Xích Lĩnh chân nhân bỏ đi, Lạc Ly rơi vào trầm tư!
Xem ra Bích Xà Chân quân tới đây là có mục đích. Ngũ Độc tông muốn mở rộng thế lực ở Thiên Chu ngũ đảo.
Nghĩ cho kỹ thì ở Liêu Đông địa vực này thì Thiên Chu ngũ đảo là nơi thích hợp để Ngũ Độc tông dừng chân nhất. Như Quân Châu, Khắc Châu đều là địa bàn của thượng môn. Còn Chương Châu tuy không có thượng môn thế nhưng bị vô số chi nhánh của thượng môn chiếm giữ. Duy chỉ có nơi chật hẹp nhỏ bé này là không có xúc tua của thượng môn nên mới dễ dàng cắm rễ.
Đổi góc độ khác, Hỗn Nguyên tông tham dự chuyện này chẳng phải cũng có cùng suy nghĩ với Ngũ Độc tông hay sao. Cũng muốn cắm rễ ở Thiên Chu ngũ đảo!
Lần trước mình nhìn thấy Lưu Phàm của Tứ Hải Vân Du tông cũng không phải ngẫu nhiên.
Nói không chừng Thiên Chu ngũ đảo có huyền cơ gì đó thu hút thượng môn tới đây cắm rễ. Thế nhưng vì phòng ngừa thượng môn ở ngay trên Liêu Đông địa vực cắn ngược nên bọn họ đều đi tìm kiếm đủ loại lý do.
Hóa Thần Chân tôn của Ngũ Độc tông mất tích, có bệnh chạy chữa loạn, Ngũ Độc tông thuận lý thành chương chiếm giữ Thiên Chu ngũ đảo. Còn mình thì xuất thân ở Linh Điệp tông, đây là lý do tốt nhất, thuận lý thành chương.
Lạc Ly thở dài một tiếng, Thất Sát tông còn bảy lần ám sát. Bây giờ lại phải ngăn cản Ngũ Độc Giáo mở rộng thế lực. Chuyện của mình thiệt nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Ly nghĩ ra một cách, đó là ăn ngay nói thật. Ngày mai đi tìm Phương Ánh Tuyết nói với nàng Hỗn Nguyên tông đồng ý kết minh với nàng. Nói chuyện này cho nàng, để nàng tự lựa chọn.
Ngày hôm sau, Lạc Ly đi tìm Phương Ánh Tuyết, ai ngờ Phương Ánh Tuyết đã rời khỏi từ sáng sớm. Lạc Ly tìm cả ngày cũng không tìm thấy nàng, không biết nàng ở nơi nào. Mãi tới chập tối, lúc ăn cơm chiều thì Phương Ánh Tuyết mới trở lại, nét mặt mỏi mệt.
Đang giờ cơm, ăn trước nói sau, Lạc Ly không nhắc về chuyện đó.
Trên bàn ăn, Lạc Ly phát hiện Phương Ánh Tuyết có tâm sự, nét mặt u sầu, mày mặt nhăn lại.
Phương Ánh Tuyết nhìn Lạc Ly, thỉnh thoảng cắn môi nhẹ, nhớ lại lời nói mà phụ thân từng nói với nàng:
“Ánh Tuyết, thực ra từ lâu ta đã ngắm trúng đứa nhỏ Lạc Ly này. Năm đó ta nghe lời của tổ sư nên mới đuổi Lạc Ly ra khỏi Linh Điệp tông, hiện tại nhớ lại thật là hối hận!”
“Càng hối hận hơn đó là khi hắn trở lại, ta đã muốn gả con cho hắn, giữ hắn ở lại Linh Điệp tông, để hắn làm tông chủ Linh Điệp tông. Đáng tiếc khi đó ta xong lời nói của Thịnh Uy thì không quyết đoán được, bị Hỗn Nguyên tông mang đi, lại mất thêm một cơ hội!”
“Ánh Tuyết, con cũng lớn rồi, ta biết con không coi những nam tử bên cạnh ra gì, thế nhưng Lạc Ly khác với bọn họ. Ta thấy ánh mắt của con nhìn hắn khác với những người khác. Có đôi khi, có một số việc phải quyết tâm theo đuổi thì mới có kết quả!”
“Ánh Tuyết, Linh Điệp tông ta nguy ở sớm chiều. Cha có thể chết vì tông môn, thế nhưng con thì không thể. Nếu như Linh Điệp tông không thủ nổi nữa thì con hãy đi cùng với Lạc Ly. Ta đã hứa với mẹ của con, phải cho con một cuộc sống thật tốt. Con còn có tương lai vô tận, đừng giống như chúng ta!”
Lời nói của phụ thân vẫn còn bên tai, nhìn khuôn mặt như đao của thiếu niên tuấn tú ở cách đó không xa, trái tim của Phương Ánh Tuyết đập nhanh điên cuồng. Nhưng nghĩ tới nguy cơ sắp tới của Linh Điệp tông thì Phương Ánh Tuyết thở dài một hơi, trở nên quyết đoán.
Nàng đưa ánh mắt trong veo nhìn Lạc Ly, trịnh trọng nói: “Lạc Ly sư đệ!”
Lạc Ly ngước đầu nói: “Có chuyện gì sao Ánh Tuyết sư tỷ?”
Phương Ánh Tuyết nói: “Sư đệ, ngươi từng sử dụng Hỗn Nguyên tông Thanh Mộc lệnh trục xuất Thất Sát tông ra khỏi Ngân Châu đại lục có đúng không?”
Lạc Ly gật đầu nói: “Phải, ta lớn lên ở Ngân Châu đại lục, ta không muốn Thất Sát tông biến nơi đó thành khu vực săn bắn của bọn họ, cho nên ta mới trục xuất bọn họ ra khỏi Ngân Châu đại lục.
Phương Ánh Tuyết cắn răng nói: “Ngươi có còn Thanh Mộc lệnh như thế không?”
Nàng căn bản không quan tâm tới Ngân Châu đại lục, Thanh Mộc lệnh mới là chuyện nàng muốn hỏi.
Lạc Ly gật đầu nói: “Mộc Thần sư tổ rất coi trọng ta, ta còn có hai Thanh Mộc lệnh. Phải rồi, Ánh Tuyết sư tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Lạc Ly còn chưa nói ra chuyện mình có thể sử dụng Thanh Mộc lệnh để đại biểu Hỗn Nguyên tông kết minh với Linh Điệp tông thì Phương Ánh Tuyết đã giành nói trước:
“Sư đệ, hãy để ta nói trước, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Sau đó nàng nói: “Linh Điệp tông đã nguy trong sớm tối. Ban sáng ta đi gặp cố nhân, nhận được một tin tức, Ngũ Độc Giáo Bích Xà Chân quân đã đi vào Thiên Chu tông, hắn muốn sử dụng thủ đoạn lôi đình giết chết bốn vị Nguyên Anh Chân quân của tông ta!”
Lạc Ly sửng sốt nói: “Thì ra Bích Xà Chân quân muốn làm như thế. Ta từng nhìn thấy hắn âm thầm đi tới đây trên thuyền bay của Thiên Hành Kiện tông!”
Phương Ánh Tuyết nói: “Phải, mặc dù Linh Điệp tông chúng ta tự hào gọi họ là tứ đại Chân quân, thế nhưng so với Chân quân của thượng môn thì thực lực cách nhau tới mấy lần.
Bích Xà Chân quân am hiểu thuật ám sát nhất, đã từng một người lực đấu mười hai Chân quân của tam đại thượng môn, từng độc chết bàng môn Hóa Thần Chân tôn, được gọi là Ngũ Độc Giáo đệ nhất sát thủ. Nếu như hắn ra tay, cho dù mấy người cha ta dốc hết sức để đánh một trận thì cũng dữ nhiều lành ít!
Linh Điệp tông ta nếu như không có tứ đại Chân quân tọa trấn thì ngày chúng ta suy bại ở ngay trước mắt! Có thể nói đây là khoảnh khắc sống còn!
Lạc Ly nói: “Tin tức này chính xác chứ?”
Phương Ánh Tuyết nói: “Tương đối chính xác. Đây là tin tức Thiên Chu tông Hư Linh Chân tôn đưa tới. Hắn đã ngăn cản Bích Xà Chân quân mấy hôm nay rồi. Thế nhưng hôm nay lão nhân gia phát hiện mình trúng độc, không thể ngăn cản hành động của Bích Xà Chân quân được nữa, cho nên vội vàng cảnh cáo ta!
Hư Linh Chân tôn nói, bất kể ai làm minh chủ Thiên Chu ngũ đảo thì nơi đây vẫn là thiên hạ của năm môn phái. Nhưng Ngũ Độc Giáo long lang dạ sói, quá mức ác độc, có bọn họ thì không có chúng ta. Hắn vẫn biết đạo lý thỏ chết cáo buồn, môi hở rang lạnh!”
Lạc Ly giật mình, Hư Linh Chân tôn chính là Hóa Thần Chân tôn của Thiên Chu tông. Năm đó hắn mang theo hai Nguyên Anh đi vào Dị Giới, năm năm trước một mình trở lại. Có thể nói hắn chính là người mạnh nhất Thiên Chu ngũ đảo, là chưởng khống giả!
Chỉ tiếc trong mấy năm hắn mất tích, chưởng môn Thiên Chu tông Độc Ngao Chân quân vì để chống đỡ Thiên Chu tông mà đã bắt quan hệ với Ngũ Độc Giáo, hy vọng họ làm núi dựa. Ai ngờ mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, như sói vào nhà, ngay cả Hư Linh Chân tôn cũng bị bỏ độc, xem ra tình thế của Thiên Chu tông rất nguy cấp!
Phương Ánh Tuyết nói tiếp: “Lạc Ly sư đệ, ta muốn cầu xin ngươi sử dụng Thanh Mộc lệnh cho Linh Điệp tông chúng ta mượn sức vượt qua kiếp nạn này!”