Một khoảng đất trống rộng lớn trước Tây Mạc Thâm Uyên, tụ tập gần vạn cường giả , tu vi đều bất đồng, nhưng giờ phút này, toàn trường không khí đè nén đến đáng sợ.
Từng cỗ vô hình khí thế khóa chặt vào cánh cổng không gian đi thông vào Tây Mạc Bí Cảnh, cứ như có đồ vật gì bên trong đi ra là họ sẽ ra tay cướp đoạt.
Từng tên đệ tử thiên tài từ trong cổng không gian xuất hiện, chỉ trong chốc lát số lượng cũng đã gần trăm người, mà vẫn chưa tìm thấy mục tiêu bọn họ chờ đợi.
Cầm đầu của Thất Đại Môn Phái vẫn đang duy trì cấm chế truyền tống đệ tử nhưng tâm thần vẫn chăm chú nhìn vào một chỗ duy nhất.
Những đệ tử vừa mới đi ra, thấy tràn diện căng thẳng này, không rõ ngô khoai gì liền hỏi các sư huynh đệ đồng môn hoặc đám cao tầng, mới biết được lời nói của Nhạc Tử Phong trước khi sắp chết đã làm kinh động tất cả người ở đây.
Một số tên đệ tử môn phái có thù oán với Trần Phong, sau khi được cao tầng chỉ thị, liền làm ra bộ dáng sợ hãi, kể Trần Phong bên trong làm sao giết người, thủ đoạn ghê rợn ra sao, mục đích là để đổ thêm dầu vào lửa.
-Các ngươi nghe nói gì không, có một gia hỏa gọi Trần Phong, hắn đã giết không ít các tông môn đệ tử, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nào là móc tim, cắt đầu, người chết không có một ngàn cũng có tám trăm.
-Không phải chứ! mỗi lần Bí Cảnh mở ra, tất cả mọi người đi vào đều có thể trở ra một phần, ta còn tưởng là nguy hiểm bên trong, ai ngờ lần này lại bị gia hỏa Trần Phong kia đồ sát toàn bộ.
-Đúng đấy, ta xem Trần Phong này là một cái đao phủ, chắc chắn hắn đã nhập ma, một khi trở ra ắt sẽ bị vô số người tru diệt.
-Ta cũng nghe một đệ tử Huyền Minh Tông còn sống sót đi ra nói, tất cả đệ tử bên trong đa phần là do Trần Phong sát hại, ngay cả đệ nhất thiên tài Nhạc Tử Phong cũng bị hắn đốt cho hình thần câu diệt.
Bắt đầu có không ít tiếng to nhỏ nghị luận, hầu như toàn bộ thế lực muốn tru diệt Trần Phong gồm có Huyền Minh Tông, Thiên Kiếm Phái, Kim Hà Tông, Thủy Yên Môn, cùng vô số thế lực to to nhỏ nhỏ phụ thuộc vào tứ đại môn phái lớn này, bắt đầu châm lửa, nói xấu Trần Phong.
Những đại lão môn phái có người đi vào bên trong thì lông mày càng nhíu càng nhặt, nghe nhiều tiếng nghị luận như vậy, bọn họ không tin Trần Phong đồ sát hết thảy cũng phải tin, cũng có người tính tình nóng nảy kêu gào, chĩa đầu mâu về Cự Kiếm Môn, tại sao lại nuôi dạy ra một tên đồ tể ác ma.
Những người Cự Kiếm Môn thì thần kinh căng thẳng, cắn răng tức giận nhưng không nói một lời, hận không thể đi lên làm thịt hết những người đổ máu chó lên đầu Trần Phong, chọc giận nhiều người nhắm tới hắn.
Nghe vô số tiếng nghị luận về Trần Phong, họ cũng tin tưởng không nghi ngờ Trần Phong có thực lực chém giết tất cả người bên trong, dù là đệ tử nhà mình nhưng họ không thể không tin và cũng không thể phản bác, huống hồ là các môn phái khác.
Bởi vì tên này là một tên yêu nghiệt, thực lực tăng nhanh như hỏa tiễn lắp vào mông, lúc trước hắn tiến vào Bí Cảnh đã là Hóa Thần trung kỳ, không chừng trong Bí Cảnh đã là Hóa Thần viên mãn, nên có thể nhẹ nhõm đồ sát nhiều người như vậy.
Xem ra một khi Trần Phong xuất hiện là cục diện không chết không thôi, hắn bị chụp lên đầu cái tội danh này, dù là dùng cả nước sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, quả thật một chiêu này của Nhạc Tử Phong trước khi chết mang lại độ oanh tạc khá lớn.
Còn những người không có thù oán với Trần Phong, bên trong Bí Cảnh đi ra, mặc dù biết Trần Phong không có làm những việc này, nhưng bầu không khí hiện tại không tiện nói nhiều để tránh rướt họa vào thân.
Bọn họ chỉ âm thầm thở dài trong lòng, người tốt thường bị chết sớm a, có người thì từng gặp qua Trần Phong đánh người tại ngọn Hỏa Sơn kia, nhưng hắn cũng bỏ đi ngay sau đó, không giết ai hại ai, hay là lúc đứng trước Phượng Hoàng Cung, hắn chỉ đe dọa mà không làm gì.
Quả thật lần này vào bên trong Phượng Hoàng Cung có hơn ba trăm người vẫn lạc, gần trăm người cuối cùng hầu như là do Nhan Như Ngọc vô tình hạ sát thủ, còn lại thì đều do tranh đoạt dẫn đến tử vong, một ít người còn sống thì ẩn trốn bên trong, cũng đều bị Trần Phong thu vào bên trong Cửu Tôn Tháp.
Cộng với những người tử vong ở các hiểm địa tầm bảo bên trong Bí Cảnh, con số cũng đạt mốc gần ngàn người, khó trách mà người đi ra chỉ chưa tới một trăm, với lại những lời vu oan giá họa, làm cho mọi người nghĩ những người chết bên trong đều lo do Trần Phong làm ra.
-Nói bậy! ta chưa từng gặp gia hỏa kia giết qua một người nào, là các ngươi tự sinh tự diệt, nay lại mượn gió bẻ măng, đúng là không biết xấu hổ.
-Đúng a, ta tin tưởng Trần Phong kia không phải là loại người như vậy.
Cũng có người là thiết huyết hán tử, căm phẫn chuyện bất bình, đứng ra biện hộ cho Trần Phong nhưng đều bị cao tầng nhà mình lôi đầu trở lại, họ cũng không muốn đắc tội các thế lực lớn tại đây, đây cũng là một đạo lý của thế giới mà nấm đấm lớn là có quyền nói chuyện.
Nhưng người biện hộ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, nhanh chóng bị những tiếng chỉ trích, dội nước bẩn Trần Phong nhấn chìm ngay lập tức, điều họ chờ đợi giờ phút này là gặp được Trần Phong.
Lúc này Trần Phong bên trong Bí Cảnh thân ảnh bắt đầu mơ hồ, trên bờ vai hắn là Tà Long trong bộ dáng rồng nhỏ đang nhe răng nhếch miệng.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng cùng Tà Long chia sẽ các giới chỉ cướp được trên người các đệ tử kia, tổng cộng cũng có vài chục vạn Linh Thạch, Linh Thảo, khoáng sản cũng vô số kể, xem như là một món tiền của khổng lồ.
Trần Phong hắn cũng không biết số điểm Danh Vọng của hắn đang bão tố phi thăng, nhanh chóng cán mốc 10 triệu.
Lần đi vào Bí Cảnh lần này hắn cũng được lợi ích không nhỏ, nào là thu được Địa Hỏa Chi Linh, Thiên Đạo Quả, một cái Tinh Linh Tộc kèm khuyến mãi đó là một Tinh Linh Nữ Vương như hoa như ngọc.
Rồi phát triển tình cảm với Nhan Như Ngọc, Sở Diệu Y, còn Mộng Kỳ nhận được truyền thừa của Tử Viêm Kim Ô, một tòa Phượng Hoàng Cung bên trong là Hoàng Kim quý hiếm, một đóa Vãn Sinh Tử Hồn Hoa bên trong giới chỉ của Nhạc Tử Phong bị Tà Long tháo xuống.
Và vô số Linh Thạch chất đống mà hắn cùng Tà Long đi cướp bóc được, và thu hoạch ngoài ý muốn là con Hắc Ám Tà Long đê tiện vô sỉ này.
Nói chung thì thu hoạch rất nhiều, nhưng thời gian quá ngắn, chỉ có ba ngày điều này làm Trần Phong tiếc nuối không thôi.
-Cũng đã đến lúc trở về, ta còn phải đi Bắc Vực tìm Nguyệt Tâm, sau đó là hướng tới Trung Châu tìm Nguyệt Ảnh.
Trần Phong bóp bóp nắm tay, trong lòng hạ quyết tâm, hai người phụ nữ đầu tiên của hai kiếp làm người của hắn, đối với điều này Trần Phong rất là để trong lòng, tình cảm lại phức tạp hơn với các nữ nhân còn lại, cái gì lần đầu cũng làm cho người ta khó quên.
Dần dần thân ảnh hắn cùng Hắc Ám Tà Long của tiêu thất giữa bãi đất trống, chính thức kết thúc quá trình lịch luyện bí cảnh lần này, nhưng bất ngờ vẫn còn nhiều phía trước.
.....
-Trần Phong, là Trần Phong hắn cuối cùng cũng đã đi ra.!
Trần Phong xuất hiện trước cổng không gian, để mọi người có mặt tại đây hai mắt sáng lên, không ít người ôm thái độ xem náo nhiệt, cũng có không ít người sắc mặt tràn đầy lửa giận nhìn xem Trần Phong.
Bởi vì Nhạc Tử Phong nói hắn đã nhập ma, đồ sát vô số thiên tài đệ tử, cùng vô số âm thâm dội nước bẩn nhưng không dám lớn tiếng, điều này làm Trần Phong trở thành mục tiêu của toàn trường.
Trần Phong cau mày, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nhưng cũng cảm thấy thú vị nên không cần hỏi thăm Hệ Thống điều gì cả.
-Khục khục..tiểu tử ta thấy tình thế có gì đó sai sai, Bản Hoàng đi trước một bước, ngày sau tái kiến, nếu ngươi chết Bản Hoàng liền lập mộ bia cho ngươi, đốt cho ngươi vài cái mỹ nữ, bảo vật tiền tài vô số.
Hắc Ám Tà Long nhe hàm răng nanh sắc nhọn vô sỉ nói.
-Ặc cmn, con tiện Long chết tiệt, liêm sỉ của ngươi đâu!.?
Trần Phong tức giận mắng ầm lên, quả thật con tiện Long này không thể tin tưởng, có phước cùng hưởng nhưng có nạn lại tự mình chạy trốn.
-Liêm sỉ có cái rắm dùng, còn mạng sống thì mới cần tới liêm sỉ, vả lại Bản Hoàng từ xưa đến nay không dùng cái mặt này để ăn cơm, tạm biệt ta phải đi khám phá cái Hạ giới này, nếu có cơ hội ta tìm tiểu tử ngươi cùng phát tài.
Cũng không đợi cho Trần Phong phản ứng, Hắc Ám Tà Long phun ra một câu liền dùng tốc độ ánh sáng, hóa thành một điểm đen, thoát khỏi vai Trần Phong biến mất dạng trong không khí, từ đó Thiên Nguyên Đại Lục lại sinh ra thêm một tên Đạo Mộ Tặc, như chuột chạy qua đường, người hô đánh hô giết.
Trần Phong trong lòng âm thầm khinh bỉ Tà Long, rồi quét mắt một lượt tất cả mọi người, hắn biết có chuyện gì đó không ổn phát sinh, nhưng Trần Phong cũng không sợ hãi, đáp xuống bình tĩnh đi về đám người Cự Kiếm Môn.
-Yên tâm đi, Trần Phong chúng ta trước sau gì cũng đứng bên người ngươi, Cự Kiếm Môn chúng ta mặc dù suy yêu nhưng cũng không phải dễ trêu.
-Đúng vậy, chúng ta biết ngươi không có nhập ma, tất cả là vu oan giá họa.
Trần Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị người Cự Kiếm Môn bao vây bảo vệ bên trong, Môn chủ Lưu Diệp chân thành bình tĩnh nhìn hắn, Diệp Phàm dẫn đầu đám người Vi Thủy Các cũng chạy tới bảo hộ Trần Phong vào bên trong, dù gì Trần Phong cũng là một nửa người Vi Thủy Các.
-Trần Phong, ngươi có hay không sát hại những đệ tử tông môn, còn có đệ tử ta Nhan Như Ngọc đâu.
Môn Chủ Cực Lạc Môn, Vân Ngọc Hà cũng tiến đến cách Trần Phong vài chục bước, sắc mặt ngưng trọng âm thanh không kiên nhẫn hỏi.
Tền bối yên tâm, Nhan công nương không có việc gì!
Trần Phong liền thả ra Nhan Như Ngọc từ bên trong Cửu Tôn Tháp, Nhan Như Ngọc nhìn thấy sư phụ nhưng cũng chỉ khẽ thi lễ, không có ý định rời xa Trần Phong.
Vân Ngọc Hà thấy đệ tử mình bình an thì âm thầm thở phào, rồi nhìn kỹ lại thì khiếp sợ cai miệng há ra tròn vo không dám tin tưởng.
-Môn chủ, cái này là chuyện gì xảy ra?
Trần Phong hắn cũng đã mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra từ trong miệng những người kia, liền truy hỏi Lưu Diệp, Lưu Diệp cùng đám cao tầng Cự Kiếm Môn liền nhất nhất nói ra chuyện từ đầu tới cuối, càng nghe hắn cũng càng phẫn nộ.
Lần này vào Bí Cảnh hắn chỉ giết qua Nhạc Tử Phong, vậy mà lại để hắn may mắn thoát khỏi, rồi chụp lên đầu hắn cái tội to lớn là đồ sát đa phần những người bên trong, biết trước lúc đó một phát cho Nhạc Tử Phong thống khoái, cần gì phải hành hạ hắn từ từ, Trần Phong lúc này rất hối hận a.
Trong lúc này cũng không có ai tìm tới Trần Phong gây sự, vì cũng đang có không ít đệ tử từ bên trong đi ra, trước khi xác định đệ tử nhà mình có vẫn lạc bên trong hay không rồi mới tìm tới Trần Phong đòi công đạo.
-Không có, ta chỉ chém một mình tên Nhạc Tử Phong kia mà thôi, vì hắn lúc trước đối với ta hạ sát thủ.