Lạc Ly đáp: “Ta biết. Truyền thuyết, thiên địa ngày nay của chúng ta vốn là một mảng hỗn độn, không ánh sáng không bóng tối, không sinh không linh. Sau đó Bàn Cổ sinh ra trong hỗn độn, không cam lòng yên tĩnh ảm diệt như thế, bổ tách hỗn độn, khai thiên tích địa, thanh khí bay lên làm trời, trọc khí lắng xuống làm đất!”
Thiên Đô sư huynh gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như Hỗn Nguyên lục tuyệt gọi là Bàn Cổ Phủ, lại là Phá Kén Trọng Sinh, với tính cách của các tổ sư chúng ta thì sao lại không có vấn đề chứ! Ám kiển đó còn gọi là Huyền Hỗn Độn Toái Phiến, chính là chí bảo toái phiến mà tổ sư Vương Dương Minh lưu lại, lưu lại cơ duyên cho hậu nhân.
Ngươi nhớ kĩ, sau khi nắm giữ Bàn Cổ Phủ thì không được sử dụng nó dù chỉ một lần. Bàn Cổ Phủ ẩn chứa sức mạnh thay trời đổi đất, phá diệt càn khôn, không được thiên địa bao dung, chỉ cần sử dụng một lần, thiên địa sẽ nhận định, sẽ không còn ý nghĩa nào nữa.
Chờ khi ngươi thí luyện, ngươi ở trong Huyền Hỗn Độn, nhớ phát ra búa Bàn Cổ Phủ thứ nhất của ngươi, đánh nát ám kiển. Đến khi đó ngươi sẽ biết huyền cơ trong chuyện này!”
Lạc Ly ôm quyền nói: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm!”
Thiên Đô sư huynh cười ha ha một tiếng, nói: “Đừng nói bí mật này có bất cứ ai khác, mỗi người đều có duyên pháp của mình. Chỗ tốt trong huyền cơ sẽ không làm Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này của ngươi thất vọng.”
Thiên Đô nói xong những lời đó, hắn đưa tay ra, toàn bộ hồ lô rượu đều biến mất, bị hắn thu lấy. Hắn đứng lên rời khỏi, Lạc Ly cung kính đưa tiễn, đi được hai bước, Thiên Đô sư huynh như nhớ tới gì đó, nói:
“Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, điều kiện tiên quyết của chuyện này là ngươi phải phá vỡ ám kiển trong một kích, nếu phá không ra thì cũng không có ý nghĩa nữa!
Biết bao năm thí luyện, mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua, ngươi nghĩ thật kĩ, tự mình nắm chắc!”
Thiên Đô sư huynh đi khỏi, Lạc Ly thở dài một tiếng, không khỏi chau mày, hôm nay Thiên Đô sư huynh tới đây vấn tôi? Hay cố ý truyền thụ bí pháp này?
Mặc kệ. May mà mình chưa tu luyện Bàn Cổ Phủ, không bổ búa nào. Thế nhưng phải phá ám kiển trong một búa chắc hẳn rất khó, bằng không cũng không nói mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua thí luyện này.
Lạc Ly thở dài một tiếng, thí luyện càng tiến tới thì càng khó khăn, Lạc Ly tràn trề phấn khích!
“Ngoài ra vẫn còn một chuyện, Phạm Vô Kiếp lừa mua Lôi Bằng của ta chưa tính, đã thế còn hành hạ tới chết, đáng hận, ta phải để hắn trả giá lớn!”
“Còn có Tinh Châu Xương gia, giúp đỡ Phạm Vô Kiếp lừa ta, chờ sau khi ta tiến vào Hỗn Nguyên tông nội môn, ta sẽ khiến các ngươi hối hận!”
Lạc Ly hít sâu một hơi, trở về phòng tu luyện, lập tức bình tâm tĩnh khí, bắt đầu nghiên cứu Bàn Cổ Phủ.
Bàn Cổ Phủ là mượn ý khai thiên tích địa của Bàn Cổ để tạo ra Trung Thiên Thế Giới, một búa bổ ra, vạn vật tách biệt, lực phách thiên địa, không gì không tách, hoành hành vô kỵ.
Hỗn Nguyên pháp thuật này là do Hỗn Nguyên tông căn cứ vào nguyên lí của Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng của Càn Khôn Giáo cải tạo mà thành, trong đó còn có tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn, còn có tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức Quyết của Tạo Hóa Tông. Chính vì như thế sẽ không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn.
Sau khi Lạc Ly tu luyện pháp này thì nhanh chóng biết vì sao mọi người đều dùng Phá Giáp Trùy để phá kén. Bởi vì Bàn Cổ Phủ quá khó tu luyện.
Bất kể tâm pháp pháp thuật hay pháp quyết pháp thuật, hay lộ tuyến vận chuyển linh khí đều rất gian nan. Lại còn không thể bổ ra búa nào. Tu luyện như thế, thật sự khó, khó, khó!
Phá Giáp Trùy thì khác, pháp này dùng nguyên lý xoay tròn đầu nhọn đâm thủng tất cả, chuyên môn đối phó pháp thuật hoặc pháp khí phòng ngự cường đại. Một trùy đánh ra một thứ phá, hay chui mạnh vào cơ thể, nội bộ bùng nổ, ai đỡ ai chết. Thuật này chuyên môn đối phó người tu tiên Luyện Khí kỳ sử dụng pháp khí phi kiếm. Chỉ cần một trùy hạ xuống, đối phương sẽ tuyệt đối không thể sử dụng pháp khí công kích nữa.
Phá Giáp Trùy thông tục dễ hiểu, học một cái là biết, hơn nữa uy lực cường đại, đâm trời phá đất, vô kiên bất tồi, tác dụng vô hạn, cách biệt một trời một vực với Bàn Cổ Phủ.
Lạc Ly bế quan tu luyện, hơn mười ngày trôi qua, Bàn Cổ Phủ không có tiến triển. Còn Phá Giáp Trùy hắn không định tu luyện thì chỉ luyện vài lần đã xuất hiện pháp thuật chân chủng, điều này khiến Lạc Ly dở khóc dở cười.
Có một hôm, Lạc Ly chậm rãi đứng lên, hắn quyết định dừng việc bế quan tu luyện, đi ra ngoài một chút. Nếu cứ khổ tu minh tưởng thì ngược lại sẽ dễ lâm vào cục diện bế tắc, có khi kết hợp lao động nghỉ ngơi mới là vương đạo tu luyện.
Rời khỏi nhà đá, Lạc Ly đi chậm rãi trong ngoại môn, nhất thời cảm thấy không đúng, ngoại môn có thay đổi!
Trước kia ngoại môn tuy nói có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tu sĩ, nhưng ngoại môn quá lớn, khoảng chừng mấy trăm dặm, bình thường đi trên đường lớn căn bản không nhìn thấy bao nhiêu người hoạt động. Nhưng hôm nay thì khác, khắp nơi đều là người, ngươi ta tấp nập.
Những tu sĩ đó tụ tập lại cùng với nhau, giống như đang trò chuyện gì đó. Hoặc đi đường vội vàng, hoặc đứng trên đường lớn yên lặng ngẩn người, hoặc ngồi dưới đất khóc thương. Muôn hình muôn trạng, loại người nào cũng có. Chuyện gì đây?
Lạc Ly chần chờ, lập tức hỏi vài bạn tốt của mình, nhưng đám người Dạ Khinh Phong dường như có chuyện, ngọc bài môn phái truyền tin rất nhiều, Lạc Ly căn bản không có cách liên hệ.
Lạc Ly cau mày, tùy ý đi lại trên đường lớn, từ từ Lạc Ly nhìn ra môn đạo. Rất nhiều tu sĩ trên đường cái đều đeo hành lí, bọn họ sắp sửa rời khỏi Hỗn Nguyên tông ngoại môn.
Đột nhiên có người gọi: “Lạc Ly sư đệ, Lạc Ly sư đệ!”
Lạc Ly nhìn qua, đúng là Phong Tử Hư. Hắn cũng đi dạo một mình trên đường lớn, nhìn thấy Lạc Ly thì gọi lại.
Tuy Phong Tử Hư thua Lạc Ly một thiên địa linh vật nhưng hắn thua tâm phục khẩu phục, trái lại có ý thành tâm kết giao với Lạc Ly.
Lạc Ly lập tức đi qua, ôm quyền nói: “Ra mắt Tử Hư sư huynh!”
Phong Tử Hư nhập môn sớm hơn Lạc Ly nửa năm, cho nên hắn là sư huynh.
Sau đó Lạc Ly chỉ vào đám người hỗn loạn, hỏi: “Tử Hư sư huynh, chuyện gì vậy?”
Phong Tử Hư mỉm cười trả lời: “Mỗi năm một lần! Gần đây Hỗn Nguyên tông có đệ tử mới nhập môn!
Cứ cách một năm thì ngoại môn Hỗn Nguyên tông đều tiến hành một lần bình xét lớn, bình xét này được bảo mật, căn cứ vào biểu hiện của toàn bộ đệ tử ngoại môn như tốc độ tu luyện, thái độ tu luyện, tiến triển tu luyện, số lần hoàn thành nhiệm vụ, trình độ hoàn thành, số lượng hiến vật phẩm, vân vân, cuối cùng nhận định một vài tu sĩ mất đi tâm tiến thủ, hoặc tu sĩ không thích hợp với Hỗn Nguyên tông, sau đó cho bọn họ mấy ngày để rời khỏi ngoại môn”