. Tần Mai còn đứng nguyên tại chỗ, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hắn... Tác Thịnh Huyền giục ngựa đi tới.
"Thất Nương, ngươi dùng mũi tên của ta đi..." Hắn thấp giọng nói.
Mũi tên thứ nhất của Tần Mai đã bị Tiết Thanh bắn văng, tuy sau lại dùng hai mũi tên bắn bay đi một mũi tên của Tiết Thanh. Nhưng vừa rồi hai người đối mặt, Tần Mai đã bắn đi một mũi, lại bị Tiết Thanh cướp đi một nữa, trong tay đã không còn mũi tên nào. Hiện tại trên bia cỏ chỉ có hai mũi tên của hắn... Ít hơn Tiết Thanh ba mũi tên.
"Ta thiếu một hai thì không sao." Tác Thịnh Huyền nói, rồi đưa túi đựng tên sang: "Ngươi so với hắn đi."
Tần Mai nói: "So đấu về số mũi tên sao?" Giọng tức giận, giục ngựa nhanh chóng đuổi theo.
Tác Thịnh Huyền cảm thấy khó hiểu, nhìn cung tên trong tay: "Không phải mũi tên thì là cái gì?" Lại nhìn thiếu niên áo bào trắng cũng vứt cung và túi đựng tên trống rỗng về giá, giục ngựa rời sân.
...
Nhóm giám khảo võ tướng đứng bên sân thở phào một hơi, cuối cùng đã kết thúc.
Các thiếu niên Tây Lương trong sân một lần nữa lắp tên vào bắn. Bên chuồng ngựa, binh lính giúp đỡ nên hai thí sinh còn lại lên ngựa thuận lợi. Ngựa chạy tuy không quá phóng khoáng nhưng vững vàng... Đúng rồi, đây mới là kỵ xạ của thi quân tử, chứ động tí mang tính mạng ra đùa không hay chút nào.
Văn lại và binh lính chạy tới, tay cầm danh sách, vẻ mặt do dự.
"Đại nhân, điểm của hai người này thì tính như thế nào?" Hai người hỏi, vẻ mặt rất là khó xử. Mặc dù nói võ tướng là giám khảo nhưng lúc trước các vị võ tướng cho là loại tỷ thí này thật không thú vị nên để cho binh lính và văn lại tự cho điểm... Có gì mà cho, không rơi xuống khỏi lưng ngựa, bắn cả năm mũi tên trúng hồng tâm thì đều được mười, còn lại thì trừ dần.
Nhưng hiện giờ...
"Thí sinh số mười hai chỉ bắn trúng hai mũi tên, còn số mười kia thì trúng cả năm mũi nhưng hắn lại bắn sáu..." Binh lính nói, thế này biết cho điểm như thế nào?
Võ tướng túm lấy danh sách, nói ngu xuẩn: "Cho điểm như thế nào các ngươi còn không biết sao? Ngươi có tham gia quân ngũ không đấy? Ngươi có biết cưỡi ngựa bắn tên không?" Rồi mắng binh lính một trận: "Hai người này có thể so về số mũi tên à?" Lại cầm bút từ chỗ văn lại, cách cầm bút hệt như cầm đao, nhìn số báo danh trên danh sách.
"Ừm... Tuy thân thủ tương đương nhưng nếu đã lấy mạng ra cược, tất nhiên phải chia cao thấp... Cho mười điểm là sỉ nhục bọn họ."
Võ tướng làu bàu rồi nhìn sang các võ tướng khác.
"Vậy một người được mười, người kia chín, mọi người nghĩ sao?"
Các võ tướng khác gật đầu: "Đúng là như vậy." "Nên như vậy."
Người nào với người nào? Binh lính và văn lại ngó qua, thấy võ tướng cầm bút viết sau số mười một điểm mười, số mười hai là chín... Cũng tốt, cũng tốt. Binh lính và văn lại giơ tay muốn nhận lấy danh sách và bút nhưng võ tướng lại không buông ra mà cau mày lật giở danh sách.
"Mấy người này... Căn bản không thể so được với bọn họ... Mấy cái điểm mười này đều phải sửa lại. Bắt đầu từ tám điểm đi."
Hả? Binh lính và văn lại trừng mắt. Việc này, việc này. Không rơi xuống ngựa, bắn đủ năm mũi tên hồng tâm mà cũng không thể được mười, chỉ được tám điểm? Có thể khiến người ta phục không?
Võ tướng trợn trừng mắt: "Không phục thì tới tìm ta." Rồi đưa tay nắm chặt lại, vang lên tiếng răng rắc.
...
Quan chức phụ trách thi quân tử nghe được lời văn lại thì đều tò mò.
"Hai người kia lợi hại thế sao?"
Văn lại gượng cười: "Số mười là Tiết Thanh của phủ Trường An, số mười hai là Tần Mai Kiến Châu, đứng đầu bảng ở thư nghệ."
Nghe hai cái tên đó, mấy vị quan viên ở đây đều à một tiếng: "Tiết Thanh à." Vung tay lên: "Vậy không có vấn đề."
Lại có người vuốt râu cười.
"Thú vị đấy, thư nghệ thì Tần Mai hơn Tiết Thanh một điểm, xạ khoa ngự khoa thì Tiết Thanh lại hơn Tần Mai một điểm, coi như là ngang tài ngang sức ấy nhỉ."
Đưa danh sách cho văn lại, rồi nhìn lễ quan.
"Nếu để võ tướng làm giám khảo, như vậy cứ làm theo lời bọn họ đi, bọn ta không có ý kiến. Những người khác cứ tính từ tám điểm xuống."
...
Những tiếng hoan hô náo loạn vang lên từ trong quân doanh. Làm cho một đội nhân mã đi qua trước cửa chính phải quay sang nhìn.
"Bên kia là quân doanh, sao lại náo nhiệt như vậy?" Đoàn Sơn hỏi.
Hắc Giáp vệ bên cạnh nói: "Xạ khoa và ngự khoa của kỳ thi quân tử được tổ chức ở đây."
Đoàn Sơn à một tiếng, nhìn cửa doanh trại, dường như có thể thấy được bên trong toàn đầu người, đều là người bình thường mặc lam sam: "Những người đọc sách này thi thế nào?"
Hắc Giáp vệ nhìn về binh lính ở cửa doanh. Một tên lính hiển nhiên đã nghe ngóng được hồi lâu, nghe vậy lập tức nói: "Bẩm đại nhân, sắp thi xong rồi, chỉ có một người được mười."
Ồ, Đoàn Sơn nở nụ cười, nói với Hắc Giáp vệ: "Khắc nghiệt thế cơ à? Là lão Chu làm giám khảo à? Chắc lại đối xử với mấy người đọc sách này như binh lính chứ gì."
Binh lính cười khì khì: "Cũng không phải, người được mười kia lợi hại lắm..."
Lợi hại thì có thể đến mức nào. Đoàn Sơn lơ đễnh, giục ngựa định đi.
"...Tên Tiết Thanh..." Tiếng của binh lính tiếp tục truyền đến.
Đoàn Sơn ghì ngựa lại.
Hử?