Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Ta là người của hắn?
Người nào?
Nữ nhân?
Ái nhân?
Phu nhân?
Mà hắn là ai?
Vô số tầm mắt rơi vào trên người của Tỉnh Cửu.
Tu hành giới vẫn có lời đồn đại, nói năm đó Liên Tam Nguyệt vẫn có tình ý đối với Cảnh Dương chân nhân. Chỉ có điều chuyện như vậy không một ai dám xác thực cả, chỉ có thể thông qua chuyện Thanh Dung Phong bị Liên Tam Nguyệt quét một lần, Nam Vong được xưng ghét Cảnh Dương chân nhân nhất khóc suốt một đêm...... những loại cố sự như này đến suy luận.
Khi Cảnh Dương chân nhân còn sống, không người nào dám nghị luận đến chuyện này.
Cảnh Dương chân nhân đi rồi, Liên Tam Nguyệt cũng mất tích, nhưng Thanh Sơn Tông cùng Thủy Nguyệt Am vẫn còn tồn tại, vẫn không có ai dám nghị luận chuyện này.
Mãi đến tận rất lâu sau vào ngày hôm nay, ở trên quảng trường hoàng cung, ở ngàn vạn người chú mục, một người trong cuộc chính miệng nói một câu như vậy.
Rất nhiều người cảm thấy có chút mờ mịt, đó là mờ mịt vì tận mắt chứng kiến lịch sử, thậm chí bởi vậy sinh ra cảm giác hư thoát vô lực.
Mọi người rất muốn biết câu trả lời của người còn lại.
Dựa theo tính cách của Cảnh Dương chân nhân, năm đó hắn đã không tiếp nhận Liên Tam Nguyệt, hiện tại đương nhiên cũng sẽ không thừa nhận.
Những những người chú trọng hiện thực tỷ như Lộc Quốc Công, ở trong lòng căng thẳng nghĩ, nếu như Tỉnh Cửu phủ nhận, vậy Liên Tam Nguyệt tiền bối còn có thể đứng về phía Thanh Sơn bên này, cùng Trung Châu Phái đối kháng hay không?
Những người coi trọng mỹ hảo tỷ như Bình Vịnh Giai, ở trong lòng sốt ruột nghĩ, nếu như sư phụ lúc này còn phủ nhận, thật là cặn bã đến cỡ nào!
Những người thích xem náo nhiệt tỷ như A Phiêu, ở trong lòng hiếu kỳ nghĩ, nếu như sư cô lúc này ở đây, chuyện này sẽ vui đến mức nào đây?
......
......
Không biết bao lâu trôi qua.
Tỉnh Cửu ân một tiếng.
Thiên địa nhất thời trở nên khoan khoái.
Lộc Quốc Công ở trong lòng nói tiếng cặn bã.
Bình Vịnh Giai ở trong lòng hô một câu được, lại nghĩ sư phụ chỉ ân một tiếng, mặc dù biết đây là thói quen của người, nhưng nữ tử nghe vậy có thể có vẻ quá qua loa, quá bạc tình hay không?
A Phiêu tung bay trên lương trụ sâu nhất trong cung điện, nhìn lén hình ảnh trên quảng trường, trong miệng chà chà liên tục.
Tỉnh Cửu chưa từng nói lời như vậy, ngay cả tương tự cũng chưa hề có, vì lẽ đó dù cho chỉ là một tiếng ân nhẹ, cũng có chút cứng nhắc.
Là cần Liên Tam Nguyệt giúp Thanh Sơn? Đương nhiên không phải.
Là bởi vì kiếp trước nợ tình cảm quá nhiều? Cũng không phải.
Thời điểm còn ở Tây Hải, hắn liều lĩnh hiểm nguy tính mạng đem nàng cứu lại, dùng thiên tàm ti của nàng để nối lại xương cốt, nội tạng, bắp thịt cùng da dẻ, sau đó cùng nàng ở Đại Nguyên thành trị thương, sau đó trên thế gian du lịch đến mấy năm. Tiếp theo hắn đi tới Vân Mộng Sơn tham gia vấn đạo đại hội, đoạt lấy đạo trường sinh tiên lục kia, liều lĩnh hiểm nguy luyện hóa đạo tiên thức của Bạch Nhận, cuối cùng đem toàn bộ tiên khí đều rót vào trong cơ thể của nàng...... Mặc kệ thiếu nợ bao nhiêu tình cảm, cũng đã đủ rồi.
Chỉ bất quá hắn không ngờ tới chính là, có rất nhiều chuyện không phải trả cứ trả là có thể trả hết.
Xuân hạ thu đông tam thiên viện.
Kiếp này chính là kiếp này.
Mạng của nàng là hắn cho.
Những sợi dây kia hiện tại còn ở trong thân thể của hắn.
Nàng đương nhiên chính là người của hắn.
Liên Tam Nguyệt từ trong tay áo lấy ra một đóa hoa đào, gài lên trên tóc mai của mình.
Tỉnh Cửu nhận ra đó là đóa hoa đào khi mình đi Thủy Nguyệt Am, lưu lại bên cạnh nàng lúc đó còn đang ngủ say, rốt cục không còn căng thẳng nữa, khóe môi hơi vểnh lên, nở nụ cười.
Nếu như nói nụ cười của Liên Tam Nguyệt lúc trước tựa như một đóa hoa nở rộ giữa vực sâu.
Vậy nụ cười của hắn lần này, hoa trong thiên địa đều đang nở rộ.
Liên Tam Nguyệt không thích hắn cười, quay đầu đi, nhìn phía Ứng Thiên môn xa xa nói: "Ta không thích ngươi, hôm nay không nên nói chuyện với ta nữa."
Sau đó nàng nhìn về phía Đàm chân nhân, nói: "Nếu như không phục, ngươi có thể lấy giúp đỡ, đắc đạo giả chúng, sợ cái gì?"
Đúng, nàng là Liên Tam Nguyệt, cảm thấy các ngươi làm như thế không đúng, liền muốn khai chiến, liền muốn giết người.
Cùng nàng là người của ai, không có nửa phần quan hệ.
......
......
Trên Ứng Thiên môn, mây mù như trước.
Không nhìn thấy dung nhan của Bạch chân nhân, cũng không biết tâm tình của nàng lúc này, chỉ có thể nghe thấy nàng nói: "Thanh Đồng tiên sinh, xem ra muốn phiền ngươi xuất thủ trước."
Hơn mười chiếc vân thuyền đã lui ra khỏi Triều Ca thành, phía ngoài xa nhất có chiếc vân thuyền cách càng xa hơn, lại có chút cảm giác cô phàm viễn ảnh.
Trên chiếc vân thuyền kia có rất ít Trung Châu Phái đệ tử, nhiều nhất chỉ có thể bảo đảm vân thuyền vận hành, mà không cách nào hướng về Triều Ca thành khởi xướng bất kỳ tiến công.
Vẻ mặt của đám đệ tử Trung Châu Phái kia rất căng thẳng, cố gắng nhịn không nhìn về phía đuôi thuyền.
Trong bóng tối cuối thuyền có một người đang ngồi, trên đầu phủ một khối vải thô, che khuất toàn thân, không biết là sợ ánh mặt trời hay là căm ghét ánh mặt trời.
Khi thanh âm của Bạch chân nhân vang lên trên vân thuyền, người kia chậm rãi gỡ tấm vải trên đầu xuống, lộ ra chân thân.
Người kia mặc một bộ áo xanh, sắc mặt tái nhợt, tóc rối tung, không biết bao nhiêu năm chưa tắm rửa, hốc mắt hãm sâu, toả ra cảm giác cực kỳ quái dị.
Hắn chính là Khấu Thanh Đồng mà Đồng Nhan đã từng đề cập tới, cũng chính là lão quái vật ẩn thân nhiều năm ở phía sau Vân Mộng Sơn.
Khấu Thanh Đồng liếc nhìn triều dương phía đông, trên mặt lộ ra biểu hiện cực kỳ căm ghét, nói: "Muốn ta ra tay, ngươi phải đem tiên lục cho ta trước."
Tiếng nói của hắn phi thường khô khốc, nghe như tảng đá cùng tảng đá đang ma sát, phảng phất đã ròng rã ngàn năm chưa từng uống một giọt nước nào.
"Nếu như ngươi chết trong tay của nữ tử kia, tiên lục cho ngươi có ích lợi gì chứ?"
Bạch chân nhân thanh âm lần thứ hai vang lên bên trong vân thuyền.
Khấu Thanh Đồng híp mắt nói: "Ngươi cảm thấy thế gian này còn có người có thể giết chết ta ư?"
Bạch chân nhân nói: "Nữ tử kia là người giỏi giết người nhất trên thế gian này hiện tại."
Khấu Thanh Đồng phát ra tiếng cười đầy quỷ dị, nói: "Trung Châu Phái thực sự là đời sau không bằng đời trước, ngươi so với ngoại tổ mẫu của ngươi kém quá xa, lại dùng thủ đoạn khích tướng vụng về đến như vậy. Thật không hiểu nổi, với tâm tính kém cỏi như ngươi, làm sao có thể tu đến cảnh giới hôm nay, lẽ nào đều dựa vào đan dược hay sao?"
"Thời điểm ngươi ở Huyết Ma Giáo, quả thật được gọi là ma đầu giỏi giết người nhất, nhưng không phải ta đang khích ngươi, bởi vì nàng vừa vặn cũng là người giống như ngươi. Còn về ta, mặc kệ là đan dược hay là tổ tiên di trạch, nói chung ta chính là ta hiện tại, ngươi không dám ra tay với ta, như vậy ngươi muốn lấy được tiên lục, chỉ có một phương pháp duy nhất này."
Bạch chân nhân thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ.
Khấu Thanh Đồng lấy một loại tư thế kỳ quái trực tiếp đứng dậy, đi đến phía trước vân thuyền.
Đám đệ tử Trung Châu Phái kia vội vã tránh ra, thậm chí không dám nhìn hắn một cái.
Khấu Thanh Đồng đi tới đầu thuyền, nhìn phía hoàng cung phương xa, hỏi: "Tiểu cô nương kia thật sự lợi hại như vậy ư?"
Bạch chân nhân nói: "Luận giết người, nàng xác thực là mạnh nhất thế gian."
Trong đôi mắt của Khấu Thanh Đồng bỗng nhiên xuất hiện vô số tơ máu, ý vị điên cuồng dần nồng nặc, nói: "Có chút ý tứ, vậy ta đi giết nàng."
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã biến mất không thấy.
Phía trước vân thuyền xuất hiện hơn mười đoàn sương mù dày đặc, mỗi đoàn sương mù đều có một lỗ hổng, hướng về phương hướng hoàng cung trong Triều Ca thành kéo dài.
......
......
Triều Ca thành bầu trời đầy ánh bình minh, rất diễm lệ, che phủ liên giá phía đông nam, cũng che đi tầm mắt của rất nhiều người.
Đều nói triêu hà vũ, vãn hà tình (mưa trong ánh bình minh, trời quang trong ánh nắng chiều), xem ra hôm nay có thể sẽ có mưa, nhưng bầu trời sáng sớm vẫn vô cùng sáng sủa, không nhìn thấy nửa điểm dấu hiệu.
Nhưng vừa lúc đó, trong thiên không bỗng nhiên vang lên vô số đạo tiếng nổ vang như sấm.
Rầm rầm rầm rầm!
Dân chúng vẫn còn ẩn thân trong thành thống khổ bịt chặt lỗ tai, Thần Vệ quân trên tường thành lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Hơn mười toà thần nỗ chỗ cao nhất tự động bị kích phát, nhắm ngay nơi nào đó trong bầu trời, sau đó di chuyển nhanh chóng, lại bị uy thế theo tiếng sấm áp xuống trực tiếp ép đến biến hình!
Âm Tam nhìn mấy cây sơn trà bên trong đình viện theo cuồng phong mà bay múa, hơi nhíu mày nói: "Cái hung nhân này còn chưa chết ư?"
Thanh Nhi rất hiếm thấy hắn biểu hiện nghiêm nghị như ngày hôm nay, hơn nữa liên tục xuất hiện đến hai lần, không khỏi có chút giật mình.
Người hoặc chuyện trên thế gian còn có thể làm Thái Bình chân nhân cảm thấy cảnh giác còn có bao nhiêu chứ?
Âm Tam lấy ra cốt địch, nhìn những lỗ thủng tròn trịa phía trên bắt đầu trầm mặc tính toán, mấy tức sau nói: "Đông nam tường thành."
Thanh Nhi càng thêm hiếu kỳ, nghĩ thầm ngươi không phải muốn xem kịch hay sao? Hỏi: "Đi nơi đó làm gì?"
Âm Tam chắp hai tay sau lưng, cầm cốt địch hướng về ngoài đình viện bay đi, nói: "Đi giết một người."
Thanh Nhi biểu hiện khẽ biến, nàng biết người này tuy rằng khiến thế gian hồng thủy cuồn cuộn, không biết hại chết bao nhiêu bách tính, nhưng tự tay giết người lại không nhiều.
Âm Tam biết nàng đang suy nghĩ điều gì, mỉm cười nói: "Người này đáng giá tự tay ta giết."
......
......
Ở trong mấy tức thời gian mà Âm Tam tính toán, trong thiên không Triều Ca thành liên tục nổ vang mấy chục đạo lôi đình.
Đi kèm những đạo lôi đình kia, có người từ ngoài Triều Ca thành mà đến, phá vỡ bầu trời, sinh ra vô số đạo sương mù dày đặc, đi tới trên quảng trường hoàng cung.
Cuồng phong gào thét, thanh y kính phiêu như kì, đầu đầy tóc rối cũng như vậy.
Tất cả mọi người khiếp sợ nghĩ người này là ai, vì sao cảm giác cường đại như thế, thậm chí đứng bên người Đàm chân nhân, cũng không hiện ra nửa điểm yếu thế?
Tỉnh Cửu biết người này chính là Khấu Thanh Đồng ở Vân Mộng hậu sơn, đi về phía trước mấy bước.
Liên Tam Nguyệt hơi nhíu mày, cảm thấy hôm nay quả nhiên khá thú vị, chính mình thức lại rất đúng lúc, bởi vì trên người người kia lại có khí tức mà nàng rất quen thuộc.
Khí tức ấy rất ít xuất hiện ở trên người người bình thường, chính là trên người loại người như Huyền Âm lão tổ cũng rất khó cảm giác được, chỉ có loại người tự tay giết qua vô số người, giết tới cuối cùng đã đem mọi người không tính làm người, đem mình cũng không coi là người...... Trên thân thể mới có thể cảm giác như thế.
Khấu Thanh Đồng cũng cảm nhận được khí tức tương đồng ở trên người nàng, nhìn nàng nhe răng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy biểu hiện tàn nhẫn.
Đàm chân nhân còn không kịp nói gì, Khấu Thanh Đồng đã hướng về đối diện bay qua.
Trong nháy mắt chính là mấy dặm, hắn đã đi tới trước người Liên Tam Nguyệt, đấm ra một quyền.
Không có pháp bảo, không có phi kiếm, không có lệnh bài, không có đạo pháp, không có gì cả, chỉ là một quyền đơn giản.
Trên thực tế thời điểm chân hắn vừa rời khỏi mặt đất, cũng đã bắt đầu ra quyền.
Một quyền kia phá vỡ không khí, phát sinh tiếng sấm cực kỳ vang dội, tóe ra vô số hỏa diễm, ở giữa mơ hồ có tiếng quỷ khấp, có oan hồn đang oán trách.
Một quyền mang theo hỏa diễm toả ra hai loại màu sắc hắc hồng, theo thân thể của Khấu Thanh Đồng, ở trên quảng trường vẽ ra một dấu vết vô cùng bắt mắt.
Tựa như là lưu tinh bám vào vực ngoại thiên ma!
Liên Tam Nguyệt phát hiện người này mạnh hơn so với tưởng tượng của mình, thậm chí có thể được xưng là đối thủ mạnh nhất chính mình đời này gặp được.
Một quyền này cùng Tây Hải Kiếm thần toàn lực một kiếm uy lực đều không khác mấy.
Nàng có chút hối hận, nhưng đã không kịp.
Một quyền kia đã đi tới trước mặt, nàng chỉ có thể vội vã thu về song chưởng, tùy tiện ngăn cản.
Một tiếng nổ vang cực lớn vang vọng cả hoàng thành, so với mấy chục đạo lôi đình vừa nãy hợp lại cùng nhau càng thêm làm người ta kinh tâm động phách.
Cuồng phong cũng vang vọng trong hoàng thành, xuyên qua khoảng cách hơn mười dặm, đụng vào trên tường cung, một mảnh tường đỏ rì rào tróc ra từng mảng, trận pháp xuất hiện một chút tổn hại.
Liên Tam Nguyệt đã không thấy đâu.
Trên mặt đất lúc trước mà nàng đang đứng xuất hiện một cái động, sâu thẳm cực kỳ, nhìn không thấy đáy.