Đại Đạo Độc Hành

Chương 259-1: Thượng cổ thần hoàng ta là ai? (1)



Mà Bàn Cổ Phủ phát ra một kích, thiên địa sẽ nhận định, khóa lại pháp này, lực lượng dư thừa tới từ thế giới Hỗn Độn cũng sẽ được nhận định là do người tu luyện phát ra, sau này sử dụng lại Bàn Cổ Phủ thì sẽ được thiên địa gia trì, sẽ được lực lượng vượt trên bản thể, một chiêu này sẽ vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng hành vi này cũng như lừa gạt thiên địa, cho nên chỉ có thể hiệu mà không thể nói nên chỉ có một vài người biết. Nếu tất cả mọi người đều biết, thiên địa sẽ phản ứng, điều chỉnh tương ứng, cho nên chỉ có người có cơ duyên mới biết được bí mật này.

Ám kiển sắp sụp đổ, ý thức của Lạc Ly quay lại, hắn muốn phát ra Bàn Cổ Phủ này, chỉ cần phát ra một búa này, hắn có thể phá vỡ ám kiển, phá kén trọng sinh!

Thế nhưng Lạc Ly lại không phát ra một búa đó. Tuy hắn vẫn chưa tỉnh lại, vẫn chưa khôi phục thần trí, nhưng trong tối tăm, hắn có một cảm giác, nếu như mình cứ thế mà phát ra một kích thì thành tích chỉ có thể ganh đua cao thấp với hai người Yến Tử Hi, Hoắc Tình Không; còn mình khẳng định sẽ thất bại bởi Phạm Vô Kiếp.

Một búa này, không thể phát. Mình cần phải sử dụng thiện đức để tăng uy lực của búa này.

Cho nên Lạc Ly hơi dừng lại, chính vì dừng lại một chút như thế, ám kiển bắt đầu sụp đổ, thế giới Hỗn Độn bắt đầu tan biến. Trong nháy mắt đó, một chớp là sáu mươi giây, một nhắm là chín trăm lần sinh biệt, chớp mắt lập tức trôi qua, thế nhưng lại như xa cách trăm ngàn vạn năm.

Lạc Ly tỉnh mà không tỉnh, hắn có thể nhìn thấy vạn vật, nhưng thân thể lại giống như không phải của hắn, hắn không biết mình là ai, cơ thể của mình đang ở nơi nào.

Trong hoảng hốt, hắn giống như nằm một giấc chiêm bao, mình đang ở trên một chiến trường thật lớn, chiến trường này ở trong hư không, vô biên vô hạn, mà hắn thì không phải hắn.

Trong giấc chiêm bao này, hắn có chín đầu một trăm lẻ tám cánh tay, mình mặc giáp phi kim, chân đạp mây đen, cao chừng vạn trường. Trên người hắn có mấy ngàn sinh linh kỳ dị, có cự long, có linh thú, có Tiên Nhân, có thần binh, thỉnh thoảng lại bay lên đáp xuống. Bọn họ đều là chiến sủng hộ giá của mình.

Mình có được sức mạnh vô tận, đánh xuống một quyền, có thể phá nát thiên địa, đạp một đạp xuống, có thể đạp nát đại địa, mình là thần, nắm giữ sức mạnh vô tận, là thần không gì không làm được.

Thế nhưng Lạc Ly ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi sửng sốt, có không ít người xuất hiện trên chiến trường như mình. Đưa mắt nhìn qua, có khoảng trăm ngàn Cổ Thần giống mình, vô biên vô hạn, tạo thành chiến trận, hiện đang bố trận trên chiến trường, chờ chiến đấu!

Lại nhìn về phía đối diện, chỉ thấy bên kia chiến trường bốc lên vô tận ma khí. Ở đối diện cũng là vô số Cổ Thần, bọn họ mặc giáp trụ đáng sợ, toàn thân ma khí cuồn cuộn, thế nhưng bọn họ là Thần Ma!

Nháy mắt, trong đầu Lạc Ly xuất hiện một danh từ, Viễn Cổ thời kì, Thần Ma đại chiến!

Truyền rằng thuở xa xưa khi thiên địa sơ khai, thời kì Thái Cổ, Hỗn Độn tiêu tán, thiên địa sơ khai, Hồng Hoang một mảnh, thanh khí bay lên làm trời, trọc khí lắng xuống làm đất!

Trong Hồng Hoang, ở trên trời, chịu ý niệm của Đạo Chủ, sinh ra vô tận Cổ Thần, ở dưới đất, chịu ý niệm của Ma Chủ, hóa sinh vô tận Thần Ma.

Mặt trời mọc lên, Cổ Thần tập kích xuống đất, mặt trời lặn xuống, Thần Ma phản công lên trời; hai bên chinh chiến ngày đêm, đại chiến qua vô số vạn năm, đây là thời kỳ Viễn Cổ, Thần ma chi chiến!

Cuối cùng Thần chết Ma diệt, Thần Ma đều vong, thời đại Viễn Cổ Thần Ma chấm dứt, mở ra thời đại Thượng Cổ vạn tộc rầm rộ thần uy.

Trong hoảng hốt, Lạc Ly biết mình là một trong các Cổ Thần, đột nhiên, vô số Cổ Thần bên cạnh mình cùng vô số Thần Ma bên đối phương đều hoan hô lên, chúng nó nhìn lên hư không, nơi đó xuất hiện một vật, hoan hô lớn tiếng!

Lạc Ly ngước đầu nhìn qua đó, chỉ thấy trong hư không xuất hiện một cung điện hùng vĩ, trên cung điện có một bàn tiệc rất dài, trong đó bày vô số rượu cùng thức ăn, hai mươi bốn bóng người ở phía sau bàn tiệc đó, nâng chén đổi trản, bọn họ đang uống rượu mua vui!

Sở dĩ là bóng người, bởi vì bọn họ đều là hình người; vừa không có ba đầu sáu tay, cũng không có phong lôi điện quang mà dùng hình thái giống như con người, hơn nữa nhìn qua, có mấy người có mặt mũi vô cùng quen thuộc.

Thế nhưng Lạc Ly biết bọn họ là ai, Quang Minh Thần thống lĩnh mười hai Thần Hoàng Cổ Thần cùng Hắc Ám Ma Thần thống lĩnh mười hai Ma Hoàng. Trong đó Quang Minh Thần cùng Hắc Ám Thần giằng co với nhau, ở phía sau bọn họ có Chiến Thần, Hỏa Ma Thần, Hải Thần, Thú Ma Thần, Long Thần, Lôi Thần…

Kỳ quái, cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa cái tên ở trước nhất kia, nhìn sao cũng thấy quen thuộc, thấy chán ghét, rất giống Phạm Vô Kiếp! Chờ đã, Phạm Vô Kiếp là ai?

Tên kia hình như là Lục Chu, tên kia là Lệ Đấu Lương, quái lạ, bọn họ đều là ai?

Chưa chờ Lạc Ly nghĩ rõ, vị thần nhìn giống Phạm Vô Kiếp chỉ về phía trước, quát lớn: “Chiến!”

Ra lệnh một tiếng, vô số Cổ Thần bay lên, vọt về phía Thần Ma của đối phương. Thần Ma của đối phương cũng lao về phía Cổ Thần. Hai bên chiến đấu trên hư không, bắt đầu chém giết tàn nhẫn!

Thế nhưng trong lòng Lạc Ly không khỏi thấy bi ai, vô số Cổ Thần Thần Ma chiến đấu, thật ra chỉ là hai mươi bốn Thần Hoàng uống rượu tiêu khiển mà thôi.

Ý niệm đó vừa xuất hiện, Lạc Ly từ từ thanh tỉnh, hắn bắt đầu thoát khỏi thân thể Cổ Thần, từ từ quay về thế giới của mình.

Ngay khi Lạc Ly quay về, đột nhiên trong thân thể Cổ Thần đó truyền tới một thần niệm, đây là thần niệm của chính bản thân Cổ Thần; khi hắn ra tay, hắn len lén ngẩng đầu nhìn cung điện to lớn, ánh mắt xuyên qua hai mươi bốn Thần Ma Hoàng, xuyên qua vô số vách ngăn trong cung điện, rơi xuống chính giữa cung điện, trên một ngai vàng có vô số xiềng xích.

“Những thứ thuộc về ta, ta nhất định sẽ lấy lại! Tất cả phản nghịch, bất kể Thần Ma, ta cũng sẽ khiến các ngươi trả giá lớn, chấm dứt sinh mệnh vĩnh hằng của các ngươi! Chấm dứt thời đại hỗn loạn này!”

Thần niệm này chợt lóe rồi biến mất, thân thể Cổ Thần trở lại bình thường, cũng giống như những Cổ Thần khác, cùng đối chiến Thần Ma, bắt đầu chiến đấu với nhau.

Trong mơ hồ Lạc Ly như biết gì đó mà cũng như không biết gì cả…

Lạc Ly thức tỉnh, hắn vẫn còn đắm chìm trong lực lượng vô tận của Cổ Thần. Lúc này ám kiển sắp phá vỡ, Lạc Ly biết, mình nên ra tay.

Đồng thời hắn cũng biết vì sao Phạm Vô Kiếm bổ ra một búa lại có điểm cao như thế. Phạm Vô Kiếp cũng giống như mình, cũng đắm chìm trong khoảnh khắc trí nhớ Cổ Thần thức tỉnh, đưa lực lượng của Cổ Thần đến Trung Thiên Chủ Thế Giới, chỉ có như thế thì mới bổ ra được điểm cao nhất chín mươi chín điểm!

Một đạo phủ ảnh xuất hiện bên trên ám kiển, cự phủ tỏa ra khí tức khủng bố có thể hủy trời diệt đất!

Thế nhưng Lạc Ly biết, như thế vẫn không được, cho dù mình chém nó ra thì cũng chỉ giống như Phạm Vô Kiếp, chín mươi chín điểm, cùng nhau đứng nhất!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv