Ngươi kiếp này làm việc vẫn dây dưa như cũ." Liên Tam Nguyệt nhìn Cảnh Tân bên kia một cái, nói: "Lúc đó trực tiếp giết không phải thuận tiện hay sao?"
Làm việc dây dưa là đánh giá của Thanh Sơn Tông đối với Trung Châu Phái, nhưng cũng đã từng là đánh giá của nàng đối với toàn bộ tu hành giới trên Triêu Thiên đại lục, đối với chuyện này Tỉnh Cửu cũng không tiện đánh giá.
Liên Tam Nguyệt thanh âm không lớn, nhưng tất cả mọi người trong đại điện đều chú ý nhất cử nhất động của nàng, tự nhiên nghe rõ rõ ràng ràng.
Cảnh Tân trầm mặc không nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Giết hắn cũng vô dụng." Tỉnh Cửu nói: "Còn nhớ Cảnh Thục không? Hoàng tộc hậu đại như nàng lưu tán ở dân gian rất nhiều, Trung Châu Phái bất cứ lúc nào cũng có thể chọn một cái, lại giao cho Nhất Mao Trai dạy lớn, tin tưởng Bố Thu Tiêu cũng không ý kiến."
Liên Tam Nguyệt nói: "Ta nhớ tiểu cô nương kia, Cảnh gia cũng xác thực giỏi sinh."
Tỉnh Cửu nói: "Nàng đã chết rồi, ngươi có thể đừng chết."
Liên Tam Nguyệt nói: "Nếu như ta không tỉnh lại, ngươi định làm sao?"
Mãi đến tận hiện tại Thanh Sơn Tông cũng không có người nào đến, Nguyên Kỵ Kình cũng chưa từng xuất hiện, nàng biết rõ quan hệ chân thực giữa hắn cùng Nguyên Kỵ Kình, tự nhiên có thể nghĩ ra đây là ý của hắn.
Tỉnh Cửu nói: "Ta vốn nghĩ tự mình xử lý là được."
Liên Tam Nguyệt có chút khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi hiện tại yếu như thế, xử lý như thế nào?"
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: "Mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên ngươi có tư cách nói ta yếu."
Liên Tam Nguyệt hơi nhíu mày, đắc ý nói: "Dù sao ngươi hiện tại yếu hơn ta."
Tỉnh Cửu cười cười, nói: "Dù yếu cũng có biện pháp xử lý."
Liên Tam Nguyệt biểu hiện kinh ngạc, nói: "Ngươi dự định dùng một chiêu kia ư? Sẽ chết rất nhiều người."
Tỉnh Cửu biểu hiện kinh ngạc, nói: "Ngươi cũng quan tâm chết nhiều người ư?"
Liên Tam Nguyệt nói: "Có thể là bị ngươi ảnh hưởng?"
Tỉnh Cửu nói: "Vậy ta cũng bị ngươi ảnh hưởng."
"Lúc này nói lời ta thích nghe, lại có ý gì?"
Liên Tam Nguyệt cười ngửa về đằng sau, hai tay chống bậc thang phía sau, nhìn phía mảnh bầu trời xanh lam, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: "Cảm tạ."
Liên Tam Nguyệt vẫn như cũ nhìn bầu trời, nói: "Ta không phải tiểu nữ sinh bình thường, nhưng cũng biết miệng ngươi không ngọt, sau đó không cần cố nói những lời này, quá cứng nhắc."
Ngay thời điểm Tỉnh Cửu định cố nói thêm gì nữa, phía sau hai người bỗng nhiên truyền đến âm thanh chén trà va chạm, khanh khách khanh khách, lại có chút như hàm răng đang run, tràn ngập ý vị sợ sệt. Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bình Vịnh Giai bưng một cái khay đi tới.
Trên khay đặt hai chén trà, chén trà là bằng sứ trắng, cũng tuyệt đối không trắng bằng mặt của hắn lúc này.
Bình Vịnh Giai lúc này thật sự rất sợ, bởi vì hắn phát hiện mình nghe được rất nhiều chuyện không nên nghe được, không biết có thể bị giết người diệt khẩu hay không. Coi như sư phụ che chở chính mình, nhưng nữ nhân này lợi hại như vậy, hơn nữa vừa mới nói, sư phụ yếu hơn so với nàng......
Nói đến sư phụ cùng nữ nhân này xác thực rất có vấn đề, chính mình đi tới gần như thế, lại cũng không phát hiện, tâm tư của các ngươi cũng chỉ ở trên người đối phương sao? Thực sự là hối hận, ta tới nơi này làm gì chứ? Vì lấy lòng sư phụ đem mạng nhỏ tặng đi, thật sự là quá mức không có lời.
Nghĩ những chuyện linh tinh này, mặt của Bình Vịnh Giai càng ngày càng trắng, thân thể run rẩy càng ngày càng lợi hại, âm thanh chén trà va chạm cùng hàm răng va chạm tựa như đan xen với nhau.
Liên Tam Nguyệt hiếu kỳ hỏi: "Kẻ ngốc này là ai?"
Tỉnh Cửu nói: "Đồ đệ của ta, quan môn."
Liên Tam Nguyệt nhìn Bình Vịnh Giai một chút, cảm thấy không có đặc biệt gì, đưa tay nắm chén trà nhấp một hớp, nói: "Vừa vặn có chút khát, cảm tạ."
Bình Vịnh Giai nghe vậy mừng như điên, nghĩ thầm xem ra hẳn là không chết rồi. Vừa lúc đó, Liên Tam Nguyệt lại liếc mắt nhìn hắn. Bình Vịnh Giai vui vẻ đột nhiên tan biến, lạnh cả người, như rơi xuống hầm băng, nghĩ thầm nhân vật bực này đại khái hỉ nộ vô thường, sẽ không đến mức bỗng nhiên ra tay đập chết chính mình chứ?
Một lát sau, Liên Tam Nguyệt lại liếc mắt nhìn hắn, Bình Vịnh Giai sợ đến hồn vía lên mây.
"Nhìn ra cái gì rồi sao?" Tỉnh Cửu hỏi.
Liên Tam Nguyệt nói: "Không có."
"Ta cũng không có." Tỉnh Cửu nói: "Vì lẽ đó có chút kỳ quái."
......
......
Đoạn tường thành phía đông nam bị nổ tung thành một lỗ thủng to, đá vụn chất thành một ngọn núi nhỏ, Khấu Thanh Đồng nằm phía trên, máu me khắp người, hai mắt vô thần nhìn bầu trời.
Cấm trận dưới tường thành bại lộ ở trước ánh mặt trời, Cố Phán cùng các quan viên thanh thiên ty cảnh giác nhìn bên ngoài. Mấy chục đạo khí lãng đang lấy tốc độ cực nhanh tới gần, phía trước nhất là ba tên Trung Châu Phái cốc chủ, đều là Luyện Hư cảnh đại cường giả, từ đó có thể biết, Trung Châu Phái tuyệt đối không muốn Khấu Thanh Đồng chết đi như thế.
Bỗng nhiên có một tiếng địch du dương vang lên, ba tên cốc chủ đứng ở phía dưới phế tích, cảnh giác nhìn phía bốn phía, nhưng không có bất cứ phát hiện gì.
Tiếng địch kia rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người, ôn nhu rồi lại vô cùng đáng sợ, Cố Phán sắc mặt tái nhợt, nhấc tay ra hiệu các thuộc hạ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, trong thạch bích trên đài cao ẩn giấu đi toà đại thần nỗ kia cũng đã đẩy ra, nhắm vào bên ngoài.
Tiếng địch bay trong gió giữa sáng sớm, không biết đến tột cùng bắt nguồn từ nơi nào, nhưng ở bất kỳ địa phương nào đều có thể nghe được, bao quát cả phía trên phế tích, bên tai Khấu Thanh Đồng.
Bỗng nhiên, một đạo tiểu kiếm vô hình từ trong tiếng địch sinh ra, nhanh như chớp tiến vào tai trái của Khấu Thanh Đồng, sau đó từ tai phải hắn xuyên ra ngoài, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Vài giọt máu sền sệt đến cực điểm từ trong tai Khấu Thanh Đồng chảy xuống, rơi vào đá vụn thiêu đốt thành lửa, cấp tốc chuyển thành khói xanh, cho đến hư vô.
Khấu Thanh Đồng ánh mắt ảm đạm, cả người bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo, cuối cùng biến thành vô số mảnh lá khô, theo gió mà lên, đồng dạng chuyển thành hư vô.
Vị cường giả này ở phía sau Vân Mộng Sơn ẩn tu ngàn năm, hôm nay vì một đạo tiên lục mà xuống núi, nhưng lại chết như vậy.
Hắn là cường giả cuối cùng của Huyết Ma Giáo, cũng là cường giả cuối cùng của niên đại trước.
Cái chết của hắn, tuyên cáo lịch sử của Huyết Ma Giáo chính thức kết thúc, có phải cũng đồng nghĩa giai đoạn ngàn năm kia chính thức cáo biệt vũ đài lịch sử?
Đạo tiểu kiếm vô hình kia sau khi giết chết Khấu Thanh Đồng, cấp tốc ở trong gió biến mất, đạo tiếng địch du dương kia cũng thuận theo đi xa.
Hết thảy mọi người nhìn thấy hình ảnh này đều khiếp sợ không nói gì.
Khấu Thanh Đồng là một trong những người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, coi như bị Liên Tam Nguyệt đánh cho trọng thương sắp chết, nhưng làm sao sẽ bị giết chết nhẹ nhàng như vậy?
Hơn nữa ngay cả ba tên Luyện Hư cảnh đại cường giả, cũng đều không phát hiện đạo tiểu kiếm này đến!
Chủ nhân đạo tiếng địch kia cùng đạo tiểu kiếm này rốt cuộc là ai?
Ba tên Trung Châu Phái cốc chủ hướng về phương hướng tiếng địch đi xa đuổi theo, càng không xem cấm trận dưới tường thành một cái.
Cố Phán sắc mặt vẫn trắng xám như cũ, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, hai tay ở trước người khẽ động, khí tức tản ra, dùng Trung Châu Phái đạo pháp vận lên gạch đá, đem cái động trên tường thành ngăn chặn, sau đó ra lệnh mau mau thi trận gia cố.
......
......
Tiếng địch bay trên không trung ở Triều Ca thành, khi thì du dương, khi thì đẹp đẽ, khi thì ung dung, khi thì đắc ý, vị trí xuất hiện cũng liên tục biến hóa, một khắc trước còn ở Thái Thường Tự, một khắc sau đã đến Bạch mã hồ, thoáng cái đi tới Mai Viên, tiếp theo lại xuất hiện bên cạnh một cái giếng ngoài hơn mười dặm, lại có chút cảm giác xuất quỷ nhập thần.
Ba tên Trung Châu Phái cốc chủ đuổi chốc lát, đã cùng Việt Thiên Môn gặp gỡ, song phương rất tự nhiên xác định người chính mình đang tìm chính là ma đầu kia, ánh mắt trở nên càng thêm nghiêm nghị. Thái Bình ma đầu vượt kiếp trùng tu, hiện tại cảnh giới vẫn còn thấp, vì sao bọn họ bốn tên Luyện Hư cảnh trưởng lão đều không thể đuổi kịp hắn? Càng không thể nói là vây giết.
Thời điểm Việt Thiên Môn bốn tên Trung Châu Phái cường giả gặp gỡ, Âm Tam đã ở trong giếng lấy một bình thủy, đi tới trong một ngôi tửu lâu. Tòa tửu lâu này cách hoàng thành không tính quá xa, cách Ứng Thiên môn cũng chỉ có mấy dặm khoảng cách, trong ngày thường hẳn là nơi các đại quan quý nhân thích đến, trang hoàng cực kỳ chú ý, ỷ lan phong cảnh vừa vặn.
Âm Tam ở trong khố phòng tìm tới thanh trà tối quý báu nhuận hào, đặt vào trong ấm, nhấc theo ấm nước, bưng chén trà đi tới lan can, hướng về ngoài tửu lâu nhìn tới.
Cái ấm nước kia hắn mới từ trong giếng lấy ra, khi hắn rót vào trong chén trà lại nóng bỏng đến cực điểm, tỏa ra khói trắng.
Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi, mùi hương đã tỏa ra, tỏa ra trà hương nhàn nhạt.
Âm Tam nâng chung trà lên đưa tới bên môi nhẹ nhàng thổi hơi nóng, nước trà nóng bỏng trở nên lạnh rất nhiều, vừa vặn là nhiệt độ thích hợp nhất để uống.
Trà mới vào cổ họng, như tiếng địch lọt vào tai, hắn phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, nhìn phía Ứng Thiên môn cách xa mấy dặm, hai hàng lông mày đẹp đẽ lại nhướng lên.
Ứng Thiên môn đã đã biến thành một toà phế tích, nhưng đoàn mây mù kia vẫn ở chỗ này, trong mây mù bóng người như ẩn như hiện, vẫn như cũ nhìn không rõ.
Đi kèm âm thanh lao xao, Thanh Điểu từ phương xa bay tới, đáp xuống lan can, theo tầm mắt của hắn nhìn tới, tròng mắt khẽ nhúc nhích, có vẻ cực kỳ bất an.
Thanh Điểu miệng nói tiếng người nói: "Ngươi đang làm gì?"
Nàng ở Trung Châu Phái sinh hoạt mấy vạn năm, bị Bạch chân nhân khống chế đã mấy trăm năm, biết Bạch chân nhân đáng sợ hơn so với ai khác.
Âm Tam nâng chén trà, lẳng lặng nhìn đám mây kia, không nói gì, cũng không có ý tứ thu tầm mắt lại.
Thanh Nhi quay lại hình người, nhìn hắn căng thẳng nói: "Ngươi đang gây sự với nàng sao?"
Âm Tam nói: "Là thăm dò."
Lấy tu vi cảnh giới của Bạch chân nhân, khẳng định ngay đầu tiên đã cảm nhận được tầm mắt của hắn, nhưng nàng không có để ý đến hắn.
Chuyện ra sao mới có thể để cho nàng tạm thời không để ý tới Thái Bình chân nhân?
Đó tất nhiên là chuyện so với trời còn nặng hơn, hoặc là nói là vượt qua cấp độ mọi chuyện trên Triêu Thiên đại lục.
Thanh Nhi hỏi: "Làm sao?"
Âm Tam như có điều suy nghĩ nói: "Ngày hôm nay có thể sẽ có người chết."
Thanh Nhi tức giận nói: "Dù sao cũng không phải là ngươi."
Lần này Âm Tam không như bình thường như vậy tiếp một câu đương nhiên, trầm mặc thời gian rất lâu sau, quay đầu nhìn về phương bắc hoàng thành, trong mắt xuất hiện một vệt tiếc nuối.
Năm đó hắn đã cảm thấy Liên Tam Nguyệt là người rất giống với mình, tuy rằng lý niệm trái ngược, thế nhưng bản chất tương thông, thậm chí có thể nói là người đồng đạo.
Chỉ tiếc nữ tử ưu tú như vậy, lại bị tên sư đệ đầu gỗ kia làm cho biến hóa thành bộ dáng sau này.
Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm, cảm khái nói: "Nữ nhân a......"
Thanh Nhi hơi nhíu mày, mang theo địch ý hỏi: "Nữ nhân làm sao a?"
......
......
Trong đại điện quan viên cùng với trong thiên không các phái người tu hành dần dần tỉnh lại, tiếp nhận hiện thực.
Hiện thực này chính là Thủy Nguyệt Am Liên Tam Nguyệt chợt hiện thân nhân gian, đồng thời đại biểu Thanh Sơn xuất chiến, liên tục chiến thắng hai đại cường giả tuyệt thế của Trung Châu Phái.
Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ở trên thềm đá trước điện uống trà, mọi người tâm tình có chút quái dị, nếu như Tỉnh Cửu đúng là Cảnh Dương, năm đó nếu như bọn họ kết thành đạo lữ...... Triêu Thiên đại lục còn có chuyện của người khác hay sao?
Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái năm trận chiến đấu đã kết thúc hai trường, nếu như Trung Châu Phái lại thua một trận, liền muốn dựa theo ước định lui ra Triều Ca thành, không được can thiệp vào ngôi vị hoàng đế.
Nhìn qua Trung Châu Phái thế cuộc rất nguy hiểm, đã đến biên giới vách núi, nhưng không ai cảm thấy Trung Châu Phái thật sự không còn hi vọng. Liên Tam Nguyệt mạnh nữa, liên tục chiến thắng hai đại cường giả tuyệt thế, tất nhiên cũng hao tổn rất lớn, hơn nữa ai nấy đều thấy được, nàng bị thương rất nặng. Những thương thế có ngạnh thương Khấu Thanh Đồng lưu lại, có nội thương nà nàng mạnh mẽ tăng lên cảnh giới phá tan mảnh vỡ không gian, thương thế nặng nhất đến từ Đàm chân nhân gõ vang Cảnh Vân Chung.
Thần nỗ chi mạt ngay cả quần áo nữ tu Đông Dịch Đạo đều không thể bắn thủng.
Tiếp theo Trung Châu Phái ra trận mặc kệ là Bạch chân nhân hay là Kỳ Lân, nghĩ đến đều không phải hiện tại nàng có thể tiếp được.
......
......
Đoàn mây mù kia rời khỏi phế tích Ứng Thiên môn, đi tới trong hoàng cung, rơi vào quảng trường, sau đó dần dần tản ra.
Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người có chút lo lắng, rồi lại cảm thấy đương nhiên.
Phương xa không có vang lên Kỳ Lân ngâm xướng, Trung Châu Phái quan trọng nhất trận thứ ba, đương nhiên hẳn là để Bạch chân nhân.
Mây mù dần dần tản ra, lộ ra ra một bóng người.
Trên mặt của nàng vẫn như cũ sương mù lượn lờ, thân hình cao lớn, như một toà núi tuyết.
Hoàng cung bốn phía bỗng nhiên vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Có người từ phía sau nàng đi ra.
Trong mây mù vẫn luôn có hai người!
Nữ tử kia lẳng lặng hướng về trên quảng trường đi tới, váy trắng lướt nhẹ.
Chính là Bạch Tảo.