Cổ Cẩn Huyên rốt cuộc cũng thỏa tâm nguyện, nàng cắn răng ưỡn thật cao tiểu dâm huyệt, làm ra một mảnh đất bằng phẳng màu mỡ.
-Hảo..phu quân..mạnh..dùng sức..ngươi chưa ăn cơm sao..?
Trần Phong nghe nàng khiêu khích liền không chút thương tiếc, dùng toàn lực từ trên dập xuống, mỗi lần nàng bị Trần Phong cắm vào hết độ dài côn thịt, thì hai mắt vô thần, đau đớn đến cắn chặt răng nhưng biểu tình trên mặt là thỏa mãn.
Cổ Cẩn Huyên trong miệng không ngừng lãng tiếng kêu, thúc giục Trần Phong dùng sức mà vùi dập nàng, hắn không ngờ tiểu nha đầu mới tầm 16 tuổi đã có ham mê biến thái dạng này.
Nhìn nàng gương mặt vừa đau đớn lại sung sướng, cái miệng nhỏ hé mở rên rĩ, Trần Phong càng thêm hưng phấn, ôm nàng ngồi dậy, để nàng ngồi trên đùi mình , con côn thịt thô dài vẫn nằm sâu bên trong nàng.
-Ngươi, tiểu sắc nữ này, hôm nay phu quân cho nàng biết kết cục khiêu khích ta, ta đảm bảo nàng bước đi không nổi.
Trần Phong nói rồi tìm đến đôi môi ướt át của nàng, hôn xuống đầu lưỡi mạnh mẽ xâp nhập cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn mê người ra sức hút vào cứ như muốn nuốt cả nó vào bụng.
-Ưm..di chuyển đi phu quân, Huyên Huyên khó chịu.
Cổ Cẩn Huyên bị hắn hôn đến không thể nói chuyện, chỉ ú ớ nói ra một câu, nhắm mắt say mê hưởng thụ, khuôn mặt đỏ hồng tràn ngập xuân tinh lay lắng.
Trần Phong rời đôi môi nàng, cuối đầu xuống ngậm vào một hạt anh đào hồng phấn, dùng răng nhẹ nhàng cắn.
Hắn cũng chưa thoải mãn, hai tai bắt đầu ôm eo Cổ Cẩn Huyên, vận sức vào đôi tay nâng nàng lên rồi hạ xuống, để cho côn thịt căng cứng trượt dài bên trong cái hang động chật khít , ấm áp mà trơn tru đó.
Trần Phong mỗi lần nâng nàng lên là thật cao, chỉ chừa cái đầu côn thịt nằm bên trong, rồi mỗi khi hạ xuống là hắn lại để nàng rơi tự do xuống, mà tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
-A..a..xú phu quân..thật là thoải mái..
Cổ Cẩn Huyên cũng điên cuồng lắc lư hòa nhịp theo Trần Phong, mái tóc dài mượt rối tung, hai tay nàng giữ vững vai hắn, cứ mỗi lần Trần Phong ôm eo nàng hạ xuống, thì nàng cũng dùng lực mà ngồi xuống thật mạnh, để cho côn thịt lắp đầy thật sâu bên trong nàng,
-Haha, tiểu sắc nữ, ta yêu ngươi chết mất,.
Trần Phong nhìn vẻ phóng đãng của nàng, nội tâm cực kỳ cao hứng, hắn vội nằm xuống, nắm lấy cặp mông nàng giữ vững tư thế rồi từ dưới dùng tốc độ nhanh như ánh sáng thúc lên từng cú,
Cổ Cẩn Huyên nằm trên ngực Trần Phong, há mồm cắn lấy bờ vai hắn chịu đựng từng đợt trùng kích, dâm thủy của nàng chảy ra không ngừng, nhanh chóng tạo thành một lớp bọt đặc sệch trắng xóa chỗ giao hợp, nếu không có dâm thủy không ngừng tuôn ra, thì có lẽ tiểu huyệt nàng đã bị lực ma sát đến bốc cháy không chừng.
Diệp Chỉ Hân, Trần Mộng Kỳ cùng Tiêu Ngọc Sương nhìn vào địa phương hai người giao hợp cùng với biểu tình thống khổ mà sung sướng trên mặt Cổ Cẩn Huyên mà sống lưng phát lạnh, mồ hôi bắt đầu lăn trên trán, đây là lần đầu tiên thấy hai người điên cuồng như vậy, nếu đổi lại là các nàng chắc chắn sẽ chết ngất.
Tiêu Ngọc Sương là có cảm nhận rõ nhất, lúc trước nàng bị Trần Phong hành hạ một hồi, quả thật là đau đến chết đi sống lại, nhưng có một cảm giác sung sướng không nói nên lời, ai ngờ nha đầu kia lại duy trì lâu như thế mà vẫn chưa đầu hàng.
Cách không xa hồ nước, cũng có rất nhiều mỹ nhân Tinh Linh Tộc nghe âm thanh kỳ quái phát ra bên này, hiếu kỳ chụm lại quan sát, khi nhìn thấy trên tảng đá giữa hồ là Trần Phong đang dùng một đồ vật nâu nâu mà to như cánh tay tiểu hài tử mà tốc độ cao ra vào giữa hai chân của một nữ nhân.
Từ trước tới giờ những tộc nhân này toàn sống trong tiểu thế giới Tinh Linh Tộc, được sinh ra nhờ Sinh Mệnh Tuyền Thủy, nào biết hoan ái nam nữ là gì, làm các nàng Tinh Linh Tộc rất là tò mò, phát hiện phía dưới hạ thân có cảm giác ngứa ngáy, cứ như có đồ vật gì đó chảy ra.
Một mỹ nữ Tinh Linh Tộc hiếu kỳ vạch ra một bên y phục của mình, mò xuống địa phương kia lấy ngón tay nhẹ nhàng cắm vào, thần sắc thỏa mãn, nàng đi sâu vào một chút cảm giác đau nhói lên hoảng hồn rút ngón tay ra, nói với các nữ nhân Tinh Linh Tộc đang xem bên cạnh về cảm giác của mình.
Các nàng sau khi nghe xong đều sợ hãi, rồi nhìn xem cái thứ thô to đó biến mất rồi lại xuất hiện, hoảng sợ nhìn nhau rồi nhanh chóng bỏ chạy như ma đuổi.
Các nàng sợ bị Trần Phong phát hiện, rồi dùng thứ đó cắm vào bên dưới các nàng, thì cảm giác đó sẽ thống khổ dường nào, một ngón tay còn gây ra đau đớn huống kia cái vật đáng sợ kia, nên không một ai dám lưu lại quan sát, bỏ chạy tứ tán.
Bên này, Trần Phong nào biết đã bị cả đám mỹ nữ quan sát, tâm thần hắn đang chìm đắm vào trong khoái cảm, mặt đối mặt Cổ Cẩn Huyên hai mắt đã trở nên vô thần mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bị thấm ướt dính bết vào nhau chật vật vô cùng, nhưng trên mặt nàng đều là biểu cảm sung sướng.
Không qua bao lâu, Cổ Cẩn Huyên thét dài một tiếng, cả người căn cứng, hiển nhiên là đã lên đỉnh, Trần Phong vội vàng rút ra côn thịt, hai mép cánh hoa bị nong ra chưa kịp khép lại, thì một dòng âm tinh bắn ra, làm cả người Trần Phong ẩm ướt lên tới tận trên mặt.
Cổ Cẩn Huyên lên đỉnh, toàn thân co giật liên hồi, cả người vô lực nằm trên người Trần Phong, nhắm mắt bất động trong miệng ú ớ không rõ nói gì.
Trần Phong thấy nàng đã phun ra âm tinh, liền nhanh chóng nhét lại côn thịt vẫn còn căng phồng lợi hại vào chỗ cũ, tiếp tục điên cuồng ra vào.
Cổ Cẩn Huyên trắng dã hai mắt, không làm ra cử động gì hình như đã ngất đi, để mặc Trần Phong cắm vào, chưa tới trăm phát, nàng lại hú lên một tiếng quái dị, cao trào lần hai, hiện tại nàng như là một đống bùn nhão, có lấy bê tông đắp vào cũng không dính nổi lên tường mà vô lực trượt xuống.
Trần Mộng Kỳ cùng Diệp Chỉ Hân chờ đợi lâu khó nhịn, liền bổ nhào qua đem hắn đè xuống, Diệp Chỉ Hân nhanh chóng giành thế chủ động, ngồi trên người Trần Phong cầm lấy con côn thịt còn trơn nhớt đầy dâm dịch mà tìm đúng mục tiêu ngồi xuống.
Côn thịt nóng hổi từ từ tách ra ngọc môn quan, rồi tìm được địa phương mát mẻ thoải mái, để giảm ngay cái nóng bỏng đấy, hai người đều thỏa mãn rên khẽ một tiếng.
Hai tay Diệp Chỉ Hân chống lấy lồng ngực Trần Phong, bắt đầu trở thành một nữ kỵ sĩ khí phách hiên ngang, bầu ngực sữa trắng muốt không ngừng theo nhịp nàng mà đung đưa lên xuống.
Trần Phong nhìn mà đôi mắt bốc kim quang, đưa tay chộp tới , nhưng chưa đợi hắn cầm vào tay thì trước mặt tối sầm, một nơi ấm áp ẩm ướt đã phủ lên mặt hắn, ngưởi được mùi hương đặc biệt từ đó, dùng tay tách nhẹ hai cánh môi đang khép kín ra, đưa lưỡi đi vào liếm láp.
Trần Mộng Kỳ chậm chân, bị Diệp Chỉ Hân đoạt lấy bảo bối, không còn cách nào khác phải ngồi thẳng lên mặt Trần Phong để hắn giúp nàng tiêu trừ dục hỏa.
Cũng không quá lâu Diệp Chỉ Hân liền cao trào mà nấc lên từng tiếng yêu kiều, Trần Mộng Kỳ dục hỏa đã đốt tận trời, kéo Diệp Chỉ Hân rời khỏi, mình nhanh nhóng thế vào vị trí, tiếp tục làm nữ kỵ sĩ.
Cứ tiếp tục như vậy, Trần Phong nằm an phận trên tảng đá làm một con tuấn mã bị thương, mặc cho hai mỹ nữ thay phiên nhau ra trận, nàng này vừa cao trào thì nàng kia thay thế, luân phiên đến tận đêm khuya.
Hắn cũng vận dụng công pháp hấp thu Thuần Âm Chi Khí trong cơ thể các nàng, rồi theo một dòng tinh hoa trả lại cho cơ thể chúng nữ tự động hấp thu, làm tu vi các nàng cũng nâng cao thêm từng chút, tuy không quá rõ ràng, nhưng thời gian lâu dài sẽ là một tiến bộ vượt bậc.
Từ khi Trần Phong cải tạo huyết mạch thành Thương Long thì cường độ thân thể cũng như công suất làm việc đó với chúng nữ đều gia tăng lên gấp mấy lần.
Tuy hiện tại hắn hoàn toàn không phải thuần túy Thương Long huyết mạch, chỉ là pha loãng giữa phàm nhân và Thương Long, nhưng nhiêu đó cũng đủ để sự hồi phục và sức mạnh của hắn tăng cao.
Nên hiện giờ sau khi làm cho tứ nữ chết lên chết xuống, hắn cũng chưa có chân chính thỏa mãn, chỉ gượng ép xuất bốn lần cho các nàng mà thôi, dù là hai mẫu nữ Diệp Chỉ Hân cùng Tiêu Ngọc Sương có thể chất song tu mang lại cảm giác cực kỳ thoải mái, thì hiện tại cũng không phải đối thủ của Trần Phong.
Trận chiến này đánh từ chiều tối đến giữa đêm, rốt cuộc các nàng cũng mệt rã rời, hắn cho tứ nữ đi vào bên trong Cửu Tôn Tháp nghỉ ngơi hồi sức, cho các nàng ăn một trái Thiên Đạo Quả bổ sung khí lực và tích lũy một ít mảnh vỡ pháp tắc, rồi ly khai.
Hắn nhớ đến hai nữ Sở Diệu Y cùng Hạ Ức Mộng, không biết hai nàng hiện tại ra sao, phải đi xem một chút, nếu bỏ mặc các nàng thì quả thật không bằng cầm thú a.
Tinh Linh Tộc dưới ánh trăng quả thật là một bức tranh đầy mộng ảo, sự im lặng bao trùm và bầu không khí tự nhiên tràn ngập sinh cơ, làm Trần Phong như muốn ở mãi chỗ này.
Lúc này đêm đã khuya, hầu như tất cả tộc nhân Tinh Linh đều đã đi ngủ, những căn nhà gỗ xinh đẹp lấp ló sau những cây cổ thụ to cao cũng đã chìm vào trong giấc mơ hoa.
Trần Phong lúc này đi trên đường đá, tiến về cung điện của Tinh Linh Nữ Vương, đi tới tiểu viện lúc đó mà nàng an bài cho chúng nữ tìm hai nàng Sở Diệu Y cùng Hạ Ức Mộng.
Nhưng không ngờ, lúc đang đi về phía tiểu viện, hắn thấy một bóng người thon dài đang đứng cạnh một cây cầu gỗ bắt qua dòng suối, dáng người đơn bạc mỏng manh, đang vịnh lan can mà ngắm nhìn trên vầng loan nguyệt treo cao trên không.
-Là Tinh Linh Nữ Vương!
Trần Phong liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của thân ảnh yểu điệu mà kèm theo một chút cô đơn đó, vóc người nàng phải nói là cao hơn chúng nữ của hắn, đôi chân trần thon dài thẳng tắp như được tạc tượng mà thành, vòng eo mảnh mai, trước ngực cũng không quá to lớn, nhưng tất cả những gì trên người nàng kết hợp lại tạo ra một nét đẹp hoàn mỹ, hoang dã mà tươi mát.
-Nữ Vương bệ hạ, đêm đã khuya sao còn không nghỉ ngơi?
Trần Phong tiến sát lại,đứng bên cạnh Tinh Linh Nữ Vương cũng đồng dạng nhìn lên vầng trăng tỏa sáng quan tâm hỏi, hắn cảm nhận từ người nàng phát ra một cỗ khí tức dịu nhẹ, làm tà hỏa trong người hắn chưa được phát tiết hắn cũng lặng ngắt như một mặt hồ yên tĩnh.
-Không dám giấu, ta đang lo cho chiến lược ngày mai, rồi cả Tinh Linh Tộc sẽ đi về đâu.
Tinh Linh Nữ Vương ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, tiếng nói thanh thúy êm tai như là thanh âm của tự nhiên, thanh trừ tất cả tà ác và xấu xa trên thế gian.
-Đừng lo, các ngươi tin tưởng ta chứ? Chỉ cần ngày mai cử ra Hỏa Hỏa, cùng năm vị Thống Lĩnh, ta cam đoan sẽ quét sạch Ám Tinh Linh.
Trần Phong quay sang nhìn nàng, khẳng định, hắn cũng tin tưởng vào thực lực của mình, Ám Tinh Linh thực lực cũng chưa chắc đã mạnh đến đâu, ăn thua vào số lượng.
Vì hiện tại toàn Tinh Linh Tộc hiện tại chỉ có sáu người có tu vi Hóa Thần viên mãn, là năm vị Thống Lĩnh cùng Tinh Linh Nữ Vương, còn lại chỉ là tộc nhân thông thường, thực lực không cao cho lắm, mà có thể kiên trì tới bây giờ.
Một phần là do Hỏa Hỏa, một phần cũng là Ám Tinh Linh quá rác rưỡi, công chiếm tiểu thế giới của người ta trải qua vạn năm cũng không làm gì được, Trần Phong tin chắc một mình hắn cùng con tiện Long kia cũng có thể quét ngang hết thảy.
-Nhưng rồi, diệt sạch Ám Tinh Linh lấy lại Linh Giới thì được gì, Sinh Mệnh Thần Thụ cũng già đi, rồi sau đó Tinh Linh Tộc hiện tại cũng sẽ diệt vong.
Tinh Linh Nữ Vương nói, trong âm thanh mang theo vẻ bất lực cùng lo lắng.
Sinh Mệnh Thần Thụ là căn nguyên của toàn bộ Tinh Linh Tộc, nếu cây mất thì người cũng vong, không còn Sinh Mệnh Thần Thụ, tộc nhân mới sẽ không được sinh ra, các tộc nhân cũ cũng theo thời gian mà già yếu rồi chết đi, từ đó Tinh Linh Tộc sẽ cũng bị diệt vong theo dòng lịch sử của một phần Linh Giới này.
Trần Phong cũng hiểu ra, đây chính là vấn đề nàng lo lắng nhất, còn hơn cả Ám Tinh Linh, xem ra hắn phải cùng nàng đi xem Sinh Mệnh Thần Thụ ra sao, để nghĩ cách giải quyết, nếu không có hiệu quả thì hắn sẽ thu toàn bộ Tinh Linh Tộc vào Cửu Tôn Tháp.
Cho các nàng sinh sống, thoát khỏi địa phương quỷ quái này, cho các nàng tu luyện, rồi đột phá cấp độ cao hơn không lo hao hết thọ nguyên mà chết, sau này nếu hắn phi thăng Tiên Giới , đến khi nào có thực lực phải đi Linh Giới một chuyến mới được.
Trong nháy mắt Trần Phong đã chuyển đổi chủ ý, thay vì gom lại Ám Tinh Linh rồi đồ sát lấy lại một phần Linh Giới này , sao lại không mang toàn bộ Tinh Linh Tộc rời khỏi địa phương bị phong ấn này, đây cũng là một kế vẹn toàn thập mỹ.
-Đừng lo lắng nữa sẽ không đẹp, nếu ngươi lo lắng nhiều sẽ rất nhanh già đi sao còn làm được Nữ Vương, ngày mai ta theo ngươi đi xem Sinh Mệnh Thần Thụ, để xem có cách giải quyết hay không.
Trần Phong vỗ nhẹ tấm lưng ngọc ngà, buôn lời trêu đùa Tinh Linh Nữ Vương.
-Thật sao? ngươi xem có phải là già đi một tý không?
Tinh Linh Nữ Vương thu hồi ánh mắt nhìn ánh trăng trên cao, quay sang bên cạnh lấy tay sờ sờ mặt hỏi Trần Phong, biểu cảm vô cùng ngây thơ.
Dù là khác chủng tộc, nhưng thiên tính trời ban của một nữ nhân, là yêu thích cái đẹp, họ đều xem cái đẹp còn quan trọng hơn cả sinh mạng mình, Trần Phong liền nắm bắt ngược điểm này mà nhanh chóng chuyển chủ đề.
Trần Phong nhìn biểu cảm của Tinh Linh Nữ Vương ngây người thoáng phát, từ sâu trong nội tâm dâng lên một mảnh tình cảm không nói nên lời, hai tay vô thức kéo nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
-Thật thoải mái, ấm áp.
Tinh Linh Nữ Vương bị hắn ôm vào lòng, cũng không có cảm thấy xấu hổ hay là cái gì, chỉ cảm thấy cả người ấm áp và an toàn chưa từng có, cảm nhận hơi thở của hắn bao nhiêu muộn phiền đều được quét sạch, nhắm mắt say mê lầm bầm nói nhỏ.
-Thật thoải mái, không trách ngươi cùng các nàng kia ở giữa hồ làm chuyện đó lâu như vậy.
Tinh Linh Nữ Vương cũng hai tay vòng qua ôm eo Trần Phong, đầu thấp xuống tựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói.
-Chuyện gì?
Trần Phong biết mà cố giả ngu.
-Thì là cái chuyện âm dương kết hợp tạo ra sinh linh mới đó, ta thấy các nàng rất là thoải mái, chắc còn hơn ta lúc này.
Tinh Linh Nữ Vương chân thật trả lời, không chút suy nghĩ, trong giọng nói kèm theo ước ao.
Trần Phong đổ mồ hôi, không ngờ tình cảnh hắn hành dâm giữa hồ đã lọt vào mắt Tinh Linh Nữ Vương , khuôn mặt không khỏi nóng lên, dù gì ở địa bàn người ta còn không kiên nễ làm bậy, thật là không có ý tứ.
-Có phải nếu ngươi cũng làm ta như các nàng, sau này sẽ sinh ra Ám Tinh Linh không?
Tinh Linh Nữ Vương nhắm mắt mở miệng nói, không có gì là e thẹn của nữ nhân.
Trần Phong cũng là lạnh sống lưng, Tinh Linh Nữ Vương này đang là muốn nói gì a, nhưng nghĩ lại nếu hắn và Tinh Linh Nữ Vương kết hợp sau này có hài tử sẽ ra sao.
-Không đâu, đó chỉ là bọn sinh linh thấp kém ghê tởm, mới sinh ra Ám Tinh Linh, còn chúng ta sẽ sinh ra một Tiểu Tinh Linh đáng yêu như ngươi.
Trần Phong khẳng định, đây là lời nói phát ra từ nội tâm, không hề có một ý nghĩ nào xấu xa.
-Vậy ngươi cũng làm ta như các nàng được không, ta cũng muốn có một Tiểu Tinh Linh nhưng không muốn nhờ Sinh Mệnh Tuyền Thủy.
Tinh Linh Nữ Vương nói ra những lời này khuôn mặt chân thật mười phần, không vì tính cánh nữ nhân mà e ngại.
Trần Phong âm thầm nuốt một ngụm nước, hắn không ngờ tới Tinh Linh Nữ Vương đối với chuyện này như là một tờ giấy trắng tinh khôi, giọng điệu thiên chân vô tà không có một tia ngượng ngùng như nói một chuyện bình thường nhất.
Đúng thật là như vậy, Tinh Linh Tộc sống trong tiểu thế giới của mình, nàng quanh năm suốt tháng cai quản ở đây, nào biết cái gì chuyện nam nữ, chỉ biết điều Trần Phong vừa làm với chúng nữ sẽ giúp sản sinh ra sinh linh mới.
Tinh Linh Nữ Vương thấy các nàng biểu cảm thoải mái, mà điên cuồng như vậy, nàng cũng muốn nếm thử một lần, tư vị nam nữ hoan ái là như thế nào.
Trần Phong nghĩ Tinh Linh Nữ Vương cũng may sống ở đây, nếu mà đi ra ngoài ,bị người ta lừa bán cũng không biết, mà còn vỗ tay cảm ơn, nàng thật sự quá đơn thuần rồi.
Nhưng cũng không phải vậy, Tinh Linh Nữ Vương cảm thấy tin tưởng và an tâm bên Trần Phong làm cảm nhận được khí tức Hỗn Độn trên người hắn.
Từ xưa vạn cật bắt đầu từ không có gì, sau đó sinh ra Hồng Mông, rồi chuyển hóa Hỗn Độn, từ đó Hỗn Độn sinh ra Thiên Địa và hình thành Thế Giới, rồi từ từ sản sinh ra Thiên Đạo, pháp tắc ngũ hành, sinh mệnh, ánh sáng các loại thuộc tính.
Cũng chính vì vậy , là Hỗn Độn Thể của Trần Phong kích thích ra Sinh Mệnh Chi Thể của Tinh Linh Nữ Vương, nàng cảm nhận được khí tức Hỗn Độn này, từ sâu trong nội tâm sinh ra cảm giác dựa dẫm, cứ như là tiểu hài tử, cần phụ mẫu che chở yêu thương.
Từ lý do này Tinh Linh Nữ Vương không hề giấu diếm Trần Phong, nói ra tất cả lời trong lòng, và chấp nhận tin tưởng hắn có thể quét ngang toàn Ám Tinh Linh tộc.
-Ngươi ngốc quá, chuyện này để sau rồi tính, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, nếu tiếp tục lo lắng sẽ không xinh đẹp nữa, nếu sau này có Tiểu Tinh Linh sẽ không xinh đẹp.
Trần Phong vén mái tóc vàng của nàng gác lên một tên tai, nhẹ nhàng vuốt ve cảm nhận sự óng ả mượt mà, ôn nhu nói.
-Vậy ngươi về cùng ta ngủ đi, từ trước đến nay ta đều ngủ một mình.
Tinh Linh Nữ Vương ánh mắt mong chờ nhìn hắn, nàng rất muốn nhận được cảm giác ấm áp và oan toàn khi lúc hắn ôm vào lòng.
-Ừm, được rồi, chờ ta một chút.
Trần Phong thấy nàng ánh mắt cầu khẩn, biểu tình đáng yêu làm cho sắt thép cũng tan chảy, gật đầu đồng ý.
Hắn gọi ra tứ nữ căn dặn vài điều, về nói chuyện cho hai nàng Sở Diệu Y cùng Hạ Ức Mộng, tứ nữ đều dùng ánh mắt bội phục nhìn hắn, không ngờ mới quen người ta có nữa ngày, mà Tinh Linh Nữ Vương thân phận cao quý tình nguyện ngủ cùng hắn.
Nhưng bội phục thì bội phục, tứ nữ rất ngoan ngoãn gật đầu ra về, đều quăng đến ánh mắt cổ vũ rồi bước về tiểu viện, vì vừa nãy các nàng đã được thoải mãn, chỉ cần hắn không bỏ rơi các nàng thì mặc hắn có bao nhiêu nữ nhân đều được, nhà càng đông thì càng vui.
-Đi thôi, hôm nay ta bồi ngươi ngủ.
Trần Phong bế ngang Tinh Linh Nữ Vương lên, bước về phía cung điện, nàng cũng rất hưởng thụ hai tay ôm cổ hắn, đầu dựa sát người hắn, cảm nhận sự ấm áp và khí tức an toàn hắn mang lại.
Hắn bế nàng đặt lên một cái giường lớn được lót cỏ bông ấm áp, chu vi căn phòng khá là rộng lớn, bàn ghế được làm từ gỗ, những chiếc đèn lồng treo trên trần nhà, nó được làm từ vỏ của quả gì đó mà Trần Phong không biết, nhưng bên ngoài nhìn vào trong suốt như gương, có thể thấy bên trong là những con đom đóm đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Ở giữa phòng có một cái cây ăn quả treo từng trái cây chín mọng tỏa ra mùi hương thoang thoảng, toàn bộ căn phòng đều như hòa nhập cùng thiên nhiên.
Trần Phong nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi nắm xuống bên cạnh, Tinh Linh Nữ Vương liền xoay lại ôm lấy hắn, đầu tựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi kia, một cái tai nhọn nhọn nhỏ nhắn áp sát nghe từng nhịp tim của hắn.
Tinh Linh Nữ Vương say sưa mà bắt đầu nhắm mắt đi vào mộng đẹp, Trần Phong thì hưởng thụ cảm giác này, cũng vòng tay ôm lấy nàng, trong lòng đều là yêu thương cùng che chở, không có một tia dục niệm.
Cứ thế một đôi nam nữ quen biết nhau chỉ hơn 6 giờ, không cùng chủng tộc, không cùng dòng máu, dựa dẫm vào nhau cảm nhận một giấc mơ ấm áp, hạnh phúc, và mong muốn đó là thiên thu vạn đại , vĩnh sinh trường tồn.