Bạch Vân Phi này thắng vì huyền diệu, cho nên dần dần được người xưng là thiên xu minh huyền, thiên xu có nghĩa là hắn luôn bất bại, minh thủ là chỉ thua một cách khó hiểu khi giao thủ với hắn.
Không thể tưởng được, thì ra hắn lại là đứng đầu Hỗn Độn Ma Tông, khó trách tu sĩ này thua một cách khó hiểu, Hỗn Độn ma công vốn chính là Hỗn độn chi pháp đệ nhất trong thiên địa, không có đạo lý gì đáng nói!
Ngoài đó ra, Bạch Vân Phi này còn có một đặc điểm, đó chính là gặp được đệ tử Ma Tông, toàn bộ đều giết không tha, không chừa lại chút tình cảm.
Cho nên mới có cách nói nhất khí nhân uân luyện vạn ma, chẳng qua bây giờ xem ra, thì ra hắn là đệ tử Hỗn Độn Ma Tông.
Toàn bộ ma tông trong Trung thiên chủ thế giới đều là từ Hỗn Độn Ma Tông mà ra, nhưng mà Hỗn Độn Lão Tổ phản bội ma chủ, tấn thăng Thần chủ, suốt đời bất hủ.
Đến lúc này Hỗn Độn Ma Tông đã trở thành kẻ phản bội lớn nhất Ma Tông, ma chủ giận dữ, kích động ngàn vạn ma tu, Thiên Ma ngoại vực, muốn diệt sát Hỗn Độn Lão Tổ, diệt tuyệt Hỗn Độn Ma Tông.
Nhưng mà Hỗn Độn Lão Tổ đã thành Thần chủ, Hỗn Độn Ma Tông lại là một trong thất đại kì môn trong thiên hạ, vô cùng thần bí, dù vô số lần bị trọng thương nhưng lại không thể tiêu vong.
Nhưng mà đến lúc này, Hỗn Độn Ma Tông đã trở thành đệ nhất đại địch thủ của rất nhiều ma môn trong thiên hạ, hoàn toàn suy bại, mà Thiên Ma tông được Ma chủ phân thân Đại Thiên Ma hàng lâm, dần dần trở thành ma môn đệ nhất thiên hạ. Mà đệ tử Hỗn Độn Ma Tông cũng thành phản nghịch Ma Tông trong thiên hạ, muốn giết hết đệ tử Ma Tông trong thiên hạ!
Lạc Ly nói: “Thì ra như thế! Ta đã biết!”
Lạc Ly cùng Hổ Thiện nhìn nhau một cái, bọn họ lập tức lui về phía sau ba trượng, xem như thực hiện lời thề của tổ sư năm ấy.
Có người đến, hai người tiếp tục chờ đợi, khoảng một thời thần qua đi, Lạc Ly lập tức đứng lên, nhìn về phía nơi xa, hắn có một cảm giác, nơi xa có người đến, người này rất quan trọng với mình!
Lạc Ly nhìn về phía nơi xa, Hổ Thiện Chân nhất nhìn thoáng qua, nhưng mà không có cảm giác gì, hắn chần chừ rồi nhíu mày.
Hoa Thanh Vân ở cách ba trượng kia cũng nhìn thoáng qua nơi xa nhưng không thu hoạch được gì, hắn nhìn về phía Lạc Ly, trong ánh mắt không khỏi có chút khinh thường.
Lạc Ly mặc kệ hắn, chỉ nhìn về phía nơi xa.
Sau đó Lạc Ly nở nụ cười, mặc dù người nọ chưa lộ khí tức, chưa hiện tung ảnh, cho dù là cường giả như sư phụ cũng không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nhưng mà Lạc Ly biết người đến là ai!
Chính là thiên hạ đệ nhất, Đông Côn Luân Kiếm Thần Diệp Chân nhất!
Quả nhiên không lâu, Hổ Thiện Chân nhất nhìn về phía bên kia, khí tức cảm ứng, ngoài mấy vạn dặm, một Phản Hư Chân nhất xuất hiện!
Hoa Thanh Vân nơi xa sửng sốt, nhìn về phía Lạc Ly, trong ánh mắt vẻ khinh thường dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khác.
Vừa mới như vậy, người nọ còn ở cách mấy vạn dặm, nhưng chưa đầy mấy tức, xa còn có một bóng người xuất hiện, trong nháy mắt đi đến bên cạnh hai người Lạc Ly.
Nhìn qua, không phải là Diệp Chân nhất, mà là một thanh niên đầu cài bạch ngọc quan, áo bào trắng, thắt lưng huyền ngọc, chân đi hài bát tiên màu trắng, thắt lưng còn cài một chiếc gương cổ.
Thấy thế nào người này cũng không phải là Diệp Chân Nhất, không có chút đặc điểm nào của Kiếm Thần.
Nhưng mà Lạc Ly chỉ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Đến rồi!”
Thanh niên kia cũng nhìn Lạc Ly cười nói: “Không thể ngờ được như vậy mà ngươi còn có thể nhận ra ta?”
Lạc Ly nói: “Có cái gì không thể?”
Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, Hổ Thiện lại tìm được Kiếm Thần, có nàng ở đây, xác xuất nhất hành thành công lớn thêm một phần.
Kiếm Thần đến đây, nhìn về phía Hổ Thiện, làm ra một thủ thế!
Hổ Thiện lập tức đáp lại, cũng là làm một thủ thế, hai người đối diện, hoàn toàn phù hợp!
Hổ Thiện hành lễ với nàng nói: “Bái kiến Côn Luân Kiếm Thần đạo hữu!”
Diệp Chân nhất bối phận cực cao, cùng hàng với Hỗn Nguyên tông tam đại tổ sư, nếu sắp xếp theo bối phận, còn cao hơn Hổ Thiện và Lạc Ly nhiều.
Nhưng mà sau khi tấn thăng Phản Hư, có một quy củ bất thành văn, Phản Hư Chân nhất đều là đồng bối đạo hữu, cho nên Hổ Thiện nói vậy!
Diệp Chân nhất nhất thời đáp lễ: “Bái kiến Hổ Thiện đạo hữu!”
Sau đó Diệp Chân nhất nhìn về phía Hoa Thanh Vân nơi xa nói: “Đa tạ Thanh Vân đạo hữu, ra sức tương trợ!”
Hoa Thanh Vân hừ lạnh một tiếng nói: “Thật ra Trung Thiên thế giới này có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cái rắm ta, nhưng mà ta nợ cha ngươi một món nợ ân tình, hắn không đến được, ta đành phải đến!”
Phụ thân của Diệp Chân nhất chính là Thái Bạch Nhất Kiếm, thiên ngoại phi tiên! Thái Bạch Nhất Kiếm tông Tông chủ chí tôn Thần Kiếm Thạch Trung Tiên.
Diệp Chân nhất mỉm cười, nói: “Vẫn là đa tạ Thanh Vân đạo hữu giúp đỡ!”
Hoa Thanh Vân nhìn Diệp Chân nhất, thật lâu không nói, đột nhiên hỏi:
“Ngươi đã tấn thăng cảnh giới Quy Nguyên chưa?”
Diệp Chân nhất mỉm cười nói: “Thanh Vân đạo hữu, cũng không như thế sao?”
Hoa Thanh Vân lắc đầu nói: “Không giống, không giống!
Năm ấy là nể tình phụ thân ngươi, ta cố ý thua ngươi, dù sao ta cũng không đánh được lão hòa thượng kia và phụ thân ngươi, không làm được thiên hạ đệ nhất, cũng không tính nữa.
Nhưng mà bây giờ xem ngươi, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam, ta thực sự không phải là đối thủ của ngươi, dù là lão hòa thượng kia chỉ sợ cũng không được!”
Diệp Chân nhất không trả lời, chỉ là mỉm cười, duỗi tay ra, tay bên trái xuất hiện một thanh kiếm, rõ ràng là Lục Tiên kiếm kia, tay bên phải duỗi ra lại xuất hiện một kính, chính là Côn Luân kính!
Lục Tiên kiếm kia rõ ràng đã tấn thăng thành thập nhất giai pháp bảo!
Nhin thấy hai vật này, hoa Thanh Vân thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, không nói chuyện nữa!
Diệp Chân nhất xoay người nhìn về phía Hổ Thiện Chân nhất nói: “Đa tạ Hổ Thiện đạo hữu cho ta tin tức này, nhờ có tin tức này, chúng ta có thể cứu vớt vạn ngàn thương sinh, cứu vớt Trung thiên chủ thế giới, công đức vô lượng!”
Hổ Thiện Chân nhất đáp: “Nói thì là vậy nhưng việc này vạn phần gian nan! Hy vọng chúng ta có thể thành công!”
Hai người hàn huyên đôi câu, Kiếm Thần lại nhìn về phía Lạc Ly.
Lạc Ly nhất thời có một cảm giác, mặc dù Diệp Chân nhất đều tươi cười với mọi người, như nụ cười với Hoa Thanh Vân và sư phụ, hoàn toàn là công thức, cũng không phải là tươi cười thực sự, chỉ có nhìn về phía mình thì nụ cười đó mới là từ nội tâm!
Diệp Chân nhất nói: “Ta nhận được một tin tức, do Tiếu Ngư giả mạo ta, một người lấy được! Trong tông môn, không có ai biết! Ta nghi ngờ trong Côn Luân có vạn tộc đối phương đang nằm vùng!”
Lạc Ly lắc lắc đầu nói: “Không cần nằm vùng, không biết bao nhiêu tu sĩ cấu kết với vạn tộc, vọng tưởng cẩu thả sống tạm bợ, đối với vạn tộc còn có một tia cầu may, lại không biết, tổ vỡ rồi thì còn có trứng lành!”
---------------