Phân thân của Kim Thánh tới đây nhưng ở bên ngoài Kim Thánh vẫn tiếp tục thi pháp, thế nhưng đều là Phản Hư Chân nhất nên Quan Thiên Chân nhất lập tức phát hiện công kích của Kim Thánh Chân nhất yếu đi, cho nên mới nói như thế!
Thanh âm của Kim Thánh Chân nhất vang lên:
“Quan Thiên đạo hữu, sư huynh Mệnh Thế đạo hữu của ngươi đã hóa đạo tiêu tán, một mình hắn nhất định đang chờ đợi sư huynh đệ các ngươi gặp lại nhau, để ta đưa ngươi đi đoàn tụ với hắn, để các ngươi được đoàn viên!”
Tiếng cười của Quan Thần Chân nhất vang lên:
“Ha ha, đừng vọng tưởng nữa, các ngươi cắt đứt thiên địa thì đã sao!
Bát Thần quan ta có Thần Đình che chở, cho dù các ngươi vây khốn tông ta ba năm, ba mươi năm, ba trăm năm thì Bát Thần quan cũng bình yên vô sự!
Kim Thánh đạo hữu, ngươi cứ tiếp tục đi, ta đi ngủ một lát, tỉnh rồi sẽ lại đến coi náo nhiệt tiếp!”
Thanh âm biến mất, Kim Thánh Chân nhất hừ lạnh:
“Sắp sửa cửa nát nhà tan tới nơi rồi, cứ tiếp tục kêu gào đi!”
Sau đó nhìn Lạc Ly, nói: “Lạc Ly, trước tiên ngươi hãy đi ra phía sau tổ hợp Đạo Ma đại trận với đám người Ninh Thiên Tuyết đi!
Nếu như thành công hóa thành một trong bảy mươi hai thần tướng thì chúng ta sẽ thi pháp, thỉnh hai vị Chân nhất Thiên Đạo, Long Túc ẩn núp trong thần hồn của ngươi!”
Lạc Ly gật đầu, đi ra khỏi điện phủ. Ở phía sau có một diễn võ trường, đám người Lục Chu hiện đang ở đó. Nhìn thấy Lạc Ly tới đây, bọn họ đều đứng dậy, cao hứng nói:
“Lạc Ly ca, ngươi tới rồi!”
“Lạc Ly ca, quá tốt rồi, ngươi tới rồi!”
Lạc Ly gật đầu. Phạm Vô Kiếp không có ở đây, hắn nói:
“Ừ, ta tới rồi!”
Lục Chu nói: “Thật tốt quá, cái tên Phạm Vô Kiếp kia quá độc tài, chúng ta căn bản không thể kết trận với hắn.
Vẫn là Lạc Ly ca tốt hơn!”
Lạc Ly mỉm cười, thật ra chưa chắc là do Phạm Vô Kiếp độc tài. Phạm Vô Kiếp là Quang Minh thần, Lục Chu là Hắc Ám thần. Hai người bọn họ trời sinh bất hòa, hơn nữa Lục Thanh nhất định ủng hộ Lục Chu, mà nhân phẩm của Phạm Vô Kiếp lại không tốt, có lẽ là vì quan hệ đó mà bọn họ chậm chạp không thể kết trận.
Lạc Ly vốn muốn tán gẫu thêm vài câu thì Ninh Thiên Tuyết ở bên cạnh nói: “Đừng nói nhiều nữa, mau chóng kết trận!”
Ninh Thiên Tuyết đưa tay nói: “Mộc!”
Bạch Du Du nói: “Thổ!”
Lục Chu nói: “Hỏa!”
Lạc Ly nói: “Kim!”
Cuối cùng Lục Thanh nói: “Thủy!”
Sau đó Ninh Thiên Tuyết bắt đầu niệm chú. Lần này do nàng tổ trận: “Tiên thiên địa sinh, duy tượng vô hình, yểu yểu minh minh, tịch liêu đạm mạc, bất văn kì thanh. Cường vi chi danh, cao bất khả cực. Thâm bất khả trắc, bao khỏa thiên địa, bẩm thụ vô hình, nguyên lưu phún xuất, trùng nhi bất doanh, ước nhi năng trương, u nhi năng minh, nhu nhi năng cương, hàm âm thổ dương...”
Ninh Thiên Tuyết bắt đầu niệm chú, Lục Chu mở miệng quát: “Ngũ hành biến ảo lửa cô đọng thành thực!”
Sau đó Bạch Du Du quát: “Vạn linh cuối cùng sẽ về thổ càn khôn!”
Sau đó Lạc Ly quát: “Tiềm long vật dụng kim chân tinh.”
Sau đó Lục Thanh quát: “Vô định vô hình thủy vô tình.”
Sau đó Ninh Thiên Tuyết quát: “Thiên địa chúng sinh mộc lâm sâm.”
Năm người bọn họ lớn tiếng thi pháp, nháy mắt, trên người năm người xuất hiện năm luồng hào quang, kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành câu toàn, nháy mắt năm luồng hào quang hợp nhất, năm người biến mất, tiến hành biến hóa.
Ở đây không còn năm người Lạc Ly nữa mà chỉ có một cục tinh quang, sau đó cục tinh quang biến hóa, hóa thành một pháp tướng uy vũ.
Pháp tướng hóa hình, đứng ngạo nghễ trang nghiêm, là một Ma Thần khủng bố, có tới mười hai cánh tay, hoặc duỗi, hoặc kết ấn, hoặc cầm ma nhận, hoặc cầm ma thương, lượn lờ quanh thân. Vẻ mặt thì dữ tợn hung ác, trên cái đầu to lớn đội nón đầu lâu, dưới liệt diễm kim quang, ba đoàn ám ảnh xuất hiện.
Đó là ba con mắt, nội uẩn thần quang. Bởi vì có liệt diễm kim quang cho nên thoạt trông giống ba lỗ đen. Thế nhưng có một gợn sóng như có thật phát tán ra từ bên trong, lan tỏa khắp thiên địa. Đây là biến thứ bốn của Ma Huyền Âm, Quân Đồ Lợi Minh Vương!
Thanh âm của Ninh Thiên Tuyết truyền tới: “Mọi người thả lỏng thân thể, chờ ta khống chế biến thân!”
Nói xong, Ninh Thiên Tuyết bắt đầu khống chế pháp tướng, tiếp tục biến hóa!
Mơ hồ, một thanh âm vang lên giữa thiên địa.
Giống như tiên nhạc, giống như Phạm âm, giống như đại địa nổ vang, thanh âm kỳ dị này, mới bắt đầu chỉ có một thanh âm nhẹ nhàng ca xướng, từ từ biến thành ngàn vạn thanh âm cùng hát, tiếng ca như trời long đất lở, mang theo sức mạnh vô thượng không thể kháng cự, xỏ xuyên qua thiên thể.
Pháp tướng này vừa muốn hóa thành một cự thần kim giáp thế nhưng cự thần còn chưa sinh ra thì đã bắt đầu chuyển hóa tiếp, hóa thành một thần tướng to lớn, mặc trọng giáp trên người, cả mình mẩy chỉ một màu xanh da trời. Mũ chiến, áo choàng, váy giáp, giày chiến đều là những bộ kiện độc lập. Thế nhưng trên bề mặt lại khắc những đường vẽ chằng chịt phức tạp, khiến cho người ta cảm thấy nó thống nhất.
Đây là một trong bảy mươi hai thần tướng của Thiên Cung Đạo, Địa Khoát Tinh Ma Vân Kim Sí Bằng!
Nháy mắt, biến thân xong, Lạc Ly chau mày lại, hắn có một cảm giác kỳ quái. Gì mà đặc tính Quang Minh thần của Phạm Vô Kiếp quá mạnh mẽ nên không thể tạo thành pháp trận chứ. Chuyện đó rõ ràng do Phạm Vô Kiếp cố ý gây ra, không muốn tham gia hành động lần này.
Thanh âm kích động của Ninh Thiên Tuyết truyền tới: “Chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”
Nháy mắt, năm người giải thể, nhìn về Lạc Ly.
Lạc Ly gật đầu, quay trở lại mật thất.
Chỉ thấy hai vị Chân nhất Thiên Đạo, Long Túc đang hội hợp với Kim Thánh Thổ Hoàng, mỉm cười nhìn Lạc Ly.
Bỗng nhiên, Lạc Ly biết, Phạm Vô Kiếp không muốn hai vị Chân nhất này bám vào thần hồn của hắn. Hai vị Chân nhất này là Phản Hư Chân nhất của Uế Ma tông.
Thi hào của Uế Ma tông là: Luyện hủ ngưng ô tẩm thái thanh, địch uế khứ trọc tồn chính linh. Tu sĩ ma tông này giỏi nhất là ô uế cường địch, bất kể là pháp bảo thần kiếm hay vu pháp yêu thuật thì ma công của bọn họ đều có thể ăn mòn. Chiến đấu với bọn họ, cho dù thắng thì việc triêu trừ ma khí bị lây nhiễm cũng khiến cho người ta đau đớn không sao chịu nổi. Rất nhiều tu sĩ đối mặt bọn họ, có thể trốn thì trốn, khiến người ta chán ghét nhất.
Đó chỉ là chiến đấu mà thôi, nếu như bị bọn họ phụ thể, hơn nữa hai người này đều là Phản Hư Chân nhất. Chỉ cần bọn họ để lại dấu vết ô uế thì cả đời này xem như phế rồi.
Cho nên Phạm Vô Kiếp rút lui, cố ý thúc đẩy đặc tính Quang Minh thần của mình tới tận cùng, lén lút không chịu phối hợp. Hết cách, đám người Kim Thánh Chân nhất chỉ có thể đưa mình tới đây, đi tới đây cứu tràng.
Lạc Ly mỉm cười, Phạm Vô Kiếp sợ, hắn không sợ!
Một tia Chân Hỏa trong cơ thể của mình có thể đốt trụi thiên hạ, lại có thần thông Thưởng Thiện Phạt Ác. Cho dù ô uế của Uế Ma tông có lợi hại cách mấy thì mình cũng không sợ, cũng có thể thanh trừ, cho nên Lạc Ly không sợ.
Đi tới trước người các Phản Hư Chân nhất, Lạc Ly nói: “Được rồi, tổ sư, tất cả đã xong, chúng ta bắt đầu thôi!”
---------------