Bụi mù dần dần rơi xuống, tầm mắt từ từ rõ ràng, tường cung cách nhau rất xa có thảm trạng tương tự, mảnh tường bóc ra từng mảng, thủng trăm ngàn lỗ, nhìn tựa như là di tích cổ từ mấy vạn năm trước.
Mặt nam đạo tường cung kia là thê thảm nhất, xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, bề rộng chừng mười mấy trượng.
Liên Tam Nguyệt thu hồi nắm đấm.
Tầm mắt mọi người đều ở trên quả đấm của nàng, chuyển động theo, cuối cùng rơi vào trên mặt của nàng, tràn đầy kính nể cùng hoảng sợ.
Động tác của nàng không thể nói là đẹp, rất tầm thường phổ thông, tựa như con người nàng như thế.
Nhưng người lúc trước nhìn thấy cuộc chiến này, còn ai dám nói đây chính là phổ thông?
Ai cũng biết Liên Tam Nguyệt là đại vật mạnh nhất tu hành giới, nhưng không có bao nhiêu người từng thấy nàng ra tay, bởi vì nàng đã rất nhiều năm không có chân chính ra tay, mà những người rất nhiều năm trước nhìn thấy nàng ra tay trên căn bản đều chết rồi. Ngày hôm nay mọi người mới biết, nguyên lai nàng thật sự mạnh như vậy, đáng sợ như vậy, thậm chí so với trong truyền thuyết càng mạnh hơn, càng đáng sợ.
Huyết Ma Giáo cường giả cuối cùng Khấu Thanh Đồng, đã bị nàng đánh thành dáng vẻ như quỷ thế này.
Tỉnh Cửu biết nàng là người thế nào, nàng thắng Khấu Thanh Đồng cũng là việc trong dự liệu, vì lẽ đó rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt có chút lo lắng.
"Vân Mộng Sơn căn cơ xác thực thâm hậu, tùy tiện đến một người đã rất mạnh, chỉ là đối với ta mà nói, vẫn là hơi yếu." Liên Tam Nguyệt đối với Đàm chân nhân nói.
Đàm chân nhân dù làm sao chất phác, lúc này cũng không nhịn được nở nụ cười khổ, nói: "Đây không phải là tùy ý chọn ra."
Vân Mộng Sơn căn cơ thâm hậu đến mấy, Khấu Thanh Đồng hung nhân như vậy cũng chỉ có một.
"Nhưng hắn không bằng ngươi." Liên Tam Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Đàm chân nhân nói: "Vì lẽ đó ta muốn đánh ngươi."
Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái ước định cẩn thận năm trường quyết thắng bại, người thắng có thể tiếp tục đánh.
Liên Tam Nguyệt thắng trận đầu, đương nhiên là có tư cách đánh trận thứ hai.
Chỉ là không có người nghĩ đến, nàng vừa chiến thắng cường giả như Khấu Thanh Đồng bực này, tiếp theo đã muốn khiêu chiến Đàm chân nhân.
Hoàng cung lần thứ hai trở nên yên tĩnh.
Lần này thật sự không có người xem trọng nàng.
Đàm chân nhân thật sự là người mạnh nhất đại lục, Liên Tam Nguyệt mới nói ngay cả Khấu Thanh Đồng cũng không bằng hắn.
Liên Tam Nguyệt mạnh hơn, mới vừa thắng Khấu Thanh Đồng, tất nhiên hao tổn rất lớn, hơn nữa rõ ràng bị thương, lại làm sao có thể chiến thắng Đàm chân nhân?
Có chút bất ngờ chính là, Đàm chân nhân không như từ chối Tỉnh Cửu như vậy từ chối nàng, bình tĩnh nói: "Xin mời."
Liên Tam Nguyệt nhìn hắn, trong mắt toát ra biểu hiện thưởng thức, nói: "Ta nói rồi, ngươi người này không sai, vì lẽ đó ta để ngươi xuất thủ trước."
Lúc trước nàng cùng Khấu Thanh Đồng đã từng nói, nếu như nàng xuất thủ trước, bất luận người nào đều không có cơ hội xuất thủ.
Lẽ nào Đàm chân nhân cũng không ngoại lệ?
Đàm chân nhân không có cảm giác bị nhục nhã, nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị, đem hai tay đưa đến trước người, sau đó bắt đầu điều chỉnh khoảng cách cùng góc độ.
Vẻ mặt của hắn thật sự rất chăm chú, tựa như nông phu chuẩn bị ra ruộng đang đánh bóng đao cụ, tướng quân chuẩn bị xuất chinh đánh bóng đao cụ, cẩn thận tỉ mỉ, không hề có chút sốt ruột.
Một lát sau hai tay của hắn không còn di động, đại khái cách nhau một thước rưỡi, ngón tay hơi mở ra, như vây quanh một cái trụ hư không.
Xác định hết thảy đều là hoàn mỹ, Đàm chân nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liên Tam Nguyệt nói: "Được rồi."
Liên Tam Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười.
Nàng để Đàm chân nhân ra tay, Đàm chân nhân thật sự cũng chỉ ra một đôi tay.
Biết bao hờ hững, biết bao kiêu ngạo.
Đây mới là phong độ của Trung Châu Phái chưởng môn.
Nhưng nàng cũng không muốn xuất thủ trước, hơn nữa đối mặt với đôi tay kia, muốn ra tay cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Đàm chân nhân đôi tay kia tuyệt không đơn giản, nắm chặt hư không, cho nàng cảm giác tựa như thật sự là một không gian khác, lộ ra ý vị cùng với hung hiểm cực kỳ tuyệt diệu.
Liên Tam Nguyệt lẳng lặng nhìn đôi tay kia, bắt đầu tính toán.
Đàm chân nhân không nhúc nhích, tùy ý để nàng nhìn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh bình minh một lần nữa trở lại trong thiên không trên Triều Ca thành . Trong hoàng cung vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều lo lắng mà nhìn kỹ trong sân, biết đây tuyệt đối không phải đối lập đơn giản như vậy, chỉ là Đàm chân nhân cùng Liên Tam Nguyệt cảnh giới quá mức tuyệt diệu, chính mình không thể xem hiểu mà thôi.
Trong Thiên Điện bỗng nhiên vang lên âm thanh ngáp một cái, Bình Vịnh Giai cảm thấy rất vô vị, nói: "Đến cùng khi nào thì bắt đầu a?"
Trong hoàng cung yên tĩnh, rất nhiều người cũng nghe được hắn, dồn dập trợn mắt nhìn nhau.
Liên Tam Nguyệt cũng nghe được câu nói này, khẽ mỉm cười, đưa ngón trỏ ra ở trong gió điểm ra một giọt nước, bắn hướng đối diện.
Giọt nước kia lướt qua mấy dặm khoảng cách, chuẩn xác không hề sai sót mà rơi vào giữa hai tay của Đàm chân nhân.
Vùng hư không đó bỗng nhiên tạo nên tầng tầng gợn sóng, tựa như đã biến thành mặt hồ.
Liên Tam Nguyệt không xuất thủ trước.
Đàm chân nhân cũng không ra tay.
Nhưng trận chiến đấu giữa hai người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục liền như vậy bắt đầu rồi.
......
......
Mặt hồ dần dần bình tĩnh, sóng gợn dần dần tăng rộng, dao động ra mấy đạo hồ quang.
Thời điểm bọt nước nổi lên, hồ chính là hồ, sông chính là sông, chỉ có thời điểm nước lắng xuống, mới biến thành một chiếc gương.
Lúc này hư không giữa hai tay Đàm chân nhân đã biến thành một chiếc gương, mặt trên hiện ra vài đạo hồ quang.
Tấm gương nhỏ nhất cũng có thể chứa được cả bầu trời rộng lớn nhất, chỉ cần khoảng cách đủ xa, hoặc là đạo pháp đủ mạnh.
Cả tòa hoàng thành đúng lúc này đều tiến vào trong gương, sau đó bị đạo hồ quang kia cắt rời thành các hình ảnh bất đồng, đan xen, chồng chất lẫn nhau, thỉnh thoảng chia lìa, nói chung không còn là một thể.
Thế giới chân thật cũng thuận theo phát sinh biến hóa, cung điện tựa hồ bị cắt thành vài đoạn, nhìn dị thường quỷ dị, làm người hoa mắt mê mẩn.
Có chút thái giám gan lớn hiếu kỳ nhìn qua, cũng không chịu nổi, ngất đi.
Trong đại điện các thần cũng ôm trán, co quắp ngồi trên mặt đất.
Trong thiên không các tông phái cường giả, nhìn thấy chính là hình ảnh bên cạnh, cũng cảm thấy đạo tâm khẽ loạn, mau mau quay mặt đi.
Bố Thu Tiêu mệnh lệnh Liễu Thập Tuế cùng Hề Nhất Vân các đệ tử bình thường nhắm mắt lại, tiếp theo nhìn phía quảng trường, lần thứ hai than thở không ngớt, nghĩ thầm lấy đạo pháp luận, Đàm chân nhân quả nhiên thế gian vô song.
......
......
Đàm chân nhân hai tay chậm rãi gần vào, vùng hư không kia tùy theo biến hình, vặn vẹo.
Hai mảnh hình có hai toà cung điện, tùy theo mà sát vào, một đạo lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng, theo không gian chồng chất mà xuất hiện ở trên quảng trường.
Yên tĩnh hoàng cung vang lên vô số tiếng lanh lảnh vỡ vang lên, khả năng là âm thanh không gian cắt chém, cũng khả năng là âm thanh mảnh vỡ không gian dập tắt.
Vô số cương phong từ những khe hở cùng vỡ vụn dâng lên, ở trên quảng trường lướt qua, nếu như không phải hoàng thành đại trận bảo vệ, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ phá hủy cung tường.
Liên Tam Nguyệt tóc đen phấp phới, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi.
Cùng Khấu Thanh Đồng một trận chiến, nàng đã phải chịu vết thương không nhẹ, lúc này bị không gian đè ép, thương thế nhất thời bạo phát đi ra.
Nếu như muốn thu được thắng lợi của cuộc chiến này , nàng nhất định phải dùng thế tiến công cuồng bạo nhất đánh vỡ đạo pháp của Đàm chân nhân, vấn đề ở chỗ, Đàm chân nhân mặc dù là người nắm gương, đồng thời cũng là người trong gương, căn bản là không có cách xác định chân thân của hắn ở trong không gian nào, vậy thì làm sao có thể công kích được hắn?
Liên Tam Nguyệt đi về phía trước một bước, ở giữa các tấm kính đầy trời tìm ra một con đường.
Cái thông đạo kia cũng không phải là đi tới chân thân của Đàm chân nhân, mà là thông tới triều dương trong thiên không.
Nàng không định phi thiên bỏ chạy, chỉ là muốn nhìn thái dương.
Một vệt nắng sớm tự bầu trời phía đông đi đến, xuyên qua những mảnh vỡ không gian trong hoàng thành, chuẩn xác rơi vào trên người nàng.
Ở bên trong nắng sớm thanh lệ, bóng dáng của nàng có vẻ cực kỳ cao lớn.
Nàng đưa tay phải ra nắm lấy cột nắng sớm kia, sau đó dùng lực nắm chặt.
Một tiếng vang khó có thể hình dung ở trong lòng bàn tay của nàng vang lên.
Tựa như là dây đàn bị đứt, vừa giống như là phi kiếm đứt, hoặc là pháp bảo vỡ tan.
Nắng sớm đứt lìa!
Liên Tam Nguyệt không buông tay, nắng sớm ở bên trong lòng bàn tay của nàng liên tục khúc xạ, xung đột, cuối cùng từ giữa ngón tay tràn ra, biến thành hạt vụn, hướng về bốn phương tám hướng mà đi.
Trong hoàng thành những mảnh vỡ không gian kia, đồng thời bị hạt nắng sớm chiếm cứ, trong nháy mắt toàn bộ biến thành màu trắng, nhìn như vô số trang giấy, hình ảnh dị thường thần kỳ.
"Mở!"
Liên Tam Nguyệt quát một tiếng, đem đoạn nắng sớm trong tay ném tới trên đất.
Hạt bạch quang màu nhũ bạch trên mặt đất lăn lộn mà đi, như bọt nước cũng như sương mù.
Cùng lúc đó, hạt ánh sáng bên trong những mặt kính không gian kia cũng bắt đầu hướng về biên giới khởi xướng va chạm không gián đoạn, phát sinh tiếng vang như mưa xối xả.
Không biết là bởi vì biên giới sắp tan vỡ , hay là những hạt nắng sớm kia có sức hấp dẫn mạnh mẽ, những mặt kính không gian kia dần dần tới gần, cung điện dần dần biến đổi về dáng vẻ bình thường trước kia .
Hoàng cung phương tây ngự hoa viên có tòa tháp, lúc này lại ở phía trên trong thiên không.
Theo thủ đoạn của Liên Tam Nguyệt, toà tháp kia chậm rãi hướng về ngự hoa viên phương tây bay về.
Vừa lúc đó, Đàm chân nhân từ trong tháp đi ra.