Mặc dù rất nhiều cường giả cảnh giới Phản Hư. Nhưng mà thực sự đáng sợ không phải là bọn họ mà là một số địa vực. Cũng không phải chân nguyên khí trụ gì, nhưng lại có uy áp vô tận. Nơi đó có một số cường giả sâu không thể dò chiếm cứ.
Cường giả này đều là loại đáng sợ tương đương Kim Thiền lão tổ, Lạc Ly thoáng tính toán cũng thấy không dưới trăm người!
Loại gia hỏa đáng sợ kia, chỉ cần một, ở Trung thiên chủ thế giới đã là hạo kiếp, thế mà ở đây lại không dưới trăm người, Lạc Ly nhất thời nhíu mày, trong lòng cả kinh!
“Lẽ nào, hạo kiếp lần này của Trung Thiên chủ thế giới không thể nào vượt qua?”
“Lẽ nào Hỗn Nguyên tông ta còn tiếp tục bỏ chạy, rời khỏi Trung thiên chủ thế giới?”
“Cái này phải làm sao đây? Làm sao cho phải?”
Lạc Ly không khỏi nhẩm tính, không biết tương lai thế nào.
Đột nhiên, Lạc Ly sửng sốt, nhìn về phía một cột chân nguyên khí ở nơi xa.
Chân nguyên khí trụ kia chính là cường giả ở cảnh giới Phản Hư, phát ra, nhìn qua không khác gì chân nguyên khí trụ bình thường, nhưng mà trên chân nguyên khí trụ lại có một hương vị mà Lạc Ly đã quen thuộc, là tiêu kí của Hỗn Nguyên tông.
Lạc Ly nhất thời vui vẻ, lại là tiêu kí của Hỗn Nguyên tông, lẽ nào là Tam sư huynh, hắn hoàn toàn không sao?
Nghe nói Thanh Ngân chính là tiên nhân mông trần, chuyển thế phục sinh, được Hổ Thiện thu làm Lạc Ly nhất thời vui vẻ, thích nhất là xem bói.
Năm ấy hắn du lịch ở ngoại vực Ngọc Hư đại thế giới, trong lúc vô ý lấy được thượng cổ truyền thừa, khai mở động phủ, vẫn luôn ở lại nơi này, hạo kiếp lần này, Hổ Thiện sư phụ vô cùng lo lắng cho hắn, xem ra hắn vẫn không sao.
Lạc Ly lập tức đi về nơi đó, đi khoảng mấy thời thần là đến.
Đó là một tiểu đảo giữa hồ, trong đó có ba đạo khí tức ngoại sinh của Phản Hư, trong đảo là một sinh linh kì dị đang nghỉ ngơi ở đây.
Sinh linh này, Lạc Ly cẩn thận quan sát, dần dần nhìn ra, nửa thân dưới là con rắn lớn, cả người có vẩy như nhân sinh linh, đây là Na Già hải yêu nhất tộc.
Ở đây có khoảng hàng ngàn con Na Già hải yêu, trong đó có sáu đạo cột khí Phản Hư, nhưng mà ở bên có hai tiêu kí của Hỗn Nguyên tông.
Lạc Ly nhíu mày, nhưng mà hắn sẽ không dễ dàng đi qua, trước phải thử một chút.
Lạc Ly biến thành Cổ Tinh, chậm rãi bay qua, tới gần hồ nước kia, lập tức một đám Na Già hải yêu vây tới, Lạc Ly phóng chân khí ra ngoài, cũng thả ra tiêu kí đặc hữu của Hỗn Nguyên tông.
Nhất thời đối diện truyền tới thần thức truyền âm đầy mừng rỡ: “Nhất khí sinh vạn pháp!”
Lạc Ly lập tức đáp: “Hỗn nguyên phá càn khôn!”
Đối phương hỏi, Lạc Ly lập tức nghe ra, chính là Thất Trúc sư huynh, sao hắn lại đến nơi này, nhưng mà Lạc Ly tiếp tục hỏi!
“Hỗn nguyên hải để ẩn sinh luân!”
Đối phương đáp: “Linh nguyên trấn tại thất nguyên quân!”
Lạc Ly lại hỏi: “Truyền thì tu tại kiền khôn lực, tiện thấu tam thanh nhập tử vi.”
Đối phương đáp: “Mạc ngôn đại đạo nhân nan đắc, tự thị công phu bất đáo đầu.”
Lạc Ly lại hỏi: “Nhật tinh tự dữ nguyệt hoa hợp!”
Đối phương đáp: “Chích chủng tâm điền dưỡng thử thân!”
Đây cũng là cách thức liên hệ của Hỗn Nguyên tông, trong đó đó bất luận là thi từ ngữ điều, hay là phát âm, hay là khoảng cách trung gian đều có đạo, chỉ thiếu một chút thì không thể nào liên hệ!
Đến lúc này hoàn tất liên hệ, Lạc Ly mừng rỡ nói:
“Thất Trúc sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”
Thất Trúc hồi đáp: “Tạm thời không nói cái này, cẩn thận lại đây!”
Lạc Ly phi nhập vào hồ này, những Na Già này đều như không nhìn thấy hắn, phía trước xuất hiện một na già to lớn, bắt đầu dẫn Lạc Ly tiến vào một địa động.
Na Già hải yêu này đều bị Thất Trúc sư huynh khống chế. Cho nên mới như thế.
Tiến nhập địa động này, thông đạo bên trong rất khúc khuỷu, vòng vèo. Đi tới một dại điện, Lạc Ly sửng sốt.
Chỉ thấy trong đại điện, đến nơi nò cũng đều có người, ước chừng hàng ngàn nhân ở đây, tất cả đều là tu sĩ, có người già, có trẻ nhỏ.
Đây là hạo kiếp Ngọc Hư đại thế giới gặp phải, lần đầu Lạc Ly nhìn thấy người sống, người may mắn sống sót.
Trong đám người kia, Lạc Ly nhìn thấy Thất Trúc sư huynh. Ngoài Thất Trúc sư huynh, ở bên cạnh hắn còn có ba tu sĩ, rõ ràng cùng đều là cảnh giới Phản Hư.
Lúc đó Thất Trúc sư huynh tìm đường đi của mình, vừa đi mấy trăm năm, lần này gặp lại, Lạc Ly phát hiện Thất Trúc sư huynh đã tấn thăng Phản Hư.
Lạc Ly cao hứng vô cùng cầm tay Thất Trúc sư huynh nói: “Sư huynh, ngươi là Phản Hư rồi!”
Thất Trúc mỉm cười nói: “Tiểu sư đệ đều đã là Phản Hư, ta sao có thể không cố gắng!”
“Sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”
“Nói ra thì dài, ta tấn thăng Phản Hư ở bên ngoài, trở về Trung thiên chủ thế giới. Đến vấn an Thanh Ngân sư huynh, ai ngờ, ài dà, hạo kiếp, hạo kiếp!”
Lạc Ly phát hiện trong số cơ nhân đối diện, không có Thanh Ngân sư huynh, hắn hỏi:
“Thanh Ngân sư huynh đâu?”
Thất Trúc do dự một chút, nói: “Hắn bây giờ… lúc sau lại nói vậy, ta giới thiệu cho ngươi mấy người!”
Sau đó hắn chỉ về phía Tam đại Phản Hư ở bên cạnh mình, nói:
“Vị này là Thiên Đạo Vô Thường tiền bối đứng đầu Ngọc Hư thiên đạo thánh điện!”
Người này chính là một hán tử trung niên. Một thân áo trắng, ôn văn thanh lịch. Quân tử như ngọc, hắn khiêm tốn đáp lễ nói: “Ai dà, bại gia chi khuyển, đã không còn là cái gì mà đứng đầu thánh điện nữa rồi!”
Ngọc Hư đại thế giới này, dù cũng là văn minh tu tiên nhưng mà không xưng là tông môn, thống trị thế giới này là mười hai thánh điện, tám mươi tám cung.
Thánh điện tương đương với thượng môn, tám mươi tám cung tương đương với bàng môn!
Thất Trúc tiếp tục giới thiệu: “Vị này là Ngọc Hư cự giải cung Cự Thập Thất tiền bối, đây là Ngọc Hư Bạch Dương cung Mục tiên sinh!”
Này hai người mặc dù là Phản Hư, nhưng mà cũng không phải là cung chủ gì, cung chủ đều đã chiến tử, có thể nói ba người này chính là phần còn lại của Ngọc Hư đại thế giới!
Cự Thập Thất thở dài một tiếng nói: “Còn là tiền bối cái gì, đáng thương mười hai thánh điện, tám mươi tám cung Ngọc Hư đại thế giới ta, một trăm sáu mươi bảy Phản Hư, chỉ còn lại ba người chúng ta!”
Mục tiên sinh cắn răng nói: “Hơn mười ức thương sinh, bây giờ có thể chỉ còn lại chúng ta mà thôi! Hận, hận, hận!”
Thất Trúc nhìn về phía Lạc Ly, nói: “Lạc Ly sư đệ, ngươi đến để tra xét đúng không?”
Lạc Ly gật đầu nói: “Đúng! Sư huynh!”
Thất Trúc thở ra một hơi dài, nói: “Tên kia, giữ Ngọc Hư đại thế giới này, giọt nước không lọt, chúng ta vốn có ba mươi hai Phản Hư, kết quả không ai có thể xông ra, chỉ còn lại mấy người chúng ta!
Nếu sư đệ ngươi có thể tiến vào, vậy ngươi nhất định có thể đi ra ngoài?”
Lạc Ly gật đầu nói: “Có thể!”
Mặc dù phi thứu kia chỉ có hai người có thể ngồi nhưng mà Lạc Ly có Thái sơ động thiên, có thể cất chứa rất nhiều người, về nhà rồi lại thả ra là được, đến lúc đó, không biết Thiên Tàng đạo nhân có cách tiềm nhập gì, hoàn toàn không nghĩ ra.
Lời này vừa nói ra, nhất thời mọi người mừng rỡ, toàn bộ cao hứng vô cùng.
---------------