Cả đám dắt tay nhau về Chu gia thôn, cả đám châu đầu ghé tai bàn bạc gì đó không biết,rồi Chu Trần hướng ánh mắt sang phía Trần Phong
-Trần đại ca mời ngươi làm chứng cho bọn ta, hôm nay ta cùng năm vị huynh đệ này kết thành bát bái chi giao.
Nghe vậy Trần Phong cũng hiếu kỳ ,nhìn ánh mắt khẩn cầu của Chu Trần, Trần Phong gật gật đầu.
Thấy Trần Phong gật đầu, Chu Trần mừng rỡ nói
-Được rồi, hôm nay có Trần đại ca làm chứng cho chúng ta, chúng ta kết thành bát bái chi giao, đồng sinh cộng tử, phúc nạn đồng đương.
-Được...
Năm người đồng thanh trả lời, sau đó, chạy đến bên cạnh Chu Trần, xếp thành hàng một, quỳ gối xuống đất ngữa mặt lên trời , lão đại Chu Trần nghiêm nghị hô.
-Thiên địa vi bằng, nhật nguyệt vi giám, hôm nay có Trần đại ca làm chứng, ta cùng Hà Minh , Trương Lương , Quan Ngọc , Tần Vũ , Chu Trịnh, năm vị huynh đệ kết thành bát bái chi giao, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, dù không sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng sẽ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Chu Trần cùng năm người còn lại, dưới sự chứng kiến của Trần Phong, kết thành bát bái chi giao.
Đối với tương lai của năm vị thiếu niên này, Trần Phong lúc này không hề hay biết, cũng không muốn đoán, bây giờ hắn có thể làm là đứng một bên quan sát, nhìn hoa nở hoa tàn, tháng tháng năm năm trôi qua một kiếp người, nhìn sáu thiếu niên này trưởng thành và biến hóa, hắn chỉ cần xem và cảm ngộ Chân Ý.
Sau khi kết bái chi giao ai về nhà nấy , còn Chu Trần thì đưa Trần Phong về nhà mình, phụ mẫu Chu Trần sau khi biết chuyện ở Tà Cốc thì không ngừng cảm ơn Trần Phong, nếu không có hắn có lẽ nhi tử mình đã mất mạng.
Trần Phong cũng ở lại Chu gia thôn , dựng một căn nhà gỗ nhỏ, mỗi ngày ngồi trên chiếc ghế trước cửa , quan sát những thôn dân ban ngày làm việc, ban đêm nghỉ ngơi, cuộc sống mặc dù khó khăn nhưng trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Ngày này qua ngày khác, Trần Phong ở lại Chu gia thôn, hắn nhìn thấy một sự thật kì dị, thôn dân mặc dù không biết trời cao đất dày, không biết tu luyện là gì , sống mơ mơ hồ hồ sống cuộc sống hết sức bình thường nhưng niềm vui lúc nào cũng ở bên họ, từ đó Trần Phong đã lĩnh ngộ thêm một tý Chân Ý Đại Đạo.
Thời gian thấm thoát thoi đưa ,một năm rồi lại một năm trôi qua, chớp mắt, Trần Phong đã sống trong Huyễn Cảnh được 5 năm, hiện giờ hắn đã phong ấn toàn bộ tu vi, râu tóc cũng theo người thường dài ra rất nhiều , nhưng hắn không có ý định cắt đi.
Hằng năm thổ phỉ nơi này đều đến đây thu nhập cống phẩm, ba năm trước, Chu gia thôn thu hoạch không tệ, sau khi trừ cống phẩm mỗi năm, lương thực còn lại đủ để thôn dân no đủ trong vòng một năm.
Nhưng, hai năm gần đây, khí hậu không tốt, năm ngoái đến một trận đại hạn, năm nay lại hồng thủy, Chu gia thôn thu hoạch giảm sút, nên số cống phẩm không đủ để thổ phỉ thu.
Đám thổ phỉ này là bọn cùng hung cực ác, chúng lập một doanh trại có tên là Hắc Ưng Trại nhân số cũng khá đông, nhưng nay cống phẩm nộp lên không đủ , bọn chúng lên tiếng dâng lên thiếu nữ từ 15-20 tuổi thì tương đương với một trăm cân lương thực mỗi người.
Những năm này , mọi biến hóa ở đây Trần Phong đều nhìn vào trong mắt , đối với hành động của Hắc Ưng Trại làm hắn rất phẫn nộ , nhưng hắn biết mình đang sống trong Huyễn Cảnh, nên không làm ra cử động gì.
Trần Phong đến Chu gia thôn , không chỉ lĩnh ngộ được tình bằng hữu , tình cảm chân ái của con người, niềm vui của thôn dân mà còn cả cả phẫn nộ, lẫn bi thương..
Một thôn trang gần năm trăm người lại run rẩy trước hơn ba mươi tên thổ phỉ Hắc Ưng Bang ,trong tay bọn họ đều cầm mã đao sáng loáng, dài bốn thước, hơn ba mươi thanh mã đao vung lên, làm người ta không khỏi hoa mắt chóng mặt, tâm sinh sợ hãi.
Tất cả thôn dân nộp xong cống phẩm mà vẫn còn thiếu hơn hai ngàn cân, cần phải giao nộp hơn hai mươi thiếu nữ từ 15 đến 25 tuổi cho Hắc Ưng Trại.
-Cô này... cô này... và cả cô này.
Tên đầu lĩnh Hắc Ưng Trại chỉ tay vào từng người thiếu nữ , làm họ run lẩy bẩy , đột nhiên, mắt tên cầm đầu sáng rực, vội vàng tiến lên trước, chỉ mã đao trong tay vào một thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh thanh niên tuấn dật.
Thanh niên tuấn dật này không ai khác chính là Trương Lương, người sáu năm trước cùng bọn Chu Trần kết thành bát bái chi giao, sáu năm trôi qua, Trương Lương đã thành một thanh niên 21 tuổi phi thường tuấn tú.
Thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh là muội muội của Trương Lương năm nay mới 14 tuổi, mà đã là mỹ nhân tuyệt sắc, từng đương cong hoàn mỹ hiển lộ ra hết , làm tên thủ lĩnh cầm đầu nhìn mà thèm chảy dãi.
-Đại nhân, nó vẫn chưa tròn 15 tuổi.
Phụ mẫu của Trương Lương nhất thời lao ra, quỳ xuống trước mặt tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại ôm chân hắn khóc lóc nói.
-Cút! - Không ngờ chỗ này vẫn còn một tuyệt sắc mỹ nhân, ha ha, lão tử muốn nàng.
Tên thủ lĩnh lạnh hừ một tiếng , đá cả hai nằm ngã ra đất , họ chỉ là phàm nhân yếu đuối , làm sao chống lại bọn ác ma sống trên núi thây biển máu.
Mấy tên thiếu niên đồng thời lao ra đứng chắn trước mặt thiếu nữ , họ không ai khác ngoài , Trương Lương , Chu Trần , Chu Trịnh , Hà Minh , Quan Ngọc cùng Tần Vũ , đã sáu năm trôi qua đám thiếu niên ngây ngô giờ đây cũng đã trưởng thành.
Trương Lương thường ngày bảo vệ muội muội của mình không nói làm gì, năm người còn lại trong lòng cũng rất nâng niu đóa hoa xinh đẹp này, xem như là người thân của mình đế đối đãi.
Hắc Ưng Trại thủ lĩnh cầm mã đao chỉ vào các thiếu nữ, sáu người đã cảm thấy rất phẫn nộ, cả đám đều là đôi mắt rừng rực lửa giận.
Tên thủ lĩnh thấy vậy cười gằn nói.
-Một đám tiểu tử không biết sống chết, để hôm nay ta cho các ngươi đi gặp Diêm Vương gia.
Tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại phẫn nộ quát , cầm đao xông lên định chém chết sáu tên tiểu tử không biết sống chết.
-Chết đi!
Chân vừa hắn vừa nhấc , trong tay mã đao sáng loáng liền bổ ra trước , Hà Minh là lớn nhất trong đám, hôm nay đã trở thành một cự hán cường tráng thân cao gần 2m, là dũng sĩ của Chu gia thôn, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp như có thể đập đổ sơn hà.
Thủ lĩnh Hắc Ưng Trại tay cầm mã đao vẫn chưa bổ xuống, Hà Minh đã một quyền đánh ra, trúng cánh tay của tên thủ lĩnh, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay hắn nhất thời gãy gập, thanh đao cũng rơi xuống đất.
-A...AA đám khốn nạn ta muốn các ngươi chết!
Tên thủ lĩnh ôm chặt cánh tay, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Có người dám phản kháng Hắc Ưng Trại đã ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, đồng thời thủ lĩnh Hắc Ưng Trại bị thương khiến chúng thổ phỉ đại nộ ,tiếng vó ngựa vang lên, mã đao trong tay vung sáng loáng, thúc ngựa lao vào sáu người.
Chu Trần nhìn cảnh này quát lớn một tiếng
-Các hương thân phụ lão vì yên bình của thôn trang chúng ta, xử lý đám cẩu tặc này.
Chỉ là, lời Chu Trần không nhận được quá nhiều hưởng ứng, dưới mã đao sáng loáng, các thôn dân ai cũng sợ run người, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ có phụ mẫu sáu nhười thấy con mình nguy hiểm, nhất thời lao ra cùng một số người họ Chu, cũng nhặt khúc gỗ bên cạnh, theo sát phía sau.
Có khoảng vài chục người lao đến, nhưng trong tay họ không có ngựa cũng không có đao sắc, đối diện với gần ba mươi tên thổ phỉ cưỡi ngựa trong tay cầm mã đao, thực lực hoàn toàn không tướng xứng.
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhất thời có mấy người bị chém ngã xuống đất, những thôn dân phía sau thấy vậy đảm khí tiêu tán, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, họ chỉ là người thường làm sao có thể chống cự tràng diện này
-Kẻ nào dám phản kháng, ta chém kẻ đó thành thịt nát.
Tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại hai mắt tràn đầy nộ khí, tiếng rống rít qua kẽ răng , hai mắt đỏ ngầu nhìn đám người Chu gia thôn như muốn nuốt họ vào bụng.
Thân ảnh bên cạnh loáng một cái, có một tên thổ phỉ loạng choạng lùi về phía tên thủ lĩnh, hắn định giữ lại tên thổ phỉ thì phát hiện máu tươi đang trào ra từ miệng và người này đã tắt thở.
Ngay sau đó một nắm đấm xuất hiện trong mắt tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại, sau đó biến lớn trong giây lát.
Chu Trần lao lên xuất thủ như điện, một quyền đánh ra, nên thẳng vào mặt tên thủ lĩnh Hắc Ưng Trại
....Rụp..Rắc....Rắc
Một âm thanh trầm đục do xương cốt vỡ vụn vang lên, Chu Trần thu hồi nắm đấm, trên mặt thủ lĩnh Hắc Ưng Trại bị đánh ra một dấu tay sâu hoắm, không kịp kêu thảm , sọ não vỡ nát mất mạng đương trường.
Cơ thể Chu Trần sau khi được điều trị bởi nguyên lực tinh thuần của Trần Phong , cốt cách càng thêm cứng cỏi, sức mạnh trở nên càng cường đại hơn người thường nhiều, vì vậy một quyền toàn lực của hắn phàm nhân nào chịu nổi.
Đa số thôn dân đều không dám cử động, chỉ có những tộc nhân họ Chu đến ứng cứu, mặc dù nhân số không ít nhưng vẫn không phải đối thủ của cường đạo, Quan Ngọc, Trương Lương, Tần Vũ, Chu Trịnh bốn người mặc dù sức mạnh không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể giữ thế cân bằng với một thổ phỉ thành niên.
Cũng do những năm này Trần Phong có dạy bảo bọn họ luyện tập để cường thân kiện thể, chứ không thì đã là một cái xác rồi , gần ba mươi tên thổ phỉ, toàn dựa vào Chu Trần và Hà Minh hai người chém giết.
Tràng diện thập phần ác liệt , máu tươi nhuộm đỏ cả một thôn trang, không ngừng có thổ phỉ chết dưới tay Chu Trần và Hà Minh, cũng có không ít thôn dân không ngừng chết dưới tay thổ phỉ , tất cả điều này Trần Phong đều nhìn ở trong mắt, hắn ngồi trên chiếc ghế trước căn nhà gỗ của mình , không ngừng lĩnh ngộ cái gì là ý nghĩa của sinh tồn.
Ba mươi tên thô phỉ Hắc Ưng Trại tất cả đều chết, Chu Trần sáu người đều bảo toàn tính mạng, nhưng thôn dân chết dưới tay cường đạo không chỉ ba mươi người, hơn nữa, trên cơ bản đều là người thân của họ.
Trong Chu gia trang vang lên những rống bi phẫn của sáu người.
-Aaaaaaa....Lão tặc thiên.
Lúc này tràng diện hỗn loạn, người thân rời đi không kịp bi thương, nhưng bây giờ, cả sáu người đều đang ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng.
Một lão thôn dân từ đám đông bước ra, nói với bọn Chu Trần
-Các ngươi chọc giận Hắc Ưng Trại, còn đã giết đi thủ lĩnh của bọn họ ,họ nhất định không bỏ qua cho các ngươi đâu, cả Chu gia thôn rồi sẽ bị liên lụy, đám hỗn đản hại người các ngươi, đúng là hại người hại cả mình!
Nghe lão thôn dân nói vậy, không ít thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ bọn Chu Trần, ngữ khí có vẻ trách mắng, nói là làm liên lụy đến họ, dù sao thì Hắc Ưng Trại có nhân số có gần ngàn người, chuyên dùng vũ lực đi thu nạp cống phẩm của những thôn trang của dãy sơn mạch phía Tây này, bảo sao bọn họ không sợ.
Dù đã giết đi thủ lĩnh của bọn hắn , nhưng còn phó thủ lĩnh , đội trưởng này nọ làm sao sẽ không đến đây để báo thù sao, vì vậy liền có người đứng ra chỉ trích hành động của sáu người thanh niên nhiệt huyết , đây cũng là một mặt tâm tối , của lòng người , dù có là phàm nhân hay là cường giả đều có một mặt âm u của mình.
Trần Phong ngồi phía xa xa theo dõi , hắn cũng đã lĩnh ngộ thêm được một điều , đó là lòng người ấm lạnh , không có gì quan trọng hơn lợi ích và tính mạng của riêng mỗi người, khi gặp hiểm cảnh họ sẽ bộc lộ bộ mặt xấu xa của mình.
...Phập...Roẹt...
Đao quang lóe lên, một đầu người rơi xuống đất, máu tươi phun trào.
Lão thôn dân vừa đứng ra nói thân thể còn đứng ở đó, đầu lâu đã bay ra xa, máu tươi từ cổ ồng ộc trào ra, rồi thi thể hắn dần dần ngã quỵ xuống đất.
Chu Trần tay cầm mã đao đứng bên cạnh thi thể không đầu của lão thôn dân, trên mã đao vẫn còn vết máu loang lổ, hắn dùng đôi mắt hung lệ nhìn khắp một lượt thôn dân quát lạnh.
-Còn ai dám nói thêm câu gì, ta sẽ chém đầu kẻ đó!
Phụ mẫu bọn hắn đều lo lắng cho nhi tử, mà không tiếc mạng sống lao lên liều chết với đám thổ phỉ , bảo vệ sự an toàn của thôn dân cũng như con cái của họ, rồi đã không may thiệt mạng dưới tay thổ phỉ vậy mà những thôn dân này lại chỉ biết ơn còn khoanh tay đứng nhìn, trong lòng Chu Trần sớm đã nộ hỏa ngút trời, sát tâm bạo khởi.
Năm người còn lại rất đồng ý với thủ đoạn của Chu Trần, người thân của họ cũng thiệt mạng, ai cũng đang ở trong nộ hỏa, trong lòng không chỗ phát tiết, nên không ai lên tiếng ngăn cản, trong lòng còn âm thầm sướng khoái.
Trân Phong ngồi trên ghế gỗ của mình, tất cả những gì trong thôn hắn đều cảm nhận được hết, hắn liếc nhìn đám người Chu Trần, mặc dù cách cự ly rất xa, còn có vô số cây cối che chắn tầm nhìn, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn lộ ra một tia quỷ dị, cuộc đời bọn họ phát sinh cải biến, đối với tương lai sắp tới, Trần Phong trong lòng càng mong đợi.
Càng là nhân sinh nhiều trắc trở, càng ẩn hàm đại đạo, mặc dù đạo chỗ nào cũng có, trong cuộc sống bình thường cũng tồn tại, nhưng nếu muốn lĩnh ngộ đạo trong cuộc sống bình thường tựa hồ không thể, cho dù qua ngàn năm vạn tái, cũng khó có thể chạm đến đạo.
Chỉ có trong nhân sinh kịch tính mãnh liệt mới tâp trung thiên địa đại đạo, để quan sát và lĩnh ngộ Chân Ý.
Lần này, nhân sinh đám người Chu Trần bắt đầu biến hóa, tâm cảnh cũng chuyển biến theo, Trần Phong cũng nâng cao một bước lĩnh ngộ của mình để vững chắc Hóa Thần....