Gió lạnh gào thét, thổi tan tuyết đọng trong đình viện, cũng thổi rơi những cánh hoa trắng trên cây lê.
Một chiếc Thanh Sơn kiếm chu cực lớn đáp xuống cánh đồng tuyết.
Quảng Nguyên chân nhân sắc mặt trầm ngưng, mang theo vài tên Thích Việt Phong trưởng lão giẫm lên hoa lê, đi vào trong gian phòng.
Mấy ngày trước lúc Trác Như Tuế xuất quan, Nguyên Khúc nói câu kia cũng sớm đã truyền khắp cả Thanh Sơn Cửu Phong.
Mãi đến tận khi đó, người trong Thanh Sơn mới biết được Triệu Tịch Nguyệt đã đi tới bước nào.
Phá Hải đỉnh phong trẻ tuổi nhất trong lịch sử trẻ, ngay cả Cảnh Dương chân nhân lúc trước cũng bị nàng vượt qua!
Coi như ở Thanh Sơn Tông, nàng cũng là báu vật độc nhất vô nhị.
Biết được Triệu Tịch Nguyệt bị trọng thương trong tuyết nguyên, Thanh Sơn tự nhiên chấn động, suốt đêm phái ra kiếm chu, càng do Quảng Nguyên chân nhân vị Thông Thiên đại vật này tự mình dẫn đội.
Không biết thời gian bao lâu, Quảng Nguyên chân nhân cùng vài tên Thích Việt Phong trưởng lão đi ra khỏi đình viện.
Nhìn vẻ mặt bọn họ, Phong Đao Giáo chủ cùng đám người tu hành kia đều thở phào nhẹ nhõm. Thanh Sơn Tông không hổ là chính đạo đại phái căn cơ thâm hậu nhất, Thích Việt Phong kì trân tiên dược phong phú khó lòng đếm được, lần này chuyển cả một thuyền ròng rã tới đây, nếu như còn không trị khỏi cho Triệu Tịch Nguyệt, vậy thì thật sự không có thiên lý.
......
......
Thời khắc bóng đêm cực sâu, một đạo bóng dáng cực nhạt ngay thời khắc tinh quang bị mây đen che giấu, đáp xuống trong đình viện, hoa lê trên mặt đất không hề có chút biến hóa.
Đẩy cửa phòng ra, người kia gạt tấm vải che mũ, lộ ra gương mặt vẫn như cũ non nớt cùng hai đạo lông mày nhạt nhạt đầy đặc sắc.
Hà Triêm nhìn thấy vị bạn cũ đã nhiều năm không gặp này, có chút kích động, tiến lên ôm lấy hắn, hỏi: "Ngươi vẫn trốn ở bên trong Thanh Sơn Tông ư?"
Đồng Nhan khẽ mỉm cười, nói: "Vậy còn có thể trốn ở nơi nào? Để nói chuyện sau đi, ta đi xem nàng."
Đi tới trước giường, Triệu Tịch Nguyệt mở mắt, trong con ngươi trắng đen rõ ràng tràn đầy không vui, nói: "Vì sao ngươi lại mạo hiểm đi ra?"
Nàng dùng khá nhiều trân dược của Thích Việt Phong, Quảng Nguyên chân nhân lại sử dụng kiếm nguyên giúp nàng thông mạch tịnh ý một phen, hiện tại thương thế nhìn có vẻ khủng bố, tinh thần đã khá hơn nhiều, chí ít đã không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
"Đầu tiên cần phải xác nhận thương thế của ngươi, sau nữa chính là có chuyện cần nói cho ngươi." Đồng Nhan không thèm để ý đến thái độ của nàng, bình tĩnh nói: "Triều Ca thành hình như đã xảy ra chuyện."
Nghe được ba chữ Triều Ca thành, Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên nghĩ đến Tỉnh Cửu, mày kiếm hơi nhíu, nói: "Thiền Tử không phải tọa trấn ở đó hay sao?"
Đồng Nhan có chút khó hiểu vuốt vuốt lông mày, nói: "Không phải Tỉnh Cửu, là Cố Thanh."
Triệu Tịch Nguyệt một lần nữa nằm xuống, bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
Đồng Nhan nói: "Hắn đem Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu triệu tới Triều Ca thành, lại không thông báo cho ta, ta gửi thư hỏi hắn, hắn cũng không nói."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Sau đó?"
Đồng Nhan nói: "Nếu như ngươi thương thế tốt hơn một chút, có thể đi Triều Ca thành một chuyến hay không?"
Sắt Sắt bưng một bát hồng du não hoa cẩn thận từng li từng tí đút cho nàng, nghe lời này suýt nữa trực tiếp đem cả bát hất vào trên mặt Đồng Nhan, hô: "Ngươi có bệnh a?"
Hà Triêm biết Đồng Nhan không phải loại người không biết nặng nhẹ như vậy, biết rõ Triệu Tịch Nguyệt bị thương nặng, còn muốn mời nàng đi Triều Ca thành, tất nhiên Cố Thanh bên kia có đại sự xảy ra, mau mau đỡ lấy bát não hoa kia đặt xuống trên bàn, ôm Sắt Sắt ra khỏi phòng.
Đồng Nhan bình tĩnh nói: "Chuyện kia hắn không nói cho chúng ta, nhưng lại gọi Bình Vịnh Giai, tuyệt không phải bởi vì chỉ có hai người bọn họ là đệ tử của Tỉnh Cửu, mà bởi vì hắn cần Bình Vịnh Giai, Bình Vịnh Giai có thể có gì đặc biệt? Là kiếm ý của hắn từng được Tỉnh Cửu sử dụng hơn trăm năm trước, điều khiển Tru Tiên kiếm trận, Cố Thanh muốn tổ chức Tru Tiên kiếm trận, chính là muốn giết Thái Bình chân nhân, nhưng...... Tại sao hắn không nói với chúng ta?"
"Hiện tại bên trong Triều Ca thành có Sơ Tử, Bất Nhị, Vũ Trụ Phong, còn kém Phất Tư."
Triệu Tịch Nguyệt tính toán một chút, nói: "Ngày đó ta sẽ đem kiếm du cho hắn."
Đồng Nhan có chút bất ngờ, hỏi: "Ngươi thật không đi Triều Ca thành?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta trở lại Thanh Sơn giết Phương Cảnh Thiên, hắn tại Triều Ca giết Thái Bình, rất thích hợp."
Đồng Nhan càng cảm thấy bất ngờ, nghĩ thầm Thanh Sơn đại hội sẽ được tổ chức ngay đây, ngươi hiện tại bị thương thành như vậy còn muốn cùng người động kiếm ư? Coi như ngươi không bị thương, làm sao có thể vượt cấp khiêu chiến một vị Thông Thiên đại vật? Hơn nữa ngươi còn muốn đem Phất Tư Kiếm cho Cố Thanh, vậy ngươi định dùng cái gì đây?
Hắn biết Triệu Tịch Nguyệt không thể nào bị thuyết phục, nói: "Lẽ nào ngươi không muốn biết, vì sao Cố Thanh muốn tự mình giết Thái Bình?"
"Ta có thể đoán được." Triệu Tịch Nguyệt mặt không cảm xúc nói: "Tỉnh Cửu trước đây đã nói, những thứ như lựa chọn, chỉ cần có thể gánh vác hậu quả, vậy sẽ không quan hệ đúng sai, đây là chuyện do hắn gây ra, vậy thì tự hắn phải giải quyết."
Đồng Nhan nhìn chằm chằm vào mắt của nàng nói: "Nếu như hắn không giải quyết được?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vậy hắn tự sát là được."
Đồng Nhan khẽ mỉm cười, nói: "Kỳ thực ta cũng không muốn ngươi đi Triều Ca thành, hôm nay tới chỉ muốn xác nhận quyết định của ngươi mà thôi."
Triệu Tịch Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Nói."
Đồng Nhan không thích nàng nhíu mày, hờ hững nói: "Ta muốn biết ngươi đối với chức chưởng môn Thanh Sơn hứng thú đến mức nào, bây giờ nhìn lại ngươi nhất định muốn lấy được, vậy ta yên tâm rồi."
Triệu Tịch Nguyệt có chút kỳ quái, hỏi: "Ngươi đang nói cái gì?"
Đồng Nhan không rõ hỏi: "Ngươi không muốn làm chưởng môn, vì sao phải khiêu chiến Phương Cảnh Thiên?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Bởi vì hắn chưa chết, Thanh Sơn không thể có tân chưởng môn."
......
......
Tỉnh Cửu xác thực chưa chết, nhưng hắn đã ngủ một trăm lẻ một năm, chưa từng có dấu hiệu tỉnh lại, cùng người chết có gì khác biệt?
Trong suy nghĩ của rất nhiều người hắn đã chết rồi, hoặc là nói chỉ là một cái xác chết mà thôi.
Nếu như hắn trước sau không thể nào tỉnh lại, đám đệ tử kia của hắn có thể giải quyết cục diện gian nan trước mặt hay sao?
Mùa xuân ở Triều Ca thành thường thường mang theo tơ liễu, ý xuân càng sâu, tơ liễu càng nhiều, các ma ma hoặc là bà chủ phụ trách quét tước đình viện oán khí sẽ càng sâu, trên đường những sạp bán đồ ăn đối với chuyện này cũng kêu than vang trời. Ngoài ra, những chuyện khác cũng không có vấn đề gì, dân chúng yên tĩnh vui vẻ sinh sống, thỉnh thoảng còn có thể đi ngoài thành đạp đạp thanh, thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp. Bọn họ cũng không biết hôm nay Thanh Sơn Tông sẽ tuyển chọn tân chưởng môn, Triều Ca thành cũng sẽ phát sinh đại sự, mà những sự tình nhìn như xa không thể chạm tới kia, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, nếu như bọn họ chết hết, cảnh xuân có đẹp hơn nữa cũng có ích lợi gì đây?
"Những năm qua ta vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, nếu như tu đạo không cách nào đi tới cuối cùng, Thông Thiên cảnh cùng Vô Chương cảnh có gì khác biệt? Năm mươi bước cùng chín mươi chín bước, chỉ khác nhau một chút về khoảng cách mà thôi, bản chất đều là giống nhau."
Cố Thanh ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế cạnh giường, nhìn sư phụ đang ngủ say thấp giọng nói: "Sư cô cùng Trác Như Tuế đều là Phá Hải đỉnh phong, ta kém càng ngày càng xa, tự tin cũng càng ngày càng không đủ, có thể chính là bởi vì như vậy, ta mới muốn đi tìm một con đường khác, đạo tâm không yên, vì vậy mới phát sinh nhiều chuyện như vậy...... Ta tại Triều Ca thành thời gian đã sớm vượt qua trăm năm, muốn duy trì cục diện triều đình, muốn làm vài việc, xác thực không dễ dàng, có lúc khó tránh khỏi sẽ làm chút chuyện làm trái bản tâm, dưới cái nhìn của bọn họ, có thể ta đã thay đổi rất nhiều, đã biến thành một nhân vật tâm cơ cực sâu, nhưng kỳ thực ngài biết đó, năm đó ta chính là người như vậy."
Mùa xuân đã đến, Thanh Sơn đại hội sắp sửa bắt đầu rồi, hắn muốn đi làm việc, ở thời điểm này, hắn càng lúc càng cần sư phụ tán đồng.
Chỉ tiếc Tỉnh Cửu còn đang ngủ say, không cách nào đưa ra bất kỳ đánh giá nào, bất luận là ủng hộ hay là phản đối.
"Có điều có chuyện ngài cũng không biết, khi còn bé ta cũng rất hiếu động, chỉ có điều từ nhỏ sinh sống trong khu trạch viện nhỏ bé u ám kia, muốn nhìn thái độ trưởng bối mà sống, thậm chí phải học cách lấy lòng những quản sự ma ma kia, đến Lưỡng Vong Phong càng thêm căng thẳng, cho nên mới phải sống càng ngày càng cẩn thận chặt chẽ, mãi đến tận khi đi tới Thần Mạt Phong mới chính thức thanh tĩnh lại, nhưng nghĩ ngài kỳ vọng ở ta nhiều như vậy, ta cũng không thể hồ đồ như sư đệ, Trác Như Tuế bọn họ như vậy, đành phải ra sức nhịn không dám thể hiện tính cách."
Cố Thanh do dự một chút, nhìn ngoài cửa sổ không người, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mặt Tỉnh Cửu một cái, sau đó vui vẻ nở nụ cười.