Lạc Ly thở dài một tiếng, cảm giác này quá tệ, trả giá nhiều như thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại!
Thế nhưng như vậy thì đã sao! Cho dù thất bại thì cũng chẳng là gì cả. Cùng lắm làm lại. Chỉ cần cố gắng, chỉ cần kiên trì, ta nhất định sẽ thành công.
Mặc dù uể oải thế nhưng trong lòng Lạc Ly rất kiên đình, con đường nằm ở phía trước, không thể từ bỏ.
Ngay khi vừa có suy nghĩ đó thì bạch quang chợt lóe, nháy mắt, Lạc Ly mơ hồ như nằm mộng. Trước mắt của hắn là một mảnh tối đen. Trong bóng đêm có biết bao mãnh thú cùng cường địch đang ẩn núp.
Trong bóng tối chỉ có một điểm ánh sáng, ánh sáng đó do một tu sĩ tạo ra. Nhìn diện mạo của người đó, không ngờ lại chính là tổ sư trung hưng Vương Dương Minh!
Thế nhưng lúc này tổ sư Vương Dương Minh không tiêu sái như trên bức họa mà rất nghèo túng, hai mái như sương, khuôn mặt u sầu, thậm chí còn mất đi một cánh tay.
Vô số mãnh thú cùng cường địch vọt về phía hắn. Bị bọn họ xông lên đánh, hào quang hộ thể trên người tổ sư có thể ảm đạm biến mất bất cứ lúc nào. Chỉ cần nó biến mất thì mãnh thú cùng cường địch trong bóng tối sẽ xé hắn thành cặn bã.
Thế nhưng hắn vẫn không từ bỏ, vẫn kiên trì, kiên trì, kiên trì!
Hắn ngước mạnh đầu, giương giọng hét dài, cất tiếng ngâm vang:
“Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh, kiền qua liêu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ, thân thế phù trầm…”
Cùng tiếng ngâm xướng của hắn, hào quang trên người hắn lập tức quay chuyển điên cuồng, cháy bùng thiên địa, muốn đốt cháy toàn bộ thế giới, toàn bộ mãnh thú cùng cường địch kêu lên thảm thiết, hóa thành tro bụi trong ánh hào quang ấy.
Sau đó hắn đứng thẳng, nhìn ra phía xa.
Lạc Ly có một cảm giác, hình như hắn đang nhìn mình. Bên tai mình còn nghe một câu nói:
“Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng, linh đinh dương lí thán linh đinh.”
Oành, Lạc Ly cảm thấy tầm mắt nổ tung, đã thành pháp ý, Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương luyện thành!
Gió mát lay thổi, mặt trời mới nhú. Ở Tuyên Châu đại lục truyền tới tiếng chuông nổ vang, vang lên tổng cộng một trăm lẻ tám tiếng. Đây là Chuông Tụ Anh. Đệ tử Hỗn Nguyên tông nghe thấy tiếng chuông này thì phải quay trở lại tông môn trong vòng một trăm lẻ tám tiếng. Sau đó Hỗn Nguyên tông sẽ khởi động đại trận phòng ngự, phong ấn Tuyên Châu, bắt đầu khánh điển tổ sư!
Lạc Ly từ từ tỉnh lại. Lúc này hắn đã luyện thành Ngũ hồ tứ hải linh đinh dương, thế nhưng hắn hoàn toàn không hề vui vẻ. Giấc mơ đêm qua, nhìn thấy tổ sư cô đơn cả một đời, bạn tốt chết hết, hồng nhan héo tàn, thế nhưng vẫn đau khổ kiên trì, cuối cùng thành đại đạo. Chuyện này tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với Lạc Ly.
Hắn từ từ đứng dậy, nhìn hòn đảo nhỏ này, đây chính là phúc địa của hắn. Sau đó Lạc Ly bước nửa bước, dùng Tứ Cửu độn thuật quay trở lại Thiên Khuynh phong.
Trong vòng một trăm lẻ tám tiếng chuông, Lạc Ly đã trở lại Thiên Khuynh phong.
Ở Thiên Khuynh phong, dưới cây bồ đề, Hổ Thiện chân nhân cùng các đệ tử khác đều tập trung ở nơi này. Trong đó có rất nhiều sư huynh đệ đã từng quay về khi Tịch Chiếu tổ sư từ trần.
Họ thấy Lạc Ly, đều chào hỏi, Lạc Ly cũng đáp lễ từng người một.
Ở phía trên bọn họ, dưới Hổ Thiện chân nhân là hai vị Kim Đan chân nhân Vô Ảnh, Phương Hoa. Kế đến là ba người Tĩnh Nhẫn, Cửu Hương, Xích Dã.
Linh Ngọc sư thúc đã từ bỏ Thiên Khuynh chi đạo, tấn thăng Nguyên Anh chân quân. Lần này hắn không có mặt ở đây cho nên chỉ có ba mươi ba người, ít hơn lần trước một người.
Nhìn thấy Lạc Ly tới, Hổ Thiện chân quân khẽ gật đầu, nói: “Cuối cùng thì hôm nay cũng tới đại điển Hỗn Nguyên tông! Chư quân cùng cố gắng, khai sáng tương lai Hỗn Nguyên!”
Các đệ tử lập tức trả lời: “Rõ, đệ tử tuân mệnh!”
Hổ Thiện chân nhân nhìn mọi người, chậm rãi nói:
“Các ngươi chỉ biết đây là đại điển Hỗn Nguyên tông nhưng lại không biết rằng đây cũng là hạo kiếp của Hỗn Nguyên tông!”
Nghe vậy, mọi người sửng sốt. Chỉ có Vô Ảnh, Tĩnh Nhân, Cửu Hương, Xích Dã, Thất Trúc cùng một ít Kim Đan chân nhân khác khẽ gật đầu.
Hổ Thiện chân nhân nói tiếp: “Hỗn Nguyên tông chúng ta, cách sáu trăm năm sẽ có một lần khánh điển, hoặc tiệc mừng tổ sư, hoặc đại khánh lập tông môn. Thật ra chỉ là ngụy trang!
Chỉ mượn danh khánh điển kéo trở về tất cả đệ tử Hỗn Nguyên tông có thể trở về, sau đó đóng chặt sơn môn, phòng ngừa ngoại địch xâm nhập. Bởi vì cách sáu trăm năm, đối với đệ tử Hỗn Nguyên tông ta mà nói là một lần hạo kiếp!”
Hắn nhìn lên năm huyễn cảnh bùng nổ trên hư không, nói tiếp: “Các ngươi nhìn năm huyễn cảnh kia đi. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là thiên địa dị tượng mà Hỗn Nguyên tông tạo ra nhằm ăn mừng!
Thật ra. Đây không phải do con người làm ra mà là thiên địa dị tượng thật sự. Chúng ta cử hành đại điển là vì che dấu dị tượng này.
Không biết vì sao cứ mỗi sáu trăm năm thì ngũ pháp thánh địa trong cơ thể đệ tử Hỗn Nguyên tông chúng ta sẽ hình thành sóng thần nguyên năng, năm đại ảo cảnh sẽ bị ảnh hưởng, khiến cho thiên địa biến dị.
Sóng thần nguyên năng này rất đáng sợ. Bất kể Phản Hư chân nhất hay Trúc Cơ chân tu. Ai cũng như nhau, đều bị sóng thần trùng kích, là kiếp nạn lớn nhất của đệ tử Hỗn Nguyên tông ta. Còn hơn cả hạo kiếp bổn nguyên chân hỏa.
Làm sao mới vượt qua được kiếp nạn này, đó là mọi người vì ta, ta vì mọi người!
Từ trước tới nay, chúng ta vẫn đang luôn xây dựng bầu không khí đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau chính là vì ngày hôm nay. Khi sóng thần nguyên năng bùng nổ, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, mọi người vị ta, ta vì mọi người. Có như thế thì chúng ta mới có thể vượt qua được cửa ải này!
Sống chết ngay trước mắt, phải bảo vệ lẫn nhau, thân thiết như người một nhà. Phàm là đệ tử Hỗn Nguyên tông không làm được chuyện đó, tiên lộ gập ghềnh, đều đi không xa!”
Đám người Lạc Ly cẩn thận lắng nghe. Thì ra cứ sáu trăm năm thì Hỗn Nguyên tông sẽ có một lần hạo kiếp, sau đó đối ngoại tuyên truyền khánh điển, tập trung đệ tử, đối kháng sóng thần nguyên năng.
Ngũ Nhân không khỏi hỏi: “Sư bá, đây là bí mật lớn nhất của Hỗn Nguyên tông. Nhất định không thể để người ngoài biết, bằng không sẽ rất nguy hiểm!”
Hổ Thiện chân nhân cười nói: “Chỉ cần là thượng môn tồn tại lâu năm thì đều biết bí mật này của Hỗn Nguyên tông chúng ta.”
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, Lạc Ly nói: “Lỡ như các môn phái khác tập kích Hỗn Nguyên tông chúng ta ngay lúc hạo kiếp thì phải làm sao?”
Hổ Thiện chân quân nói: “Trước kia cũng chưa phải chưa từng xảy ra. Ba vạn sáu ngàn năm trước, Không Ma tông nhân lúc tông ta gặp hạo kiếp, tập kích Hỗn Nguyên tông ta. Kết quả bị sóng thần nguyên năng trùng kích, tam đại Phản Hư, ba mươi bảy Hóa Thần, chưa chiến đã toàn diệt.
Hai vạn bốn ngàn năm trước, Bất Tử tông nhân lúc tông ta gặp hạo kiếp, truyền tống mười hai ma thi Phản Hư đi vào tông môn của ta, muốn phá diệt tông ta. Kết quả bị sóng thần nguyên năng càn quét, tất cả đều hóa thành tro bụi!
Có thể nói lúc này chính là lúc phòng thủ của Hỗn Nguyên tông ta mạnh nhất. Trừ đệ tử Hỗn Nguyên tông ta, tu sĩ khác bước vào thiên địa Hỗn Nguyên tông thì chỉ có nước tìm chết mà thôi!”
Mọi người thở phào một tiếng, như thế thì an tâm rồi!
---------------