Trong hoàng cung cùng trong thiên không đều vô cùng tĩnh lặng, mọi người khiếp sợ không nói gì nhìn chằm chằm vào Tỉnh Cửu ở trước điện, nghĩ chính mình lúc trước nghe lầm rồi.
Ngươi tu đạo chỉ mấy chục năm, đã muốn cùng Đàm chân nhân chiến ư?
Phải biết Đàm chân nhân là người mạnh nhất không cần bàn cãi trên Triêu Thiên đại lục, tựa như Liễu Từ chân nhân năm đó, hoàng thành đại trận dễ dàng đạp bước mà phá, đạo môn huyền công đã tu tới tuyệt đỉnh, ngươi làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Đàm chân nhân cảm khái nói: "Chân nhân phong thái tự tin, vẫn giống như năm xưa vậy."
Tỉnh Cửu nói: "Ta là Thanh Sơn chưởng môn, đương nhiên do ta đến, dù sao ta cũng hiểu được đạo lý này."
"Cho dù ngươi là Cảnh Dương chân nhân tái thế, cảnh giới chung quy vẫn quá thấp, không thể là đối thủ của ta." Đàm chân nhân nhìn hắn chăm chú nói.
Nghe được câu này, âm thanh của các đại thần dần dần nhỏ lại, các cường giả tu hành trong thiên không thì rất đăm chiêu.
Đúng, nam tử mặc áo trắng đứng trên quảng trường của hoàng cung là Thanh Sơn chưởng môn trẻ tuổi nhất, hơn nữa rất có thể là Cảnh Dương chân nhân tái thế.
Nếu như đúng là vậy, hắn đương nhiên phải tự tin như thế, dù người mà hắn đối mặt chính là Đàm chân nhân.
Đối với bất kỳ người nào mà nói đều là chuyện rất ngông cuồng, đặt ở trên người của Cảnh Dương chân nhân lại là chuyện đương nhiên.
Đây là nhận thức chung của tu hành giới.
Tựa như một cái nhận thức chung khác.
"Ta chưa từng gặp phải đối thủ chân chính."
Tỉnh Cửu nói.
Kiếp trước Cảnh Dương chưa từng có đối thủ, kiếp này hắn cũng chưa từng thua một lần nào.
Tầm mắt mọi người lần thứ hai rơi vào trên người Đàm chân nhân, muốn biết quyết định của hắn.
Ở rất nhiều người nghĩ đến, Đàm chân nhân nên tiếp nhận yêu cầu chiến của Tỉnh Cửu, bởi vì cho dù Tỉnh Cửu là Cảnh Dương chân nhân tái thế, vượt kiếp trùng tu thời gian quá ngắn, cũng không thể làm sao để chiến thắng hắn. Nhưng không ngờ tới chính là, Đàm chân nhân trầm mặc thời gian rất lâu sau đó lắc đầu.
Đây chính là ý tứ không chấp nhận.
Đưa ra quyết định này, biểu hiện của Đàm chân nhân trở nên ung dung hơn chút, nguyên nhân rất phức tạp.
Ngoài ra, thần thái của hắn còn có một vệt tiếc nuối nhàn nhạt.
Có thể cùng Cảnh Dương chân nhân giao thủ, là tâm nguyện lớn nhất của các cường giả trong thế hệ bọn họ.
Tỉnh Cửu nói: "Vậy hai phái mỗi bên phái ra mười người, phân biệt đánh mười trận."
Nếu xử lý như vậy, như vậy Đàm Bạch hai vị chân nhân dù mãnh đến cỡ nào cũng chỉ có thể thắng được hai trận, tám trận còn lại thắng bại cũng chưa thể biết.
Một tên thư sinh Nhất Mao Trai nghe lời của Tỉnh Cửu, hơi nhíu mày nói: "Đây là dự định lấy bốn trên đấu với bốn dưới hay sao?"
"Không, đây là sự tự tin của hắn đối với Thanh Sơn Tông." Bố Thu Tiêu mặt không cảm xúc nói.
Rất rõ ràng, Tỉnh Cửu cho rằng ngoại trừ Đàm Bạch hai vị chân nhân này, cường giả còn lại của Trung Châu Phái đều không đáng nhắc tới, tuyệt đối không phải đối thủ của Thanh Sơn kiếm tu . Cẩn thận nghĩ đến xác thực như vậy, không tính Nguyên Kỵ Kình cùng Phương Cảnh Thiên, Quảng Nguyên chân nhân, Phục Vọng, Nam Vong còn có Mặc Trì các trưởng lão Phá Hải đỉnh phong hoặc là thượng cảnh cũng đã đủ để quét sạch bên kia.
Liễu Từ đi rồi, Thanh Sơn đỉnh phong chiến lực không so được với Trung Châu Phái, nhưng cấp độ bên dưới lại vượt xa Vân Mộng Sơn.
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi cảm thấy như thế còn chưa đủ để biểu hiện toàn bộ trình độ của hai phái, có thể tăng đến trăm trận, ngàn trận cũng được."
Nghe được câu này, tên thư sinh Nhất Mao Trai kia không còn nói tiếp nữa, những người tu hành các phái khác cũng không biết nói gì.
Thanh Sơn Tông đệ tử nội môn hiện tại toàn bộ cộng lại đại khái cũng khoảng một ngàn người.
Tỉnh Cửu thực sự là có lòng tin đến cực điểm đối với Thanh Sơn.
Trong nắng sớm, Đàm chân nhân bỗng nhiên đưa tay phải ra, nói: "Năm trận, người thắng tiếp tục."
Các thần tử lao ra khỏi đại điện đã trở lại dưới hành lang, quảng trường hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí có chút hoang vu.
Chỉ có Đàm chân nhân mang theo Cảnh Tân đứng ở nơi đó, còn có thanh liêm kiệu nhỏ đứng bên tường cung, không người chú ý.
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: "Tốt."
Trong thiên địa lần thứ hai vang lên tiếng ồ lên.
Không một ai xem trọng Thanh Sơn Tông.
Coi như Nguyên Kỵ Kình đã sớm đến hoàng cung, coi như Kỳ Lân không ra, Thanh Sơn Tông cũng không có bất kỳ hi vọng thắng lợi nào cả.
Ai có thể chiến thắng được Đàm chân nhân?
Hơn nữa đám mây mù phía trên Ứng Thiên môn kia đang hơi tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Đàm chân nhân trên mặt không có bất kỳ thần thái vui mừng, biểu hiện chất phác nói: "Xin mời giải hoàng thành đại trận, nếu không sẽ không công bằng."
Tỉnh Cửu không làm gì cả, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được hoàng thành đại trận đã giải trừ, những trụ đá kia không còn phát ra tia sáng, một lần nữa biến thành vật chết.
Đàm chân nhân giơ tay phải lên, trong thiên không hơn mười chiếc vân thuyền lui về phía sau, mãi đến tận khi cách Triều Ca thành hơn mười dặm mới một lần nữa dừng lại.
Nhìn hình ảnh này, mọi người có chút giật mình.
Đều nói Trung Châu Phái là vật riêng trong túi Bạch gia, chưởng môn chỉ là hư vị, hôm nay xem ra tựa hồ cũng không phải như vậy.
Tỉnh Cửu nói: "Xin mời."
Đàm chân nhân nói: "Không biết Thanh Sơn do vị đạo hữu nào xuất chiến trước tiên?"
Vô số tầm mắt nhìn về phía bầu trời, nhìn về phía Thiên điện, phảng phất sau một khắc có thể nhìn thấy một trận phong tuyết.
Ánh bình minh nhuộm đỏ bầu trời, không có dấu hiệu mưa rơi, càng không có tuyết.
Nếu như Nguyên Kỵ Kình không đến, vậy Phương Cảnh Thiên đâu?
Thanh Sơn hai đại Thông Thiên đều không có mặt, ai sẽ đánh?
......
......
Cảnh Tân rời khỏi bên người Đàm chân nhân, hướng về tường cung đi đến, không để ý đến đám thái giám kia. Hoàng thành đại trận đã giải trừ, nhưng còn cần xử lý thanh tràng cùng với tạo ra bình phong bảo hộ, không phải vậy tiếp theo Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái năm trận cường giả chiến, tuyệt đối sẽ đem cả toàn bộ hoàng cung đều hủy diệt.
Đàm chân nhân đứng trên quảng trường, tư thế rất tùy ý, bố y theo gió lướt nhẹ, nhưng làm cho người ta cảm giác mạnh mẽ không gì địch nổi.
Mọi người dám khẳng định Đàm chân nhân sẽ thu được thắng lợi trận đầu, thậm chí cho rằng hắn sẽ thắng liên tiếp cả năm trận, bất kể là Thiền Tử hay là Bố Thu Tiêu, cũng đều cho rằng như vậy.
Thanh Sơn không có ai có thể chiến thắng được Đàm chân nhân, ngay cả toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều không có, trừ phi Đao Thánh Tào Viên từ Bạch Thành đến đây, vấn đề là Tào Viên có thể là người của Quả Thành Tự, có thể là người của Phong Đao Giáo, cũng không phải người của Thanh Sơn.
Đàm chân nhân đứng trên quảng trường lẳng lặng chờ đợi, không có bất kỳ ý tứ sốt ruột nào cả.
Thanh tràng còn đang tiếp tục.
Kim Ngưu hai vị cung phụng từ trong lòng đất đi ra, tiếp nhận một bộ phận quyền khống chế đại trận, thiết trí ra tường nguyên khí bình phong.
Một tên ám thị vệ mang theo vài tên thái giám, xác định phụ cận tường cung đã an toàn, chuẩn bị đem chiếc kiệu nhỏ thanh liêm kia nhấc đi.
Vài tên thái giám bị trận thế hôm nay dọa cho phát sợ, sắc mặt tái nhợt, nhìn cái bóng của Đàm chân nhân trên quảng trường, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, bị tên ám thị vệ kia thấp giọng nói vài câu, mới run run tay nắm chặt lấy cột kiệu.
Vừa lúc đó, trong kiệu nhỏ bỗng nhiên truyền ra một thanh âm: "Ta để cho các ngươi động hay sao?"
Thanh âm kia không có tâm tình cũng không thể nói là dễ nghe, rất tầm thường.
Như đại giang đại hà cùng đại hải bình thường như vậy.
Như bầu trời cùng thái dương bình thường như vậy.
Thanh âm kia không lớn, lại truyền khắp cả tòa hoàng cung, Triều Ca thành thậm chí thiên địa.
Thanh liêm kiệu nhỏ vẫn còn có người ư?
Vô số tầm mắt ngờ vực đều tập trung sang bên đó, có người nghĩ thầm lẽ nào là Thủy Nguyệt Am Thái Thượng trưởng lão tự thân tới hay sao?
Các đại thần trên điện tận mắt thấy Nam Tranh đến đây báo tin, càng mờ mịt vô cùng, nghĩ thầm làm sao còn có người?
Mọi người cảm thấy quỷ dị nhất chính là, người trong thanh liêm kiệu nhỏ nói câu nói này, nghe như là nói với đám thái giám kia, nhưng càng giống như nói với Đàm chân nhân cùng Tỉnh Cửu!
Ta để cho các ngươi động sao?
Một vị là Thanh Sơn chưởng môn chân nhân, một vị là Trung Châu Phái chưởng môn chân nhân.
Phóng tầm mắt khắp cả Triêu Thiên đại lục, lội ngược dòng ngàn năm, ai có tư cách có can đảm đồng thời nói chuyện với bọn họ như vậy?