Ngọn lửa hồng hồng ở trên bàn, cô dâu hai hàng nước mắt trên mặt, lớp phấn dày bị vẽ ra hai vệt rõ ràng.
Trước lúc đến phủ Quốc Công, nàng đã nghe nói lão Quốc Công tính tình có chút quái dị, nhưng nàng vẫn không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế, lúc làm lễ đột nhiên biến mất đừng nói tới, lại ở đêm tân hôn đem chú rễ gọi đi, đây rốt cuộc là không hài lòng đối với mình, hay là cùng gia gia có mâu thuẫn, nếu như vậy, ban đầu cần gì đồng ý môn hôn sự này?
Lộc Minh cũng không biết thê tử ở động phòng tân hôn nghĩ điều gì, là ấu tử của Lộc Quốc Công, so với danh tiếng công tử nhà giàu truyền lưu bên ngoài, hắn có nhiều trầm ổn cùng sức quan sát, biết phụ thân tất nhiên có chuyện vô cùng trọng yếu dặn dò chính mình, hơn nữa hắn đã chú ý tới nơi nào đó trong phòng khác thường.
Nơi này là phòng ngủ của Lộc Quốc Công, trên kệ cạnh cửa sổ vẫn bày đặt vật đồ sứ vô cùng danh quý—— nghe nói cái chén lớn kia được làm từ ngàn năm trước—— từ nhỏ đã bị cảnh cáo không được đụng vào, hắn đối với cái bát sứ kia ấn tượng vô cùng khắc sâu, vì sao hôm nay lại đổi cái mới?
"Hôm nay vội quá, tùy tiện cầm một cái thay thế, ngày mai ngươi đi khố phòng đem cái bát hân diêu lấy đặt ở chỗ này."
Lộc Quốc Công mặc một bộ y phục thường ngày, lấy tay vuốt mái tóc hoa râm, tái diễn nhắc nhở: "Không nên quên."
Lộc Minh vâng lời, hỏi: "Phụ thân, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Lộc Quốc Công ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đều nói ta thương ngươi nhất, lời này không sai, ngay cả vị trí Quốc Công này, ta cũng chuẩn bị đem nó cho ngươi."
Tuy nói mấy năm này đã có phỏng đoán, đột nhiên nghe được chuyện này, Lộc Minh khó tránh khỏi vẫn còn có chút kinh ngạc, nói: "Vậy hai vị huynh trưởng..."
Lộc Quốc Công giơ tay ý bảo hắn không cần nói nữa, nói: "Ngoại nhân cho là ta già rồi mất trí, chỉ thương yêu ấu tử, nơi nào hiểu, ta nhìn trúng sự trầm ổn của ngươi."
Lộc Minh không biết nên nói tiếp làm sao.
"Nhưng muốn lấy được vị trí Quốc Công này, như vậy có chút ít bí mật trong nhà, ngươi cũng cần phải gánh vác."
Nói xong câu đó, Lộc Quốc Công vẻ mặt có chút mỏi mệt, cũng có chút buông lỏng, mỉm cười nói: "Năm đó ta cũng vừa thành hôn, màn đêm buông xuống, từ chỗ của phụ thân biết được bí mật này, mẹ ngươi oán giận ta không biết bao nhiêu năm, sau đó ngươi trở về, nhưng không nên quên dỗ dành vợ ngươi."
Lộc Minh càng cảm thấy khẩn trương, hỏi: "Phụ thân, rốt cuộc là bí mật gì?"
Lộc Quốc Công tầm mắt rơi vào trên kệ, âm trầm nói: "Bí mật này, phải từ cái chén này nói đến."
...
...
Trong phòng thiết trí rất đơn giản, lộ vẻ rất thanh tịnh, trên kệ cạnh cửa sổ cũng không đặt trân phẩm, lấy nghiên mực mực hoàng thạch làm chủ, rất thích hợp với người tu đạo.
Tỉnh Cửu cảm thấy rất hài lòng, lấy ghế trúc ra nằm.
Lần này rời Thanh Sơn, hắn không quên chuyện này.
Cùng với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, hắn rất thoải mái mà ngủ một giấc, khi tỉnh lại, mưa vẫn chưa ngừng, lúc này đã ban đêm.
Hắn suy nghĩ một chút, ra khỏi phòng, theo hành lang đi tới tiền viện, đi vào khách sãnh.
Người nhà kia vẫn ngồi trong khách sãnh, ngay cả vị trí cũng không thay đổi, chẳng qua là thức ăn trên bàn đã thu hồi.
Theo hắn đến, không khí trong khách sãnh nhất thời trở nên khẩn trương.
Vị thiếu phụ kia có chút bất an ôm chặt hài tử trong lòng.
Mấy tầm mắt rơi vào trên người của hắn, mọi người không biết nên đứng dậy đón chào, hay cần phải như thế nào.
Tỉnh Cửu hỏi: "Ta có thể ngồi ở chỗ này một chút hay không?"
Vị trung niên nam tử kia vội vàng đứng dậy, nói: "Ngồi, ngồi, ngồi."
Hắn vốn muốn nói mời ngồi, nhưng nghĩ tới dặn dò của đại nhân cùng luyện tập những năm qua, mạnh mẽ đem chữ mời nuốt xuống.
Tỉnh Cửu liếc nhìn sắc trời, nói: "Có phải nên ăn cơm hay không?"
"Đúng vậy, ngài... Ngươi muốn ăn chút gì không?"
Thiếu phụ đứng dậy, có chút khẩn trương nắm vạt áo trước, nói: "Ta đây sẽ đi làm."
Tỉnh Cửu nói: "Ta không ăn cơm, các ngươi không cần phải để ý đến ta."
Thời điểm thiếu phụ đứng dậy, hài tử trong lòng rất tự nhiên chạy tới trên mặt đất.
Tiểu hài tử loạng choạng thân thể đi tới trước người Tỉnh Cửu, mở hai tay, nói: "Muốn ôm một cái."
Ai cũng thích những thứ đẹp đẽ, tiểu hài tử càng không giấu diếm ý nghĩ của mình.
Không khí trong khách sãnh trở nên càng thêm khẩn trương, những người lớn muốn đem hài tử kéo về nhưng lại không dám, thiếu phụ sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Tỉnh Cửu nhìn tiểu hài tử thật tình nói: "Không cần."
Hắn thật sự không thích tiểu hài tử, bởi vì hiệu suất trao đổi quá thấp, rất phiền toái, trừ phi tiểu hài tử kia đủ thông tuệ, hoặc là trầm ổn vượt xa số tuổi.
Tỷ như Quả Thành Tự tiểu hòa thượng, tỷ như trong tiểu sơn thôn Liễu Bảo Căn.
Tiểu hài tử rất ủy khuất, méo miệng thiếu chút nữa khóc lên.
Thấy hình ảnh này, người trong khách sãnh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, an tâm không ít.
"Ngươi muốn uống trà sao?" Thiếu phụ cẩn thận hỏi.
"Không cần."
Tỉnh Cửu ý thức được tò mò của mình làm cho những người nhà này mang đến áp lực như thế nào, cầm lấy nón lá hướng ngoài viện đi tới.
Đi tới cửa viện hắn dừng bước lại, nói: "Những năm qua đã phiền toái các ngươi."
...
...
Mưa còn rơi, trong ngõ hẻm không có ai.
Tỉnh Cửu mang nón lá vào, giơ tay lên đeo gì lên mặt, cúi đầu đi vào trong mưa.
Hoàng hôn u ám, mưa xuân dày đặc, người đi đường vội vã, không ai chú ý tới, trên mặt hắn có một chiếc mặt nạ màu đen.
Triều Ca thành đông, đường phố phụ cận Bạch Mã Hồ vô cùng phồn hoa, thương tứ tụ tập, nổi danh tửu lâu cùng thanh lâu đã sớm treo lên đèn lồng, chiếu đến mưa bụi rất đẹp mắt.
Chỉ sợ rơi mưa, trên đường vẫn náo nhiệt, khắp nơi đều là người đi đường, các loại giày dẫm trên đá xanh ướt át, phát ra thanh âm ba ba.
Phía tây đường có tòa y quán.
Tỉnh Cửu không lưu ý trên biển viết chữ gì, thấy trên biển có khắc đóa hoa hải đường kia, biết chính là chỗ này.
Ai có thể nghĩ đến, tổ chức tình báo thần bí nhất Triêu Thiên đại lục Quyển Liêm Nhân, ở ngay địa phương phồn hoa nhất Triều Ca thành.
Không người nào có thể xác định ông chủ đứng phía sau Quyển Liêm Nhân là ai, năm đó hắn nghe sư huynh nói rất nhiều bí mật, cũng không nói tới điểm này.
Nhưng dựa theo cách làm việc mấy trăm năm qua đến xem, Quyển Liêm Nhân hẳn là nghiêng về chánh đạo.
Tỉnh Cửu chắp hai tay nhìn chung quanh, phát hiện tòa y quán này thật rất bình thường, hơn nữa... chưa nói tới an toàn.
Bất quá Quyển Liêm Nhân thần bí như thế nào đi nữa, cuối cùng muốn làm ăn, tự nhiên cần con đường trao đổi với ngoại giới—— y quán đúng là rất nơi thích hợp —— đại phu cùng người bệnh nói chuyện với nhau vốn cần giữ bí mật, không thể để người nghe thấy, hơn nữa mỗi tòa thành thị cũng ắt không thể thiếu.
Đại phu nhận thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngài muốn xem bệnh hay là mua thuốc?"
Tỉnh Cửu nói: "Đều không phải, ta tới hỏi chuyện."
Vị đại phu kia híp mắt nói: "Chuyện gì?"
Tỉnh Cửu lần nữa nhớ lại lời của sư huynh năm đó một phen, xác nhận không có lỗi, nói: "Hải đường còn như cũ hay không?"
Vị đại phu kia ngây ngẩn cả người.
Tỉnh Cửu nghĩ thầm thật không chuyên nghiệp.
Không biết qua thời gian bao lâu, đại phu rốt cục tỉnh hồn, dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn một cái, nói: "Xem ra ngươi bệnh không nhẹ, theo ta vào trong để xem một chút."
"Ta không có bệnh." Tỉnh Cửu nói.
Đại phu vừa nhìn hắn một cái.
Tỉnh Cửu giờ mới hiểu được câu nói kia của đối phương là có ý gì, nói: "Xin lỗi."
Đi tới nội thất an tĩnh, đại phu nói thẳng: "Nói ra vấn đề của ngươi."
Tỉnh Cửu nói: "Ta muốn biết quan hệ giữa Thanh Sơn Tông Tích Lai phong chủ cùng Thái Bình chân nhân."
Đại phu lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào, tựa như đang nhìn một bệnh nhân chân chính.