Lạc Ly nói: “Tiền bối, có chuyện gì sao?”
Vô Ngung chân quân nói: “Trong lúc ta tìm tài liệu luyện khí cho ngươi thì đúng lúc bị sư phụ ta bắt gặp. Hắn hỏi ta luyện chế pháp bảo gì nên ta đã khai.
Sư phụ cảm thấy hứng thú. Bảy mươi bảy sát này, trong đó có pháp bảo, có ma bảo, có vu bảo, có yêu bảo, gần như có hết pháp bảo của các tộc trong thiên hạ. Hắn tính nhận đơn đặt hàng này, tính mở một lò luyện ra hết bảy mươi sáu pháp bảo Lưu Ly Hải!”
Bảy mươi bảy sát Lưu Ly Hải ngoại trừ Độc Vô Sinh Sát không cần pháp bảo dung hợp ra thì bảy mươi sáu sát còn lại đều cần pháp bảo dung hợp. Điệp Long Hải Bạo Sát cùng Hồng Hoang Thôn Thiên Sát vẫn chưa truyền ra ngoài, môn phái khác vẫn chưa bắt được tin tức.
Nghe nói như thế, Lạc Ly lập tức cả kinh, nói: “Luyện ra hết trong một lò! Tiền bối, sư phụ của ngài là…”
Vô Ngung chân quân nói: “Sư phụ của ta chính là một trong tám đại huynh của Trọng Huyền tông, Thanh Thạch Chân nhất. Ta là đồ đệ vô dụng nhất của hắn, hiện tại chỉ mới Nguyên Anh.”
Lạc Ly lập tức im bặt. Không ngờ Phản Hư chân nhân lại luyện chế pháp bảo cho hắn, dù không muốn cũng phải chịu.
Vô Ngung chân quân nói: “Yên tâm đi. Sư phụ của ta chỉ là nhất thời hứng thú. Bình thường hắn không dễ ra tay luyện chế pháp bảo nào cả. Cho dù là Mộc Thần Kim Thánh tiền bối có tới thì cũng rất khó mời hắn ra tay.
Pháp bảo hắn luyện chế ra đều là Lục giai pháp bảo. Thế nhưng hai mươi ba cái mà ngươi yêu cầu, chúng ta đều lấy giá Ngũ giai pháp bảo bán cho ngươi. Đây là cơ duyên của ngươi, có thể ngộ nhưng không thể cầu!”
Pháp bảo do Phản Hư Chân nhất luyện chế, đúng là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Lạc Ly không khỏi nói: “Việc này, tiền bối, ta chỉ có mười hai Lưu Ly Hải không cần pháp bảo dung hợp. Sáu mươi lăm pháp bảo khác đều cần pháp bảo dung hợp. Dù sao tiền bối cũng tế luyện rồi. Một lò không hầu hai chủ. Trừ mười hai cái kia ra, hãy bán hết cho ta những cái còn lại đi!”
Lúc này tới lượt Vô Ngung chân quân ngẩn người, hơn nữa ngày sau mới nói: “Nhưng đó chính là sáu mươi lăm Lục giai pháp bảo! Cho dù có hai mươi ba cái bán với giá Ngũ giai pháp bảo, thế nhưng bốn mươi hai cái còn lại sẽ bán với giá Lục giai pháp bảo!
Cho dù chúng ta không tăng giá cho ngươi, thế nhưng bốn mươi hai pháp bảo thì cũng cần ít nhất mười ức linh thạch. Cộng thêm hơn hai mươi cái kia nữa thì cũng là mười hai ức linh thạch.
Lạc Ly lấy ra một món Thiên giai linh vật, nói: “Tiền bối, đừng lo, ta không thiếu linh thạch!”
Nhìn thấy Thiên giai linh vật, ánh mắt Vô Ngung chân quân sáng lên. Thứ này có giá trị liên thành!
Thế nhưng Lạc Ly không đưa cho hắn thứ đó mà lấy ra một trăm năm mươi Hoàng giai linh vật đưa cho hắn nói: “Đây là tiền đặt cọc, tiền bối hãy cầm đi!”
Vô Ngung chân quân thở dài một tiếng nói: “Ngươi đánh cướp kho linh vật của Hỗn Nguyên tông chắc!”
Lạc Ly nói: “Nào có. Chẳng phải Thái Sơ phường thị vừa khai trương hay sao? Ta buôn bán đặc sản động thiên, không ngờ cung không đủ cầu, kiếm được một vố lời!”
Vô Ngung chân quân nói: “Hóa ra là như thế, cơ duyên tốt, cơ duyên tốt!
Ngươi hãy chờ đi, ta trở về tìm sư phụ đặt chế nguyên bộ pháp bảo Lưu Ly Hải cho ngươi!”
Vô Ngung chân quân rời đi, đi tìm sư phụ Thanh Thạch chân nhân đặt chế nguyên bộ pháp bảo giúp Lạc Ly.
Lạc Ly thu thập một số thứ trên người, bắt đầu tính toán cần bao nhiêu thiên địa linh vật thì mới trả hết. Lần trước luyện chế thất đại dược đã tiêu hao rất nhiều thiên địa linh vật. Mặc dù đã tích lũy được mấy tháng thế nhưng sau khi lấy ra một trăm năm mươi thiên địa linh vật để đặt cọc thì trong tay Lạc Ly chỉ còn lại năm trăm Hoàng giai thiên địa linh vật.
Mặc dù Vô Ngung chân quân đồng ý thêm ba phần mười giá để thu số thiên địa linh vật này nhưng mỗi thiên địa linh vật cũng chỉ khoảng năm mươi vạn linh thạch, còn kém con số hai ức linh thạch rất nhiều. Nếu thật sự không được thì phải lấy Thiên giai linh vật ra gán nợ.
Thật ra nếu như bán bảy đại dược thì Lạc Ly hoàn toàn có thể gom đủ linh vật. Thế nhưng Lạc Ly không muốn làm như thế. Hiện tại mình chưa đủ mạnh, thứ đó có thể không xuất hiện thì không cần xuất hiện. Cho dù thứ này có sức hấp dẫn cực lớn với cả Tiên Nhân thế nhưng vẫn nên để mình sử dụng thì thích hợp hơn, mọi sự cẩn thận, làm ít ít lỗi.
Đến giữa trưa, Huyền Phác chân nhân tới đây mời. Thanh Thạch Chân nhất muốn gặp mặt Lạc Ly. Muốn đích thân kiểm tra huyết mạch Lạc Ly để định chế pháp bảo!
Lạc Ly đi theo Huyền Phác chân nhân bước vào sơn môn Trọng Huyền tông. Thượng môn Trọng Huyền tông chưa từng cho phép người khác đi vào lần đầu tiên mở cửa cho Lạc Ly.
Tiến vào trong sơn môn, Lạc Ly lập tức cảm thấy mình đi vào một công trường, khắp nơi đều là lò luyện khí, khắp nơi đều là dị tượng hỏa quang trùng thiên, quả nhiên là Trọng Huyền tông luyện thiên luyện địa.
Đi qua từng tòa cung điện, tiến vào trong một đại điện. Thanh Thạch Chân nhất xuất hiện, Lạc Ly hành lễ: “Ra mắt Thanh Thạch tổ sư!”
Thanh Thạch Chân nhất không trả lời mà trực tiếp đo lường. Chỉ nháy mắt, trên người Lạc Ly xuất hiện hào quang vô tận. Cả người Lạc Ly cứng đơ không thể nhúc nhích. Lâu sau hào quang mới biến mất, Thanh Thạch Chân nhất xoay người bỏ đi, không hề nói một câu nói nào với Lạc Ly.
Địa vị giữa hai người cách nhau quá lớn, bây giờ Lạc Ly vẫn chưa có tư cách nói chuyện với Thanh Thạch Chân nhất.
Đây mới đúng là thái độ của Phản Hư Chân nhất. Mộc Thần cùng Kim Thánh là người nhà của mình, làm quản sự ngoại môn, nhìn Lạc Ly trưởng thành. Khi nói chuyện với Lạc Ly thì giống như người già nói chuyện với con cháu trong nhà, cho nên không có vẻ cao ngạo đó!
Lạc Ly buông tiếng thở dài, lòng hơi khó chịu, không nói câu nào. Xem ra mình vẫn chưa đủ tư cách để Phản Hư Chân nhất nhớ mình!
Lúc này Vô Ngung chân quân xuất hiện, nói:
“Sư phụ ta nói sẽ mở lô luyện chế một bộ pháp bảo cho ngươi, mất khoảng một tháng thì có thể ra lò. Ngươi hãy chuẩn bị linh thạch, lô pháp bảo này là cơ duyên của ngươi, thu ngươi mười ức linh thạch!
Mặt khác sư phụ ta có nói, tám phần là ngươi muốn tấn thăng cảnh giới Kim Đan, đến khi đó ngươi hãy tới Thăng Tiên đài của chúng ta. Ở đây dễ dàng tấn thăng cảnh giới Kim Đan hơn bên ngoài.”
Thăng Thiên đài là nơi tu luyện để dành cho đệ tử Trọng Huyền tông tấn thăng cảnh giới, trong đó ẩn chứa đủ loại linh cấm, đề cao tỷ lệ tấn thăng, để cho Lạc Ly tấn thăng cảnh giới. Như thế đã tương đối chiếu cố rồi, cho dù Vô Ngung chân quân cũng không có quyền lợi này.
Xem ra Thanh Thạch Chân nhất ngoài lạnh trong nóng, không nhặt tiện nghi của tiểu bối, mặt khác lô pháp khí này, đạo bảo, ma bảo, vu bảo, chủng loại gì cũng có. Chỉ là tài liệu giá trụ bốn năm ức, lại phải mất công Phản Hư Chân nhất, bình thường thu phí ít nhất giá trị hai mươi ức, hiện tại chỉ thu mười ức, hoàn toàn giảm nửa giá. Ở Trọng Huyền tông này, có thể nói tuyệt vô cận hữu. Pháp bảo của bọn họ là đệ nhất thiên hạ, chào giá cũng tàn nhẫn nhất thiên hạ.