Sở Minh Huy vội vàng nói vọng ra: “Bọn ta chưa uống rượu nhé, chỉ là ăn cơm bình thường thôi. Tại vì ăn hoài cơm trong trường nên ngán đến tận cổ rồi.”
Mấy người khác cũng thi nhau lên tiếng: “Đúng rồi đấy. Nhốt nó lại đi, không cho ra ngoài nữa, làm bọn ta ăn mất cả ngon.”
Thạch Hương hít lấy hít để, sau khi đã xác nhận rõ là không hề có mùi rượu, lại nhìn một bàn thức ăn nào thịt nào cá, có vẻ thực sự rất ngon. Nó mới hừ một tiếng nói: “Dù vậy các ngươi cũng không được phép ra ngoài, ai mà dám lén bỏ chạy, ta sẽ đi mách tiên sinh cho coi.” Nó nói xong thì liền quay người bỏ đi.
Đám người Sở Minh Huy vội vàng đứng lên túm chặt lấy nó, ngọt nhạt dỗ dành, kêu nó đừng đi mách với tiên sinh.
Trương Liên Đường đứng dậy, nói với nó: “Thực ra cũng không phải là đang dùng cơm đâu mà là vì lo cho Tiết Thanh nên ta và mọi người mới đến đây.”
Thạch Hương nó cũng biết về chuyện của Tiết Thanh rồi, buổi sáng hôm nay nó cũng thấy mọi người ở trường đều tránh mặt Tiết Thanh. Nhưng mà xem ra cái cái tên Tiết Thanh này cũng có mấy người bạn được đấy chứ. Biết hắn gặp rắc rối cũng không bỏ rơi hắn. Thạch Hương bĩu bĩu môi nói: “Thế đã hỏi thăm xong chưa? Xong rồi thì mau quay về đi.”
Trương Liên Đường mỉm cười với nó: “Ta biết là Thạch Hương là công tâm nhất mà.” Sau đó thì hành lễ với Tiết Thanh: “ Tiết Thanh huynh đệ, ngươi cứ từ từ dùng bữa, bọn ta phải quay lại trường đây.”
Tiết Thanh cũng cảm ơn hắn và tiễn bọn họ ra đến tận cửa.
Thạch Hương thấy đám người Sở Minh Huy đã rời đi thì sắc mặt liền dịu lại, nhìn nhìn Tiết Thanh dặn dò: “Chịu khó học hành đi nhé.”
Tiết Thanh không nói gì, chỉ mỉm cười đứng nhìn Thạch Hương, một người thẳng thắn, trong nóng ngoài lạnh rời đi.
Trong bóng đêm đen kịt, cả ngọn núi Lục Đạo Tuyền đều chìm vào khoảng không yên tĩnh.
Tiết Thanh ngáp một cái rồi đi vào trong thảo đường, lúc này bên trong đã thắp đèn sáng, Tứ Hạt tiên sinh cũng đã ngồi nghiêm chỉnh ở bên trong, lườm lườm nàng.
“Học trò à, con đem cơm trưa của ta để đi lấy lòng bạn học, nghĩ đến người làm thầy là ta đây lại phải ôm bụng đói, trong lòng con có thấy áy náy không hả?”
Tiết Thanh đáp: “Nhưng nhịn đói một bữa cũng không vấn đề gì đâu ạ.”
Tứ Hạt tiên sinh cảm thán: “Ta sai rồi, ta không nên hỏi về việc này.”
Tiết Thanh ngồi xuống, nói: “Con có để dành phần cơm tối cho thầy nhiều lắm ạ. Tiên sinh đừng giận nhé.”
“Ta nào dám giận con.” Tứ Hạt tiên sinh vừa nói xong thì mỉm cười: “Thật ra ta tưởng là hôm nay con sẽ không đến chứ.”
Tiết Thanh hỏi: “Tiên sinh cũng đã biết chuyện hôm qua rồi phải không?”
Tứ Hạt tiên sinh kê lại cái bàn bị lệch, sau đó ngồi xuống, vô cùng thích thú hỏi Tiết Thanh: “Đương nhiên, ta sao có thể bỏ lỡ một việc náo nhiệt như vậy được. Con mau kể đi, lúc đó con nghĩ thế nào mà lại làm một việc ngốc nghếch như vậy?”
Qủa nhiên lúc đó tiên sinh của nàng cũng có mặt ở đó, chỉ cần có biến nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Một chọi mười hay nhiều hơn… Tiết Thanh trả lời: “Vì tình yêu ạ.”
Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng: “Nói tiếng người.”
Tiết Thanh cười hi hi, nói: “Mấy tên đó là kẻ xấu và việc Bảo Nhi bị bắt đi cũng là chuyện không ổn. Vì thế nên con mới ra tay ngăn cản.”
Tứ Hạt liếc nhìn nàng: “Thế nào là người xấu chuyện xấu? Nói vậy thì phải là vào cung làm người hầu, một bước lên trời luôn.”
Tiết Thanh cười lớn, đáp lại: “Vâng, đúng là một bước lên trời.”
Nhưng khi nhìn thấy tiên sinh trừng mắt thì nàng vội vàng thu lại nụ cười, nói: “Liên Đường thiếu gia cũng đã nói là những cô gái được tuyển chọn vào cung thường không có kết cục tốt đẹp. Ngày hôm đó con vốn định nghĩ xem có cơ hội để cứu Thiền Y ra hay không nhưng vì muộn một bước mà muội ấy đã gieo mình xuống dòng nước tự vẫn.” Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Thực ra con không tin cho lắm về việc hai cô gái đã trầm mình tự vẫn. Tiên sinh, người có nghĩ là hai người họ tự vẫn không?”
“Đương nhiên không phải…” Tứ Hạt tiên sinh đưa tay lên vuốt vuốt bộ râu, thầm nghĩ. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì dính bẫy của tên tiểu tử này. Ông nhanh chóng ổn định cảm xúc, nói: “Làm sao mà ta biết được…” sau đó hỏi sang chuyện khác: “Thế nên lần này con mới nhất quyết không muốn nha đầu của Quách gia bị bắt đi?
Tiên sinh biết… Vị tiên sinh này rốt cuộc là người như thế nào? Tiết Thanh nắm lấy chiếc bút, trả lời: “Vâng. Mặc dù con không thích nữ tử đó nhưng mà cũng không đến nỗi đứng im nhìn nàng ta đi vào chỗ chết.”
Ông phán: “Vậy thì hai con cùng nhau chết à?”
Tiết Thanh phản bác lại: “Thưa tiên sinh, con không tin là bọn họ có thể vô pháp vô thiên được mãi, vẫn còn có pháp luật của triều đình nữa.”
Tứ Hạt tiên sinh xùy một tiếng, nói: “Thế tại sao vẫn có Chung Thế Tam? Vậy mới nói con ngốc lắm, đấu với người ác thì không thể đem luật pháp ra để nói chuyện đúng đắn đâu. Thà con để cho bọn chúng bắt người đi, sau đó đến nhờ ta giúp giết mấy tên đó rồi cứu người ra có phải hơn không.”
Tiết Thanh lại đối đáp: “Nhưng trong Song Viên có rất nhiều người, tiên sinh có giết được hết không ạ?”
Tứ Hạt tiên sinh hừ lạnh hai tiếng: “Con coi thường khả năng của ta hả?”
Tiết Thanh cười cười chối: “Tiên sinh lợi hại, có thể giết sạch được người ở trong Song Viên lần này nhưng mà giết người kiểu này thì không diệt sạch được. Bởi vì sau khi bọn chúng chết, triều đình sẽ lại cử kẻ khác đến, vì thế nên phải dựa vào luật pháp chính nghĩa. Con không tin đường đường là một triều đình mà lại đi dung túng cho cái ác. Từ đó sẽ không còn quan tâm gì đến con dân đang phải sống trong cảnh đói nghèo và bất an do chính mình gây ra, con tin là do có kẻ tiểu nhân che mắt hoàng thượng.
“Kẻ tiểu nhân lừa gạt? Con đang nói Tông Chu sao?”
Tiết Thanh gật đầu: “Nếu như hôm nay tên Tông Chu phải chết thì đất nước này mới có thể thịnh vượng được.”
Tứ Hạt tiên sinh trợn tròn mắt, thốt lên: “Con thật sự không sợ chết à?”
Tiết Thanh đáp: “Sợ chứ ạ. Nhưng sợ thì sẽ không làm nữa sao? Không, chính vì nỗi sợ chết nên con nhất định phải làm cho xong một số việc. Như vậy con mới chết yên được.
Tứ Hạt tiên sinh đột nhiên hành lễ với Tiết Thanh, nói: “Đa tạ học trò chỉ dạy, tiên sinh ta đây đã hiểu.”
Tiết Thanh mỉm cười, đáp lễ: “Thưa tiên sinh, xin thầy đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, với cả còn có thầy ở đây nữa mà.”
Tứ Hạt tiên sinh lùi về phía sau định trốn: “Trò quản việc của thầy làm gì, không có liên quan đến ta đâu nhé… Trò đúng là đồ đệ của Thanh Hà tiên sinh. Đến lúc bị bắt thì đừng có nhắc đến ta đấy.”--Truyện được dịch trực tiếp tại- iREAD-Tiết Thanh nghe thấy thế thì cười lớn.
“Đừng có ồn ào nữa. Con mau đi đọc sách đi. Lãng phí nhiều thời gian rồi đấy.”
“Tại thầy chứ không phải tại con.”
Hai thầy trò bọn họ tranh cãi mấy câu. Tiết Thanh nắm chặt cây bút, hơi ngẩn người, nói thầm: “Lắm người biết cũng thật là phiền phức.”
Tứ Hạt tiên sinh không nghe rõ bèn hỏi lại: “Phiền phức cái gì vậy?”
Cái này là bí mật. Chỉ riêng việc ám sát Tông Chu tại Song Viên thôi mà nàng đã có cách giải thích khác nhau cho những người khác nhau rồi. Nội dung sự tình mà Xuân Dương, Liên Đường và Tứ Hạt tiên sinh biết đã là các dị bản. Nàng nhất định không được nhớ lộn đâu. Aiz… Tiết Thanh nghĩ có khi nàng phải dùng một quyến sổ nhỏ ghi lại tất cả mấy cái bí mật này. À, tất nhiên phải dùng cả mật mã nữa, sau đó còn phải có một bộ giải mã nữa chứ. Đáng sợ quá!
“Đời người chính là một chuỗi phiền phức.” Tiết Thanh thở dài.
Tứ Hạt tiên sinh nghiêm túc ngồi thẳng người, nói với nàng: “Con đừng có nghĩ như vậy. Con bây giờ vẫn còn trẻ, mới lần đầu gặp phải những chuyện như thế này. Sau này sẽ còn nhiều chuyện như vậy lắm.” Nói xong thì vỗ đùi cười ha hả.
“Thầy đừng làm ồn nữa. Sắp sửa vào học rồi.”
“Học hành thì tại sao lại không thể làm ồn chứ. Ngốc.”
Hai người bọn họ tiếp tục đấu khẩu với nhau. Một lúc sau thì căn phòng yên ắng hẳn. Lúc này, Tiết Thanh thì ngồi cặm cụi viết văn còn Tứ Hạt thì ngồi dưới ánh đèn cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại cầm bài của Tiết Thanh lên đọc, ngẫm nghĩ. Đột nhiên Tiết Thanh ngẩng đầu lên, nói: “Tiên sinh...”
Nhìn thấy nét mặt của Tiết Thanh có vài phần nghiêm túc, Tứ Hạt tiên sinh ừ một tiếng: “Chuyện gì vậy?”
Tiết Thanh đáp: “Hay là tiên sinh đi giết hết mấy tên đó đi ạ.”
Ông khẽ hừ một tiếng: “Muộn rồi.”
“Không muộn. Bây giờ vẫn chưa hết ngày.”
“Ban nãy ta chỉ lấy ra làm ví dụ chút thôi. Thế mà con lại tưởng là thật. Chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ.”
Tiếng cãi nhau, tiếng lật sách, tiếng viết chữ, những âm thanh ồn ào lại phát ra từ trong phòng. Đúng như lời của Tứ Hạt tiên sinh nói thì ngoài đọc sách ra, ông sẽ bắt đầu để Tiết Thanh luyện võ vì thế một đêm trôi qua rất nhanh.
Khoảng trời phía đông bắt đầu hửng sáng lên, cả thành Trường An vẫn ngủ say trong màn sương mờ ảo phủ kín bốn bề. Trên đường phố, thỉnh thoảng có tiếng bước chân người đi hoặc của bác phu canh quay trở về nhà, những tạp dịch đang bắt đầu quét dọn. Những bóng người qua lại, lúc ẩn lúc hiện.
Đột nhiên, trên đường cái có một bóng người lướt qua, có những tiếng lạch cạch nho nhỏ, những truyền đơn được rải trên đường, có cả tiếng bước chân người xuyên qua các ngõ hẻm cộng thêm những tiếng “bộp” khe khẽ. Hình như có thứ gì đó được ném từ ngoài vào trong sân của các nhà, các phủ. Từ lúc đó, liên tiếp những tiếng “bộp”, “bộp” phát ra ở khắp nơi trong thành Trường An.
Ngoài những âm thanh đó ra còn có cả bóng người đứng bên tường xột xoạt hai cái, sau đó dán lên trên đó một tờ giấy, làm xong lại tiến lên phía trước, dán tiếp. Cứ lặp đi lặp lại như vậy suốt cả hai, ba con phố.
Sắc trời sáng dần lên, ánh nắng chiếu rọi vào tờ giấy lớn được dán trên tường, cũng soi rõ hình dáng một người đang cầm theo một cái bình gốm và cọ ở phía trước. Đó là một chàng thanh niên cao gầy, mặc một chiếc áo dài đang rảo bước thật nhanh, một chiếc xe ngựa dừng lại ở góc đường, người đó nhanh chóng nhảy lên xe.
Bên trong xe vẫn còn lờ mờ tối, Tiểu Tư đang đánh xe ngựa cũng nhanh chóng chui vào bên trong, sau đó cầm bình trà lên, rót vào chiếc bình gốm ban nãy rồi đặt lên trên khay, còn người thanh niên thì cũng lấy cái nghiên mực trên giá sách xuống, dùng hết sức chấm chấm cái cọ vào đó. Vì thế cái cọ ban nãy dính nhiều hồ giờ đây cũng đã thấm đẫm mực đen.
“Đi thôi” Người thanh niên chỉnh chỉnh lại y phục, nói.
Tiểu Tư quay người thúc ngựa đi. Lúc này trên đường phố chỉ có tiếng vài chiếc xe ngưa đi lại, rất nhanh sau đó đã tập trung tại trước cửa thành.
“Thành Tử thiếu gia. Hôm nay cậu đến muộn đó.”
“Tại tối qua ta phải viết cố nốt bài văn…”
“Khoác lác..”
Mấy người trẻ tuổi thò đầu ra khỏi xe ngựa, cười nói, chào hỏi nhau. Đám học sinh này ngày nào mà chả vậy, thế nên binh lính giữ thành cũng lười kiểm tra, cứ thế cho đi qua.
“Chuyện nhà Quách gia là thế nào vậy?”
“Đại nhân ở kinh thành thế mà lại không đến bắt người ư? Chẳng lẽ bọn họ sợ thật rồi à?”
Đám binh lính vẫn tiếp tục cúi đầu, nhỏ to bàn tán.
“Sao có thể chứ. Quách đại lão gia cũng đã đến Song Viên xin cầu kiến ba lần rồi nhưng mà vị đại nhân ấy không thèm gặp. Chỉ chờ ông ta đích thân giao Quách tiểu thư tới thôi.”
“À, thế Quách lão gia có đồng ý không?”
Binh lính bên này thì đang cúi đầu nói chuyện phiếm còn binh lính bên kia đột nhiên chau mày lại, hỏi: “Mấy người kia đang chạy cái gì đấy?”
“Đây là cái gì?” Người làm ở cửa tiệm vừa mới mở cửa ra thì thấy có một tờ giấy rơi ở cạnh cửa, bèn tò mò nhặt lên xem. Vừa mới đọc nội dung bên trong, hắn đột nhiên trợn tròn mắt, vội vàng gấp lại, quay người chạy vào trong nhà, gọi: “Trưởng quầy, tiểu nhân nhặt được cái này ở ngoài cửa…, giờ phải làm sao đây…”
Không chỉ có người làm ở cửa tiệm mà những người ở trên đường phố cũng nhặt được tờ giấy như vậy. Những người không biết chữ thì tò mò lật đi lật lại.
“Không biết trên này viết cái gì vậy. Đi tìm người xem thử.”
Còn ở trong một ngôi nhà nằm trong ngõ, một người đàn ông mặc áo ngủ đứng ở sân, mở tờ giấy ra, lẩm nhẩm đọc.
“…Tam quan thành Trường An bắt giữ Lão Trương… Hại chết Trương Niện… con mất mẹ… chăm chỉ đèn sách…”
Trên đường lớn có rất nhiều người tụ tập ở chỗ bức tường, trên đó có một tờ giấy lớn dán vội, viết những chữ lớn. Một người đứng đó đọc lớn cho mọi người nghe.
“… không tra không xét… một người chịu tội mà hàng xóm cũng bị vạ lây… một người rồi lại một người… tất cả mọi người đều sẽ bị tội…”
Xa xa, chỗ trên thanh ngang ở cổng có treo hai dải giấy lớn. Nhìn cách dán xiêu xiêu vẹo vẹo cũng có thể đoán ra được người làm rất vội vàng. Lúc này, một cái đã bị gió thổi rơi xuống đất, còn một cái vẫn đang bay bay trong gió.
Những người tập trung ở đó đều ngước lên xem, dưới ánh nắng sớm mai, tất cả đều có thể nhìn thấy hai hàng chữ lớn được viết trên đó.
“Coi người người Trường An ta là tội phạm… Muốn người người Trường An ta sống không yên…”