Hạ Bàn nằm trên cán, vết thương trên cổ đã được băng bó, hắn ú ớ muốn nói, dẫn đến máu tươi lại rịn ra.
Một bên hắn là một đầu trúc dài chừng hai mét, máu dính trên thân trúc đã chuyển đen, bị Lão Dư cầm lên xem.
"Loại dã trúc này hạ du Cửu Long mạch có quá nhiều, nếu ngươi không nói được, vậy thì viết ra."
Lão Dư nghiêm nói, Hạ Bàn là cháu của hắn, hắn không ra mặt không được.
Đứng một bên Hạ Bạch sắc mặt biến đổi, hắn biết tám, chín phần là liên quan đến lá trà kia, người của hắn đều chết hết, đến cả Hạ Bàn cũng kém chút treo, chủ nhân của lá trà kia đủ hung ác.
Chiếu theo cách người kia hạ thủ, sẽ bỏ qua hắn sao?
Giấy bút được đưa đến, Hạ Bàn run rẩy viết, vậy mà viết lên hai chữ 'Hạ Bạch'.
Hạ Bạch một trận lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng làm ra hoảng sợ, quỳ xuống đất:
"Nhị gia, là ta sai, ta không nên đối với Bàn đệ hạ sát thủ."
Đùng.
Hạ Bạch bị Lão Dư một bàn tay đập bay ra cửa lớn, thằm thoi thóp, mà Hạ Bàn nằm trên cán liên tục xua tay, hắn không ngờ Hạ Bạch thà rằng mang tội muốn giết huynh đệ, chứ không muốn lộ ra Tình trà.
"Mang hắn đến Đơn Dương ngục, giam lại ba năm."
Bị người mang đi, Hạ Bạch khoé miệng nâng lên, Hạ Bàn cũng đồng dạng bị mang đi, hắn muốn viết ra chân tướng cũng không có cơ hội.
Lão Dư thật sự phiền muộn, Hạ gia là có tranh đấu, nhưng đến mức độ tương tàn như thế, Hạ gia sớm muộn gì cũng suy tàn dưới tay bọn trẻ.
Một trung niên đi đến bên cạnh Lão Dư, sắc mặt cổ quái nhắc nhở:
"Nhị ca, Hạ Bàn là phụ thân đưa đến, hắn xưa nay bế quan, loại tranh đấu này sẽ không nhúng tay."
Trung niên gọi Hạ Cầu, cùng Hạ Hàn và Lão Dư là ba huynh đệ, còn một ý hắn không có nói hết, nếu phụ thân hắn ra mặt, Hạ Bàn sẽ không bị đâm xuyên cổ như vậy.
Lão Dư giật mình, lời của Hạ Cầu không phải không có cơ sở, gần đây Song Ngư Môn có phần ngang ngược, cộng thêm sông Nhị Giang mấy lần nổi sóng lớn, biết đâu sóng ngầm đang trỗi dậy?
Nhưng là ai, có thể dưới phụ thân hắn còn có thể tổn thương được Hạ Bàn?
Đang muốn một tiếng cho người gọi lại Hạ Bạch, Lão Dư thần sắc thay đổi, Hạ Cầu lại đi trước một bước bay đến không trung, nắm tay đánh ra một quyền.
Quảng Cáo
Oanh.
Mặt đất bị oanh ra một cái hố, không đợi Lão Dư đuổi kịp, Hạ Cầu đưa tay hướng hư không vạch một cái, liền hướng về Đơn Dương Các lao đi.
Một vòng ánh sáng đỏ rực từ không trung phủ xuống, chín toà kiến trúc như chín thanh kiếm kết thành Cửu Kiếm Hoả Trận, phát ra một loại khí tức kiềm chế mà sát phạt.
Lấy hoả làm thủ lấy kiếm làm công, Cửu Kiếm Hoả Trận hơn trăm năm nay lần đầu tiên phát động, cho dù là trưởng lão hay đệ tử, đều hướng bên này kéo qua.
Lão Dư mặc dù chậm một bước, cũng không có cản trở Hạ Cầu mở ra pháp trận, kẻ yếu sẽ không ngu ngốc đến Đơn Dương Kiếm Phái kiếm chuyện, nhất là trong Đơn Dương Kiếm Phái còn một Hắc Tử làm khách, cẩn thận sẽ không thừa.
Hạ Cầu nhập vào trong trận, đối diện là một người áo đen che mặt, dáng đứng như là nữ.
"Lam Ngọc cô nương, nghe nói ngươi đến từ thượng du, lấy ngươi thân phận, đưa lên bái thiếp là được, cần gì nửa đêm đi lầm?"
Hạ Cầu trầm ổn nói, trong lòng âm thầm đánh giá vị khách không thiện kia.
Đơn Dương Kiếm Phái quả nhiên không tầm thường, mạng lưới tình báo càng phủ rộng, ngay cả mình vừa đến đều có thể nhìn ra, Lam Ngọc cười khanh khách:
"Nơi này có đồ vật bị ta thất lạc, hôm nay là ta đến lấy."
Đối với người khác, lời nói Lam Ngọc nhìn như khó hiểu, Hạ Cầu lại chợt hiểu ra, thở dài:
"Việc này ta không thể làm chủ..."
Oanh, ầm.
Hạ Cầu còn chưa có nói hết, một tiếng nổ vang khắp trời, Đơn Dương Kiếm Điện vậy mà bị nổ gãy làm hai, dẫn bụi bay đầy trời, hai bóng người cũng từ trong đổ nát đi ra.
Hắc Tử cùng Chu Lệ sóng vai đi ra, Chu Lệ đã không còn như trước hôn mê, Hắc Tử lại cười hắc hắc:
"Cầu huynh, là ta thu công không tốt, dẫn đến Kiếm Điện ngã đổ, thật không tiện."
Trong ba huynh đệ, không nghiễm nhiên mà Hạ Cầu được tin tưởng hơn Lão Dư, không để ý Hắc Tử châm chọc, Hạ Cầu nhìn đến Cửu Kiếm Hoả Trận bị đánh ra một cái lổ thủng cũng không khẩn trương, hắn đưa tay vuốt hông, một thanh kiếm rời khỏi vỏ, cắm tại trên đống đổ nát.
Thanh kiếm thoáng chốc cao lên mấy trượng, sánh vai cùng tám toà kiến trúc còn lại, vậy mà bổ khuyết Cửu Kiếm Hoả Trận bị hư hại.
"Nhị ca, lên."
Quảng Cáo
Mặc dù đã sớm đề phòng Hắc Tử, nhưng Hạ Cầu cũng không ngờ Hắc Tử lại bắt tay với Lam Ngọc, Đơn Dương Kiếm Phái không muốn ồn ào nhưng cũng không phải mặc người khác lấn trên đầu.
Hắn một tiếng gọi Lão Dư, thân hình đã biến ảo không thấy, đợi lần nữa xuất hiện, nắm tay đã đánh ra một quyền.
Lão Dư cũng sớm lao về Hắc Tử, ngày trước bị Hạ Hàn không cho động thủ, trong bụng đã chứa đầy khó chịu.
Khác với lúc trước sử dụng đoạn kiếm, lần này Lão Dư sử dụng là trường đao, đao mang vừa ra, đã bốc lên mịt mù khói bụi.
"Ngươi còn chưa xứng để ta ra tay."
Hắc Tử thối lui về sau, vậy mà chọn một toà kiến trúc có tên Đơn Dương Khố chui vào, Chu Lệ đứng ra cản lại Lão Dư, móng tay dài ra như móng sắt, chụp về phía trường đao.
Phía bên này, đầu quyền Hạ Cầu vừa dứt, một đầu mãnh hổ hư ảnh lao ra, trảo hổ trong Cửu Kiếm Hoả Trận bốc cháy lên, hướng đến Lam Ngọc đập xuống.
Lam Ngọc có đến tất có chuẩn bị, cánh tay áo phất ra, dải lụa như đầu rắn uốn mình, chọn nơi cổ mãnh hổ quấn quanh.
Một tiếng rít xì xèo, đầu mãnh hổ bị dải lụa hất ngửa về sau, dải lụa giống như là dây cương, siết chặt lấy mãnh hổ, không cho nó tiến lên.
Mãnh hổ gầm lên, hai trảo hổ vươn ra phía trước bỗng quay lại chụp về nơi cổ, nắm lấy dải lụa ra sức kéo.
Xoạt.
Dải lụa bị xé ra một đường, Lam Ngọc lui lại một bước lật ngược tay áo, một mũi tên màu bạc thoát ra, ngắm ngay cổ mãnh hổ bắn.
Mãnh hổ trước đó bị ghì chặt, dù sao cũng là chậm một nhịp, mũi tên màu bạc dễ dàng xuyên qua thân thể, làm nổ bể ra từng đốm lửa, nhanh chóng bị Cửu Kiếm Hoả Trận cuốn đi.
Mặc dù mãnh hổ là hư ảnh, mũi tên màu bạc lại là thật, tại thời khắc xuyên qua cổ mãnh hổ, mũi tên tiếp tục hướng Hạ Cầu bắn đi.
Hạ Cầu cũng không có trốn tránh mũi tên, hừ lạnh nói:
"Xem ra ngươi ở trong Cửu Kiếm Hoả Trận mà quá xem thường nó."
Không để Lam Ngọc làm ra động tác kế tiếp, Hạ Cầu thân ảnh đã chuyển đổi, hắn vứt ra một tấm thẻ bài, rơi vào đỉnh Đơn Dương Các.
Chỉ thấy đỉnh Đơn Dương Các sáng lên màu trắng, ngưng tụ thành một thanh kiếm, vô số hoả nhiệt trong Cửu Kiếm Hoả Trận hướng thân kiếm lao đi, nháy mắt đã đỏ rực, khí tức bức người.
Kiếm vừa thành hình, ngay lập tức từ trên không chém xuống, kiếm mang vừa loé lên, vút ngay trước mi tâm Lam Ngọc.
Quảng Cáo
Lam Ngọc có chút ngưng trọng, một cái phất tay, lại là một dải lụa kéo ra thật dài, đem nàng che chắn lại.
Roẹt.
Kiếm mang xé vải lụa ra thành hai, tức thời lướt đến đầu vai Lam Ngọc, kiếm đi quá nhanh, đã đánh lên người.
Lam Ngọc lộ ra thống khổ, một đầu vai cùng cánh tay rớt xuống, nàng còn chưa kịp tỉnh táo, trên đỉnh Đơn Dương Các tiếp tục bốc lên ánh sáng, hai thanh kiếm đỏ rực đã thành hình chém ra, nhanh đến mức khó có thể hình dung.
Hai đạo kiếm mang đồng thời ra, Lam Ngọc biết mình chuẩn bị không đủ, Cửu Kiếm Hoả Trận kiếm sau nhiều hơn kiếm trước một đạo, nếu chém đủ chín kiếm, đừng nói nàng, ngay cả sư phụ tới cũng khó thoát.
Mắt thấy hai đạo ập xuống, Lam Ngọc đưa tay còn lại kết ấn, một nửa vầng trăng màu bạc hiện lên, trôi nổi phía sau đầu.
Nửa vầng trăng nghiên lấy, vùng không gian này bỗng nhiên mờ ảo, mà thân ảnh Lam Ngọc cũng đã biến mất.
Thấy cảnh này, Hạ Cầu nao nao, hắn đang muốn làm cái gì, Đơn Dương Khố lại truyền đến một tiếng nổ tung, Cửu Kiếm Hoả Trận một lần nữa bị phá ra lổ hổng.
Hắc Tử vọt ra lớn tiếng cười vang, nhưng mà hắn chưa kịp đắc ý lâu, nơi xa có một thanh kiếm bay vụt tới, cắm ngay cổ của hắn, tiếng cười vì thế im bặt mà ngừng.
Đứng ở trên không, Hạ Hàn đưa tay thu đi Cửu Kiếm Hoả Trận, từ tốn nói:
"Tu luyện mới chút vốn liếng, đã xem mình có thể đi ngang đi dọc. Nếu đây là cách ngươi làm việc, Đơn Dương Kiếm Phái buộc phải làm ác."
Nói rồi, Hạ Hàn tay điểm một chỉ, thanh kiếm xuyên thẳng qua cổ Hắc Tử, mà Lão Dư sớm đã đánh lui Chu Lệ, trường đao đảo qua Hắc Tử, một cái đầu người bay lên cao, con mắt trợn tròn.
Chu Lệ bị dọa sợ lùi về sau mấy bước, có điều Hạ Cầu cùng Lão Dư đã chặn lại, nhưng bị Hạ Hàn khoát tay:
"Ngươi về nói với Hắc Ma Tử, muốn thăm dò thực lực Đơn Dương Kiếm Phái, e rằng hắn phải tự mình đến."
Đợi Chu Lệ ôm lấy Hắc Tử không đầu rời đi, Hạ Hàn phân phó:
"Lão nhị, ngươi lo liệu chiêu sinh như đã định. Lão tam, ngươi đi Thiền Trúc Điện một chuyến, chuyển cho Viên Minh một câu, nếu hắn đã xuống tóc, thì chỉ nên lo phụng Phật, can dự phàm trần quá sâu, duyên Đơn Dương Kiếm Phái hắn hoá không nổi."
Hạ Hàn rời đi, để lại trong mắt Lão Dư cùng Hạ Cầu tràn ngập không hiểu, Hạ Hàn thường ngày tính tình cẩn thận, hôm nay giết lên Hắc Tử, giờ lại muốn gõ đầu hoà thượng?