Danh Công tuy xuất thân danh gia vọng tộc nhưng từ nhỏ tới lớn đều không làm được gì nên hồn, thậm chí đối với kì vọng thấp nhất của cha mẹ cũng không làm được.
Ông ta ăn chơi trác táng, sau đó lừa con gái người ta mang bầu, cuối cùng bị cả gia tộc vứt bỏ, tên trong gia phả cũng bị gạch đi. Vì lẽ đó mà Danh Hoài cũng trở thành đứa con không được nhìn nhận.
Bất quá, cậu tin rằng sau này bản thân mình sẽ làm được nhiều hơn, kiếm được nhiều tiền, danh tiếng cũng sẽ có mà không cần nhờ đến cái mác Danh gia. Người đàn ông trước mắt này có công sinh nhưng không có công dưỡng, thậm chí một đồng cũng chưa từng kiếm được cho mẹ con họ. Cho nên Danh Hoài cực kì xem thường lão già này.
“Tôi sẽ khai… Danh Hoài, ba khai hết. Chuyện Ngọc Cảnh Thâm sai bảo ba sẽ khai hết. Chỉ cần con đừng báo cảnh sát là được.”
Danh Công có mấy tiền án rồi, nếu vào ngục nữa là xong đời. Lão ta không sợ gì chỉ sợ nhà tù mà thôi.
“Được thôi. Vậy ông nói đi.”
Thì ra, Ngọc Cảnh Thâm thấy Ngọc gia dần chấp nhận chuyện tình cảm của hai người lập tức trở nên nóng nảy. Nhưng hắn ta vẫn chưa nắm được thời cơ tỏ tình với A Anh nên quyết định loại bỏ Danh Hoài trước. Bằng cách đơn giản là cho cha Danh Hoài bắt cóc A Anh, sau đó giả vờ đe doạ tống tiền, nhà họ Ngọc vốn yêu thương A Anh như thế, sao có thể chấp nhận được chuyện Danh Hoài có người cha như vậy.
Mười phần là sẽ tỏ ra ghét bỏ cậu ta mà thôi.
Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo, đêm đó Ngọc Cảnh Thâm cũng tìm cớ kéo tài xế riêng đi nhưng hắn không ngờ Danh Công chỉ là một kẻ phá hoại không hơn không kém. Thậm chí trong hắn ta còn khai tuốt ra chủ mưu phía sau không sót một ai.
“Ông có chứng cứ gì hay không?”
Ngọc Cảnh Thâm rất cẩn thận, mỗi lần giao dịch đều là tiền mặt, gặp nhau cũng là nơi vắng người không có camera, để bắt thóp hắn thì không dễ một chút nào.
“Chuyện này…”
“Nếu ông không nói thì cứ gánh hết tội đi. Tiêu Oánh chúng ta nộp hắn ta cho cảnh sát đi.”
Nhìn thái độ của Danh Công, Danh Hoài chắc mẩm lão này ít nhất cũng giữ vài con bài tẩy trong tay. Dù sao lão cũng từng lừa lọc nhiều người, không dễ gì tin tưởng Ngọc Cảnh Thâm mà không chuẩn bị đường lui cho mình cả.
“Đừng… đừng giao ba cho cảnh sát. Ba có ghi âm. Chiếc bút máy ba để ở nhà là vật ghi âm… nó..”.
Chỉ chờ tới đó, Danh Hoài cùng Tiêu Oánh liền cho người đi lục soát. Quả nhiên rất nhanh tìm được một chiếc máy ghi âm dưới dạng bút máy. Hình dáng nó đơn điệu, lại luôn được Danh Công đút vào túi quần nên rất khó nhận ra.
Lão ta định lợi dụng chiếc bút này, sau khi ổn định ở nước ngoài dăm ba năm sẽ quay lại vòi tiền Ngọc Cảnh Thâm thêm lần nữa. Ai ngờ, lại trở thành lợi thế của Danh Hoài.
Cầm chặt chiếc máy ghi âm trong tay, Danh Hoài thật sự không cười nổi nữa. Cậu nghĩ bản thân đã cho Ngọc Cảnh Thâm một cơ hội. Thế nhưng anh ta lại không tiếc rẻ tổn thương em trai mình để đạt được mục đích, thế thì cậu có lẽ cũng không cần nhân nhượng nữa.
Trước nay cậu luôn muốn giấu sự thật vì sợ người mình yêu tổn thương nhưng với tình trạng bây giờ, có lẽ càng giấu thì sau này vết thương càng sâu mà thôi.
...***...
Bữa trưa ở Ngọc gia diễn ra vẫn như mọi lần. Ba mẹ thấy Ngọc Cảnh Anh dường như vui hơn thường ngày nhiều lắm. Ánh mắt nụ cười đều toát ra hạnh phúc khó tả.
Thật là thằng nhóc này, mới ngủ nhà nhau một đêm mà đã hạnh phúc đến mức này sao. Xem kìa, ăn cơm mà cứ như muốn bay lên trời không vậy đó.
“A Anh, đừng có đút đũa vào mũi nữa. Con đút mấy lần rồi đó.”
“Vâng ạ…. Hì hì hì…”
Bàn cơm vui vẻ nhưng Ngọc Cảnh Thâm thì nặng nề u ám. Kế hoạch coi như thất bại hoàn toàn rồi nhưng điều hắn lo lắng hơn là sáng giờ không liên lạc được với Danh Công.
Mẹ kiếp, không phải tên thất bại đó bị bắt rồi chứ.
Ngọc Cảnh Thâm nắm chặt chiếc thìa trong tay. Hắn nghĩ bản thân đã dọn dẹp kĩ rồi chắc không để lại đâu vết gì. Chỉ cần tìm người bịt miệng tên đó nữa mà thôi.
Chuyện này tuyệt đối không thể để đến tai Ngọc gia được, nếu không thì không chỉ ở bên Ngọc Cảnh Anh mà thân phận nhị thiếu gia Ngọc gia cũng có thể sẽ mất.
Hắn nỗ lực bao nhiêu năm không thể đổ sông đổ bể như thế được.
“Tìm cách giết tống cổ tên đó đi. Đừng để hắn khai ra gì.”
“Thưa thiếu gia, vẫn chưa tìm ra được Danh Công. Từ tối qua là mất liên lạc rồi.”
“Cái gì?! Vẫn chưa tìm ra. Một lũ vô dụng các ngươi.”
Ngọc Cảnh Thâm điên tiết lên đập nát chiếc gạch tàn. Đúng như hắn dự đoán, Danh Công có thể đã bị bắt rồi. Nếu không bây giờ lão ta đã chạy đến vòi tiền hắn.
Không được, hắn không thể bị động như thế. Phải tìm cách.
Nhưng Ngọc Cảnh Thâm quá lo lắng cho nên vò đầu bức tai vẫn không tìm ra được phương án đối phó.
Lúc này điện thoại hắn nhận được tin nhắn của Danh Hoài, tất nhiên là vượt ra khỏi sự kiểm soát của hắn từ lâu rồi.
“Gặp nhau đi.”