Sáng hôm sau. Vẫn là cái lạnh của mùa đông ở thành phố Seoul sầm uất, đôi lúc lại có gió lạnh từ phương nào thổi đến lọt vào khung cửa sổ nhỏ. Mùa đông này, nếu không mặc kín, sẽ bị cái lạnh lẽo xé vụn da thịt thành từng mảnh nhỏ. Thời tiết bất chợt lạnh dần vào mỗi buổi sáng là thứ giúp Seokjin muốn cuộn tròn trên tấm chăn dày cộm và ấm áp từ sáng đến tối không nhàm chán. Thật sự anh rất thích thời tiết như thế này dễ có thể ngủ mãi, muốn nằm dài trên giường mà không cần làm gì.
Và giờ cũng như vậy, tâm trí anh vẫn thảnh thơi như mọi khi. Thật yên bình, anh ngửi được mùi nắng thoang thoảng chiếu đến bên mình, mùi hương của hoa ngọc lan, hoa hồng... thật riêng biệt và cũng thật dễ chịu.
Từ lúc hai mẹ con sống nương tựa nhau tới giờ anh chỉ trồng chậu hoa ngọc lan cùng với hoa hồng ở trước cửa sổ làm bạn mỗi khi về nhà. Khi anh buồn nó lại tỏa ra một màu thơm dịu nhẹ kích thích dây thần kinh trở nên vui hơn. Đó là lý do tại sao anh còn muốn trồng thật nhiều loài hoa hơn trước và sau sân vườn mình. Anh yêu hoa đến nổi có thể giết chết ai nếu dám làm hại chúng.
Mùi hương hoa của buổi sáng tinh mơ thật thuần khiết biết bao và còn có mùi hoa nhài thoang thoảng bên cạnh, mùi hương thật khiến người ta say đắm... Mà khoan đã, mùi hương hoa nhài?. Não đến đây tự dưng nhảy số, trong tiềm thức sực nhớ đến một người.
Seokjin: "Kim Namjoon?"
Lại hai chân nhanh nhẹn bật dậy theo cảm tính không bao giờ tốt, đưa mắt liếc nhìn người đang ngủ ngon lành kế bên, thân thể to cao với đôi tay rắn chắc vẫn ôm chằm lấy chiếc gối kê đầu. Dáng người nằm sắp hết sức thong thả, rất quyến rũ.
Seokjin ôm đầu, nhớ lại đêm qua những hình ảnh ân ái còn cả lời đường mật gã thốt ra. Anh bất giác đỏ mặt nhìn người đàn ông đang nhắm tịch đôi mắt, vẫn ngủ say sưa không biết có người đang nhìn trộm mình. Seokjin nhanh nhẹn gỡ tay gã ra nhưng người vẫn ôm chặt không buông, cứ như không cho anh thoát khỏi cuộc đời. Dùng sức bao nhiêu vẫn không xi ra miếng nào, lại ôm thật chặt. Gã có thật sự đang ngủ hay không hay chỉ là đang giả bộ?.
Sau vài phút vô vọng, anh vẫn cố chấp kéo mạnh tay gã nhưng không thành. Lúc này gã bừng tỉnh, cái con người đang cố khước từ gã khiến tim có chút nhói lên. Trong thâm tâm khó chịu, gã lại lên tiếng.
Namjoon: "Đừng đi!"
Anh nghe giọng nói trầm tĩnh và ôn nhu thì vội lúng túng rụt tay lại, một giây giật mình rồi lại trở về với tính cách cộc cằn như trước.
Seokjin: "Nhanh lấy cái tay bẩn thỉu của cậu ra người tôi ngay"
Namjoon nhăn mi: "Sao lúc nào cũng khó khăn từng li từng tí như vậy?"
Seokjin: "Thì sao?. Đừng có mà lợi dụng tôi"
Namjoon: "Chúng ta đã ngủ với nhau rồi đó!"
Seokjin lúng túng: "...Đêm qua chỉ là tai nạn thôi...Thật là"
Gã thấy điệu bộ khác hẳn thường ngày, dáng vẻ ngốc nghếch cử chỉ lại đáng yêu tinh quái. Làm gã có chút động lòng thêm, không chờ được lâu. Gã ngồi bật dậy hôn nhẹ vào môi anh. Một nụ hôn nhẹ nhàng chậm chạm không mạnh bạo như đêm qua, anh có thể thấy sự dịu dàng ấm áp của gã còn ấm hơn cả cái chăn trong cơn lạnh vào buổi sáng này. Chờ một chút, gã mới buông anh ra. Hai tay kéo anh vào lòng mình, nói lời thân mật.
Namjoon: "Buổi sáng tốt lành, tình yêu của tôi!"
Câu nói bình thường nhưng lại quá đỗi ngọt ngào này như muốn nuốt chửng anh vào thế giới của gã. Một thế giới nếu bước vào sẽ không bao giờ có thể thoát ra được, một thế giới vừa sâu lắng vừa ngọt như kẹo bông gòn. Bồng bềnh, không quá thô cũng không quá dịu. Những lời yêu của gã phát ra là do gã thích nói, gã không biết cách nói lấy lòng người yêu nhưng gã muốn hành động hơn thay vì phải nói mấy cái lời đầy rẫy sự giả tạo.
Nhìn sang cái con người im lặng nãy giờ, anh đỏ mặt nay còn đỏ hơn. Không biết vì sao lại khó kiểm soát nhịp tim và trí não của mình lúc này. Cảm giác như kiểu nếu gã còn nói thêm anh sẽ chết vì tình yêu của gã mất. Vẫn lấy tính cách cục súc, gắt gỏng nói chuyện với gã.
Seokjin: "Buông tôi ra nhanh, cậu mà còn như vậy thì coi chừng..."
Namjoon: "Thì sao?. Đêm qua em đã nói là em yêu anh mà, sao nay lại tỏ thái độ khác hẳn vậy?"
Seokjin: "Cậu đừng có nói điên, tôi... tôi chỉ tạo điều kiện cho cậu tỏ tình người cậu thích thôi... Đừng có tưởng bở, bây giờ cậu có thể tỏ tình với người cậu yêu rồi đó..ư..ưm...hức!"
Chưa nói xong, anh bị gã nắm trúng thóp. Gã hư hỏng lần mò trong quần, đùa giỡn với thứ không nên của anh rồi vuốt ve lên xuống, trượt lên trượt xuống thật chậm rãi như là đang khiêu khích. Anh thấy rất lạ, tâm trí không thích nhưng miệng không ngừng rên la một cách đều đặn, căn phòng vào chập sáng có ánh nắng len lỏi vào bên trong bắt gặp tiếng rên của ai đó.
Kim Namjoon cười cong môi, gã một tay vuốt ve một tay se se đầu ti của anh. Mặc cho người kia có chửi rủa thậm tệ, gã vẫn làm từ a đến z.
Seokjin: "Đệt mẹ. Cái tên khốn nhà cậu. Buông tôi ra, biến thái, nham nhở, vô sĩ, đê tiện, bỉ ổi. Cậu muốn giết tôi ư?. Thả tôi ra!"
Từ từ, lại nhăn mài cắn vành tai anh một cái nhẹ, cho anh bớt nóng giận.
Namjoon: "Em nghe cho rõ, tôi không bao giờ muốn nhắc lại lần hai. Người tôi yêu chính là em, là cái người luôn khó tính, luôn cố chấp và luôn cố nén giọng rên rỉ của mình khi tôi đang vuốt ve cậu nhỏ. Em đúng là rất bướng!"
Seokjin nhăn mài: "Thả..ư... ưm thả... tôi.. ư.. ra... Đừng, chỗ đó... đừng vuốt nó nữa... tôi chịu không nổi, tôi sắp..a..a!"
Namjoon: "Cứ ra đi, buổi sáng được thỏa mãn tâm trạng thì còn gì bằng?"
Seokjin tức điên: "Tên khốn.. cậu dám..a.."
Seokjin không chịu được, toàn thân run rẩy, cái lạnh của mùa đông càng khiến anh thấy lạ hơn, ưỡn cong eo "grừ' lên một tiếng, bao nhiêu tinh dịch trắng tuôn trào như núi lửa. Chưa bao giờ anh "ra" mà lại nhiều đến thế, thật sự kì lạ. Không lẽ là do người khác làm nên vậy, nó phun trào đến mức ướt cả chăn đến ga giường.
Anh thở hổn hển ngã người về phía khuôn ngực rắn rỏi, mùi hương hoa nhài thoang thoảng truyền đến mũi. Lúc này anh cảm thấy tâm trí như bị ai đó cướp đi mất, nó như một tờ giấy trắng. Đôi mắt mơ màng, tai nghe được lời của gã.
Namjoon: "Em thấy lạ không?. Chỉ là làm giúp em mà thằng nhỏ của tôi cũng cương cứng lên rồi này!"
Một lát sau khi đã lấy lại tâm trí của mình. Anh quay sang liếc gã bằng ánh mắt hình viên đạn, hằng giọng.
Seokjin: "Cậu làm cái quái gì vậy?"
Rồi lại cố thoát khỏi tay gã.
Gã ôm anh vào lòng, giọng nói hết sức hiền hòa dễ nghe mặc dù anh chính là người luôn cáu bẩn trước. Gã biết là anh không muốn gã thấy bộ dạng yếu đuối nên mới nói những lời như vậy.
Namjoon: "Seokjin, sao em không thử yếu đuối một lần cho tôi xem?"
Seokjin: "Đồ điên, con mẹ nó. Tôi không bao giờ yếu đuối hết, cậu buông tôi ra. Cái tên biến thái!"
Namjoon: "Hay là để tôi chuốt say em rồi em mới có thể sống với con người thật của mình đúng không?. Đồ giả dối!"
Seokjin: "Đừng nói khùng nói điên nữa. Tôi chưa bao giờ giả tạo!"
Anh gạt bỏ tay gã ra. Đứng dậy rồi mặc đồ vào, không quên nói. Một lời nói đầy rẫy sự lạnh lùng và giả dối.
Seokjin: "Tôi không yêu cậu đâu, hôm qua cũng chỉ là đùa giỡn. Cậu đừng có mà tưởng tượng ra rằng tôi thích cậu!"
Namjoon: "Vậy sao?"
Câu hỏi thì thầm bên tai gần đến mức anh giật mình, đập vào mắt là khuôn mặt điển trai. Ánh mắt dịu dàng, hàng lông mài thanh tú và mái tóc bồng bềnh khi ngủ dậy quả đúng là cực phẩm. Seokjin có chút ngại ngùng lẩn tránh gã.
Seokjin: "Tôi không yêu cậu đâu, đừng có biến tôi thành đồ chơi của cậu!"
Namjoon: "Nhưng tôi yêu em. Hôm qua em bảo tôi tỏ tình với người tôi yêu, bây giờ đã có kết quả rồi. Rằng người tôi đã tỏ tình cũng yêu tôi và em ấy đang đứng ở đây... Em cho tôi một cơ hội yêu em nhé?"
Seokjin: "...Không đời nào!"
Anh nói không là không, dù có cưỡng ép anh cũng cứng miệng nói không. Thật là khiến người khác tức tối, hôm qua còn nói đừng bỏ rơi hôm nay lại là người khước từ trước. Gã tưởng anh lật lộng còn hơn Min Yoongi yêu say đắm Jeon Jungkook mà bây giờ lại thành với Park Jimin.
Còn anh cảm thấy mình quá đặt cái tôi cao. Tâm trí muốn yêu mà miệng lại cương quyết chối từ. Anh thấy mình không đáng có được tình yêu này. Chứ thật sự anh rất yêu gã. Yêu đến mức muốn ôm chằm lấy gã như lúc hôm qua nhưng bây giờ lại thấy thật ngượng ngùng làm sao.
Namjoon thở dài: "Sao em không cho tôi một cơ hội?"
Seokjin: "..."
Namjoon lại cười: "Sao em lạnh lùng với tôi. Nhưng em cứ yên tâm đi, dù em có từ chối bao nhiêu lần đi nữa em cũng không thoát khỏi tôi đâu. Tôi yêu em, yêu em đến mức muốn thao nát cái động nhỏ của em luôn đấy!"