Đại Đạo Vô Thiên

Chương 5: Dã Nguyệt



Dã Nguyệt thôn nằm về nhánh lẻ sông Nhị Giang, nơi này lòng sông không sâu, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ mà đi. Bởi vì thế nước không thuận, dân cư nơi này mới có câu 'Nửa đêm đến Dã Nguyệt thôn là người xấu'.
Dã Nguyệt thôn đêm nay lạnh, tâm tình người Hà Trúc gia trang càng lạnh.
Một tên thiếu niên ngồi tại ghế cao, dưới sảnh nằm bất động hai người, quỳ một bên là một người trung niên chừng 40 tuổi, khuôn mặt tái nhợt.
"Hà Trúc gia chủ, ta chỉ cần biết Hạ Bạch đi đường nào?"
Thiếu niên cười nói, ra vẻ kiên nhẫn không vội.
Hà Trúc gia chủ quỳ đó không nói, lục tục có bốn, năm tên từ các nơi tiến tới thiếu niên nói nhỏ, để sắc mặt thiếu niên rất khó coi.
Cùng lúc đó, một chiếc thuyền nhỏ thả đầy ngọn trúc đi hướng Dã Nguyệt thôn, ngồi trên thuyền là một bóng đen cầm dao nhỏ, chậm rãi vót lấy từng đầu trúc.
Đoạn sông này hẹp cùng cạn, bóng đen thỉnh thoảng ném xuống mặt nước vài đầu trúc, như là ngày thường một người đi câu.
Vòng qua một rạch mương, bóng đen không có xuống thuyền, hắn nghiêng tai nghe đến bến thuyền lối vào Dã Nguyệt thôn.
"Bàn thiếu chủ bây giờ mới đuổi đến Hà Trúc gia trang, chỉ sợ bị Bạch thiếu chủ chiếm tiện nghi."
"Tình trà là Hạ Bàn thiếu chủ đạt đến trước, nhưng bị Hạ Bạch lừa gạt đi. Tên Hà Trúc Mãn chết tiệt này, vậy mà chỉ nói cho Hạ Bạch manh mối Tình trà."
"Liên luỵ Tình trà, Hà Trúc gia trang này xong."
Bóng đen không có bất ngờ, Tình trà trong miệng đám người kia chỉ sợ là Hồi Ức trà chuyển đến Đơn Dương Kiếm Phái, Hà Trúc gia trang cũng chỉ là bị hắn liên lụy đến.
Điền thúc cùng Điền Hạm đã chết, hắn quyết không thể để Hà Trúc gia trang chịu cảnh tương tự.
Nghe nói Đơn Dương Kiếm Phái do họ Hạ lập ra, Hạ Hàn cùng Hạ Bạch kia hẳn là người Đơn Dương Kiếm Phái, bóng đen lòng có chút lạnh, hắn chuyển đi mười mấy lá trà, Đơn Dương Kiếm Phái nếu lựa chọn giết người đoạt của, hắn sẽ bồi Đơn Dương Kiếm Phái.
Sưu, một đầu trúc được bóng đen phóng ra, cắm tại bến thuyền lối vào Dã Nguyệt thôn, đem mấy tên canh giữ tại đây một trận giật mình, vội vàng lấy ra loan đao phòng vệ.
Như là ăn ý, có hai tên lần lượt nhảy xuống thuyền neo ở bến, cẩn thận đi về hướng ngọn trúc phóng ra xem xét, một tên khác đi đến ngọn trúc cắm dưới bùn đất, phát hiện trên đầu trúc treo lấy một chiếc lá khô.
"Tất cả cẩn thận, có người dùng Tình trà dụ địch. Tinh Đấu mau cho mời Bàn thiếu chủ, ta đi trước hỗ trợ Nhị Lâm, Tam Lâm."
Người kia nói rồi một bước vọt ra đầu thuyền, loan đao loé lên một đạo sáng, rẽ mạnh dòng nước tiến lên.
Nhưng mà hắn chưa kịp đuổi tới, chiếc thuyền đi trước đã nhẹ trôi trở về, Nhị Lâm cùng Tam Lâm đang ngồi, nhưng hai cái đầu người bị một cây trúc xuyên qua, khuôn mặt đã không còn.
Người đuổi theo gọi Nhất Lâm, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, đôi chân đạp mạnh mạn thuyền tốc chạy, đưa thuyền đến ngay rạch mương bóng đen đang đậu thuyền.
Trong bóng đêm, Nhất Lâm mơ hồ thấy một cái bóng đen trên thuyền đối diện, người này tu vi không hiện, nhìn như chưa từng tu luyện qua, nhưng lại mang đến cho Nhất Lâm có cảm giác không ổn.
Hắn đè xuống sợ hãi, người này có thể lặng yên giết lấy hai người, lại có thể đẩy về thi thể, chứng tỏ không có sợ người đến tiếp.
Quảng Cáo

"Ngươi không phải người của Hạ Bạch, chúng ta cùng Hạ Bạch là đối thủ, nhưng chưa từng giết người của nhau. Nói, ngươi là người phương nào?"
Tại hạ du Cửu Long mạch, cũng không có mấy cái dám cùng họ Hạ đối địch, Nhất Lâm đem ra họ Hạ, chính là muốn kéo dài thời gian chờ Hạ Bàn đến.
"Bớt cùng ta đùa nghịch tâm cơ."
Bóng đen đứng tại mũi thuyền, nhưng giọng nói lại phát ra ở nơi khác, Nhất Lâm biết không ổn, thân mình đổ nhào về phía trước lộn một vòng, loan đao lại tật bổ về phía sau.
Xẹt.
Một tiếng rít vuốt ngang bờ eo, Nhất Lâm hiểm hiểm tránh đi ngọn trúc, hắn đưa loan đao lên cổ, dựa theo ánh sáng yếu ớt rọi đến bóng đen, nhìn.
Một khung áo choàng được ngọn trúc nâng đỡ rơi xuống nước, lộ ra một thân ảnh hơi gầy trên trán quấn khăn tang, đôi tay hắn khẽ nhấp, mười mấy ngọn trúc bị bắt đến trong tay, đồng loạt phóng về Nhất Lâm.
Nhất Lâm chấn kinh nhưng không hoảng, chân trái dậm mạnh nâng chiếc thuyền dựng đứng lên cản phía trước, phanh, phanh, phanh, mấy đầu trúc liền đâm vào mạn thuyền, đánh ra mấy cái lổ thủng to.
Nhất Lâm chờ đợi chính là thời cơ này, đôi chân mượn thế nước đang nâng thuyền vọt qua, loan đao hướng đỉnh đầu thiếu niên bổ xuống.
"Chết."
Thế đao lướt xuống nhanh, nhưng thiếu niên cũng không chậm, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện dây thừng, kéo thuyền cấp tốc lui về sau, dây thừng kéo căng, lại là mấy đầu ngọn trúc từ mạn thuyền lao ra, không có quy luật loạn bắn.
Cái này loạn bắn lại để Nhất Lâm thầm kêu hỏng bét, hắn đã xác định thiếu niên sử dụng chỉ là thuần tuý lực lượng phàm nhân, nhưng độ xảo trá cùng nhạy bén không phải người thường có thể có.
Nhất Lâm thực sự đánh cược, hắn lựa chọn để đầu vai tiếp một đầu ngọn trúc,
chân vừa đặt xuống thuyền của thiếu niên, cổ tay khẽ chuyển muốn chém ra một đao.
"Ngu ngốc."
Thiếu niên một trận lạnh lẽo, dây thừng vung lên, một tấm lưới cá từ đuôi thuyền trống rỗng phủ rộng, nhất thời đem Nhất Lâm bao lại.
Một đầu ngọn trúc dừng ngay cổ họng Nhất Lâm, thiếu niên không lộ ra hỷ nộ, nói:
"Trong Hà Trúc gia trang còn bao nhiêu người Hạ gia?"
Nhất Lâm nhất thời sợ hãi, người quan trọng nhất vẫn là được sống, quan trọng hơn nếu kéo dài thêm một lát, Hạ Bàn liền sẽ đến, cơ hội thoát thân không phải không có.
Đang muốn nói cái gì, Nhất Lâm nhìn đến khuôn mặt của thiếu niên, vậy mà dại ra:
"Con... mắt... của ngươi? A a a!"
Quảng Cáo

Kịch liệt đau đớn kéo tới, Nhất Lâm ôm đầu la hét dữ dội, tựa hồ đang nhận lấy kinh hoàng thống khổ, trên trán hắn nổi ra đen nhánh đường gân, hai khoé mắt lại tràn ra máu tươi, nhìn cực kỳ kinh khủng.
Phụt, tia máu phún phún bắn ra.
Một đầu ngọn trúc xuyên qua cổ họng, Nhất Lâm ú ớ muốn nói nhưng nhanh chóng gục xuống, thiếu niên buông tay đầu trúc, hắn vốn không thích quá ồn ào.
Nhưng quái lạ, tên này tại sao lại la hét đâu, còn cái gì 'con mắt của ngươi'?
Một cước đá thi thể rơi xuống sông, thiếu niên thu hồi nghi hoặc, hắn cho thuyền lui sâu vào rạch mương, dự định tìm chỗ đặt bẫy.
Giết đi ba người động tĩnh lớn như vậy, tin tưởng người Hạ gia sẽ nhanh đến, hắn muốn đem người Hạ gia một mẻ hốt gọn một lần giết sạch, chỉ có dụ bọn chúng rời đi Hà Trúc gia trang.
Thuyền nhỏ bình lặng trong đêm, giữa cái giá lạnh thường niên, tỏ ra bình thường mà dị thường.
Đang trôi, mũi thuyền bỗng nặng, thiếu niên có chút ngoài ý muốn, đoạn rạch này vậy mà đến cuối, sinh ra bùn lầy cản lại đường đi.
"Chọn nơi này đi."
Đang muốn đặt bẫy, thiếu niên vậy mà nghe đến mùi khói bếp, hắn cố chếch tai, giống như có chiếc thuyền đang đi về phía hắn, chỉ là...
Con thuyền này lại trôi trên bùn lầy, rõ ràng là hướng hắn đi qua. Còn có, tiếng hát kia...
"À ơi, Dã Nguyệt thôn
Đi trong đêm, chỉ có cô hồn
Người tốt không đi đêm
Đi trong đêm, sẽ thành cô hồn."
Tiếng hát giọng nữ ai oán mà thê lương, biệt khuất mà trách móc, già nua cùng run rẫy, hết thảy muốn đổ lỗi cho người đến.
Nửa đêm đến Dã Nguyệt thôn là người xấu.
Sau lưng thiếu niên bỗng lạnh, da gà vậy mà nổi toàn thân, bản tính hắn dù lãnh đạm không sợ, nhưng cũng khó mà tiếp thu cảnh tượng này.
"Đừng sợ, cho dù phải chết cũng đừng sợ."
Trong mái thuyền đi ra một lão bà, trên tay cầm lấy chén nước màu đen còn bốc hơi nóng, nhâm nhi nói.
Thiếu niên mặc dù không thấy, nhưng trực giác nói cho hắn, lão bà kia không phải làm bộ, giọng nói như phát ra từ cửa địa ngục, đậm mùi chết chóc.
"Bà lão, chết như thế nào mới đúng?"
Quảng Cáo

Thiếu niên hỏi, dường như muốn từ trong miệng lão bà bắt lấy thứ gì.
"Hỏi rất hay. Có trăm vạn cách chết, nhưng nửa đêm đến Dã Nguyệt thôn, đều phải chết không thấy sáng, chết không nhắm mắt."
Lời lão bà như gai nhọn đâm vào tâm can, một cái chết đến sau khi bóng tối bao trùm, dù ngươi cố mở mắt nhìn lấy cũng không thấy thứ gì, sẽ có bao nhiêu hoảng sợ cùng tuyệt vọng?
Hay cho câu chết không thấy sáng, chết không nhắm mắt.
"Còn có cách khác đâu?"
Thiếu niên tâm tình nhẹ xuống, đối với người khác mà nói, không thấy ánh sáng là một điều khủng khiếp, nhưng với hắn, bóng tối đã là bạn lâu nay.
"Không có cách nào khác."
Lão bà lạnh lùng đáp lại, vừa dứt lời bầu trời đêm đột ngột tối kịt, nếu là trước đó còn lờ mờ thấy bóng dáng, hiện tại không gian như ở trong hộp kín, cái gì cũng nhìn không ra, ngay cả lão bà cũng nhìn không đến thứ gì.
Nhưng sau đó, một màn kinh dị xuất hiện, bờ đông bầu trời, lù lù nhô lên một vầng trăng, hiện trong mặt nước gợn gợn sánh sánh.
Dưới ánh trăng, lão bà duỗi thẳng lưng, một khuôn mặt nếp nhăn đã xếp chồng cũ kỹ, khoé miệng lộ ra bi ai:
"Dã Nguyệt lên. Đáng tiếc ngươi lại nhìn không thấy cảnh đẹp này."
Đừng nhìn bầu trời sáng trăng, chỉ có lão bà mới biết đây là chuyện gì xảy ra. Lẽ thường, Dã Nguyệt lên, lòng người loạn, tròng mắt tối. Và lẽ thường, chỉ có người triệu hồi Dã Nguyệt mới thấy Dã Nguyệt, người khác chỉ có bóng tối cùng vô tận bóng tối.
Nhưng đêm nay, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Lão bà không có thấy thiếu niên hoảng loạn, càng không thấy tuyệt vọng cầu sinh, thiếu niên dưới trăng, như chất chứa nỗi niềm.
Ta vốn cùng bóng đêm là một.
Khi lão bà nhìn đến thiếu niên, chén nước đã rơi xuống thuyền tung toé, giọng nói thêm già nua mấy chục tuổi:
"Con... mắt... của ngươi?"
Bà lão không có gào thét lên, nhưng thân thể bỗng rét run, Dã Nguyệt trên bờ đông bầu trời từ lâu đã vỡ vụn, kéo theo một trận sóng nước ập vào các bến bờ sông Nhị Giang, ngay cả nơi xa như bến thuyền Song Ngư Môn, Sơn Thuyền cũng một trận lay động chao đảo.
"Van cầu ngươi, hãy... nhắm... mắt... lại."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv