Lạc Ly nhìn qua những hướng khác, chỉ thấy Thất Trúc, Thiên Đô sư huynh đều đã thức tỉnh. Đứng từ xa nhìn nhau, truyền âm cho nhau.
Thế nhưng Tam Cuồng, Ngũ Nhân sư huynh vẫn chưa phá tan chất cốc tâm ma, ai nấy đều nhắm chặt hai mắt, mặt cau mày có. Thế nhưng chỉ một lát sau, Tam Cuồng thở dài một tiếng, hắn đánh vỡ chất cốc tâm ma, lại một người nữa vượt ải!
Xem ra lần hạo kiếp này chắc hẳn không có vấn đề gì xảy ra. Lạc Ly vui vẻ nghỉ.
Đúng lúc này, trong ba mươi ba người ở Thiên Khuynh phong, có một người đột nhiên hô lớn:
“Thanh Thanh, Thanh Thanh sư muội, vì sao ngươi lại không thích ta, vì sao ngươi lại không thích ta!”
Lạc Ly sửng sốt nhìn sang bên đó, chỉ thấy đại đệ tử Liễu Thanh Phổ của Tĩnh Nhẫn cùng Cửu Hương chân nhân vô cùng kích động, bắt đầu lớn tiếng rống giận.
Hổ Thiện chân quân lập tức nói: “Không xong, tâm ma nhập thể, Thanh Phổ gặp nguy hiểm!”
Nói xong, trên người hắn lập tức bùng nổ bạch quang mạnh mẽ, bảo vệ Liễu Thanh Phổ!
Liễu Thanh Phổ tiếp tục hô lên: “Sư muội, sư muội, đừng rời bỏ ta, sư muội, sư muội, Tông Như sư đệ tốt đến như thế sao? Ngươi thực sự muốn ở chung với hắn sao?”
“Vì sao vậy, vì sao vậy, chẳng lẽ ta thật sự không bằng Tông Như sư đệ. Luận tu vi hắn không phải là đối thủ của ta, luận tướng mạo hắn không anh tuấn như ta, luận linh thạch ta nhiều hơn hắn vô số. Vì sao sư muội lại thích ngươi mà không thích ta?”
“Sư phụ, sư nương đều coi trọng ta với sư muội, sư muội, vì sao ngươi lại không thích ta, vì sao vậy!”
Lạc Ly nhìn thấy như vậy thì không khỏi bị kiềm hãn!
Tĩnh Nhẫn chân nhân họ Liễu. Liễu Thanh Phổ là đứa trẻ mà vợ chồng bọn họ nhặt được trong khi đi du lịch thiên hạ. Liễu Thanh Thanh là con cái của bọn họ. Ngoài hai người bọn họ ra thì Tĩnh Nhẫn chân nhân còn thu một đồ đệ, tên là Lý Tông Như.
Quan hệ giữa ba người Liễu Thanh Phổ, Liễu Thanh Thanh cùng Lý Tông Như rất gắn bó, lúc nào cũng ở chung với nhau. Hôm nay nghe Liễu Thanh Phổ hô lớn như thế, Lạc Ly đoán được giữa ba người này, hai nam theo đuổi một nữ, vô cùng khổ luyến.
Mà cuối cùng Liễu Thanh cũng có lựa chọn, nàng chọn Lý Tông Như, từ chối Liễu Thanh Phổ.
Hổ Thiện chân quân nói: “Tình, tình, tình! Cửa ải khó qua nhất thiên hạ!”
Thiên Đô sư huynh nói: “Sư phụ, còn cách nào khác không?”
Hổ Thiện chân quân lắc đầu, nói: “Hạo kiếp sóng thần nguyên năng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi. Hy vọng hắn vẫn còn có thể giữ lại chút thanh tỉnh cuối cùng!”
Thiên Đô sư huynh nói: “Nếu như không thể giữ được thì sao?”
Hổ Thiện chân quân nói: “Như vậy thì tùy duyên thôi, cửu tử nhất sinh! Thế nhưng trong lịch sử Hỗn Nguyên tông ta từng có tiền bối không giữ được, hãm sâu vào sóng thần nguyên năng, dù vậy cuối cùng vẫn vượt qua được, vẫn còn sống. Thế nhưng người như thế rất ít, vạn người chưa chắc đã có một người!”
Đúng lúc này, Liễu Thanh Thanh cùng Lý Tông Như ở gần đó đều lần lượt tỉnh lại. Mặc dù vừa rồi bọn họ cũng nghiến răng nghiến lợi, nét mặt khó khăn, thế nhưng cuối cùng đều vượt qua tâm ma, không giống như Liễu Thanh Phổ, chìm sâu vào ma chướng.
Liễu Thanh Thanh đứng ở bên cạnh hô lên: “Sư huynh, sư huynh, tỉnh lại, tỉnh lại!”
Lý Tông Như cũng hô lên: “Sư huynh, đừng mà, mau tỉnh lại đi!”
Thế nhưng Liễu Thanh Phổ không hề nghe thấy. Hắn đột nhiên biến sắc, trở nên vô cùng dữ tợn:
“Tông Như, thật xin lỗi, chỉ cần ngươi chết thì Thanh Thanh sẽ là của ta. Cho nên, ngươi hãy chết đi!”
Hắn không giữ được chút tỉnh táo cuối cùng của mình. Trong ảo giác, chỉ cần hắn thả tay thì có thể giết chết Lý Tông Như!
Trong minh minh, hắn dường như đã thả tay, trong thế giới phong bế đó, Lý Tông Như rơi vào vực sâu vô hạn. Thế nhưng ở sự thực, ánh sáng kết nối giữa hắn với mọi người lập tức bị cắt đứt.
Vào giây phút cuối cùng Liễu Thanh Phổ tỉnh táo trở lại, mở to mắt nhìn mọi người, trong ánh mắt mang theo vẻ hối hận cùng không cam tâm. Sau đó nháy mắt, mọi người không còn nhìn thấy hình dáng của hắn trong sóng thần nguyên năng nữa.
Mất kết nối hào quang với mọi người, mất nguyên thần ủng hộ, trong sóng thần nguyên năng này, thần hồn của hắn sẽ bị sóng thần nguyên năng hóa tan thành hư vô, thần hồn biến mất, người cũng chết!
Liễu Thanh Thanh bắt đầu gào khóc, thế nhưng hết cách rồi, đời người chính là như thế.
Sóng thần nguyên năng lại tàn sát bừa bãi một canh giờ, mặt trời ở đằng xa lặn xuống núi, sóng thần nguyên năng bắt đầu ảm đạm, cuối cùng dường như có tiếng chuông truyền tới, nháy mắt sóng thần nguyên năng tiêu tán, Lạc Ly lấy lại khống chế thân thể.
Chậm rãi mở to mắt, mình đã quay trở lại đình viện ở chính giữa Thiên Khuynh phong. Bên tai vang tới từng đợt khóc lóc, là tiếng khóc của Liễu Thanh Thanh. Nhìn sang bên đó, Liễu Thanh Phổ ngồi ở chỗ đó, giống như đang nhập định, thế nhưng thần hồn đã diệt, người đã chết, không còn hơi thở, chỉ có thân xác là còn ở đây.
Tĩnh Nhẫn chân nhân, Cửu Hưởng chân nhân nắm lấy tay nhau, đứng trước mặt đồ đệ của mình, sắc mặt bi thảm. Liễu Thanh Phổ được bọn họ nuôi lớn, coi giống như con đẻ.
Mà Liễu Thanh Thanh thì vẫn còn lớn tiếng khóc lóc, Lý Tông Như cũng rơi lệ, khung cảnh bi thương!
Lạc Ly đi qua đó, đi tới trước người Liễu Thanh Phổ, chậm rãi niệm:
“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt, vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn, bất quá quang âm nhất sát...”
Đời người chính là như thế. Liễu Thanh Phổ không vượt qua được hạo kiếp lần này cho nên ngã xuống, hơn nữa còn chết bằng cách đáng sợ nhất, nguyên thần hồn phách biến mất, không thể nào chuyển thế trọng sinh.
Không chỉ Thiên Khuynh phong như thế mà trên những đại lục khác cũng truyền tới tiếng khóc. Không ít tu sĩ không vượt qua được tâm ma hạo kiếp, không thể kiên trì bản tâm, cuối cùng thả tay…
Trong cơn bi thương, Hổ Thiện chân quân chậm rãi nói:
“Đừng khóc, đây là số mạng của tu sĩ, hạo kiếp lâm đầu, không thể thông qua thì lập tức hóa bụi!
Người đã biến mất, hậu táng thôi. Chúng ta phải tiếp tục cố gắng, bảo trì bản tâm, tiến lên đại đạo! Tiếp tục đi trên con đường mà hắn vẫn chưa đi hết!”
Các đệ tử cùng nhau trả lời: “Rõ!”
Không lâu sau số liệu thương vong của Hỗn Nguyên tông được đưa tới. Tổng cộng có ba mươi bốn người không vượt qua hạo kiếp lần này. Trong đó có mười tám Kim Đan chân nhân, mười sáu Trúc Cơ chân tu. Tương đương tổn thất một phần trăm.
Trong hạo kiếp lần này, Kim Đan chân nhân chết còn nhiều hơn cả Trúc Cơ chân tu. Những Kim Đan chân nhân này đều là người không thể kiềm chế sau khi nhìn thấy Phong Tử Hư tấn thăng, sốt ruột tấn thăng Kim Đan chân nhân.
Lạc Ly quan tâm nhất là Phạm Vô Kiếp. Tin tức truyền tới, Phạm Vô Kiếp cũng vượt qua được cửa ải này. Lạc Ly không khỏi thở dài một tiếng, không biết là cảm thấy may mắn hay là bất đắc dĩ nữa.
---------------