Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Chương 33: Đại ca và Hoàng đế hóa giải hiểu lầm



Edit: Pa không đường

Hóa ra, y lại làm bạn với giặc suốt bao năm như vậy, vì cái gọi là chân tướng chuyện Hoàng đế hãm hại cha mình mà y đã chịu sự thao túng của Dương Sính. Thậm chí còn nhận lời với hắn sẽ tự tay giết chết hoàng đế để trả thù cho cha mình.

Hắn giúp Dương Sính trộm đồ nên từ đó trong giang hồ mới có thêm một quỷ trộm Nhất Chi Xuân, vì không mang được Phá trần châu về nên bị Dương Sính xử phạt mới tẩu hỏa nhập ma.

Y thậm chí còn giết người vì Dương Sính...

Lần này, trước khi ám sát hoàng đế Dương Sính đã đưa cho y một viên thuốc, hắn nói có thể tăng cường công lực nhưng không ngờ đó lại là cái thứ tàn độc như Lưỡi hái sinh tử, chẳng thể nghi ngờ, lần ám sát này cho dù thành công hay không thì y cũng phải chết.

Mặc dù y đã nuốt Lưỡi hái sinh tử nhưng Dương Sính vẫn lo lắng nên phái ra sát thủ tới để bịt miệng y thành ra mới hại chết Túc tỷ, ân nhân đã cứu mạng y biết bao nhiêu lần.

"Ta... đã làm cái gì vậy chứ..."

Xuân Như Nguyệt ôm mặt khóc lóc thảm thiết.

"Đừng khóc nữa..." Phong Thiếu An ôm y, trái tim cậu cũng vụn vỡ, "Như Nguyệt ca ca, chờ huynh khỏe lại, Phái Nhi sẽ dẫn huynh về kinh, chúng ta vào cung đi tìm hoàng đế, ba người chúng ta cùng nhau nghĩ cách giết chết cái kia lão khốn nạn đó để báo thù cho Xuân bá bá với cha đệ."

Xuân Như Nguyệt bỗng ngẩng đầu, "Ngươi nói cha ngươi? Phong tướng quân..."

"Hoàng đế đều đã điều tra rõ ràng, năm đó, không phải tự dưng mà cha đệ hy sinh trên chiến trường, cha bị giặc bao vây, nhiều lần gọi cứu viện từ triều đình nhưng Dương lão tặc dùng đủ loại lý do để ém lại, thậm chí còn tiết lộ quân cơ mới khiến cha cùng mười mấy vạn tướng sĩ bỏ mình nơi chiến trận, mà hết thảy những điều này, vốn dĩ đều là có thể tránh được, chỉ tại Dương Sính..."

"Hóa ra, hóa ra đây mới là chân tướng..." Xuân Như Nguyệt ôm đầu thống khổ, "Chết tiệt, Dương Sính, ta cùng ngươi không đội trời chung!"

"Dương lão tặc rất xấu xa, hắn không chỉ giết người như quỷ mà còn tàn sát trung thần, ức hiếp Hoàng đế, bên cạnh Hoàng đế đâu đâu cũng là người của hắn nên cậu ấy mới nhờ Phái Nhi tới núi Thánh Hiền rèn luyện bản lĩnh thật tốt rồi quay về cung giúp Hoàng đế đối phó với Dương lão tặc, quét sạch gian thần, không chỉ báo thù cho Xuân bá bá và cha đệ mà còn vì nhân dân, vì đất nước. Vừa nói, cậu vừa vuốt ve bàn tay đại ca: "Hoàng đế thực sự là một vị vua tốt. Bình thường, cậu ấy còn nói với Phái Nhi rằng đại ca là người đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy. "

"Đẹp cái gì chứ." Xuân Như Nguyệt nhìn xuống đôi tay của mình, "Đôi tay này, trộm cắp rất nhiều, từng giết người, hại chết Túc tỷ, thiếu chút nữa đã giết Hoàng đế, tay ta đã đầy máu tanh cùng tội nghiệt, ta..."

"Không trách đại ca, đại ca không cần tự trách. Đại ca cũng bị lừa." Phong Thiếu An cũng nghẹn ngào, cậu lại cầm lấy tay của Xuân Như Nguyệt rồi nghiêm túc nói: "Đại ca, Phái Nhi sẽ không lừa huynh, huynh tin đệ được không, chúng ta cùng báo thù, đừng tin tưởng Dương lão tặc nữa, Phái Nhi không muốn thấy dáng vẻ thoi thóp của đại ca bị thêm một lần nào nữa."

Xuân Như Nguyệt mỉm cười trong nước mắt, y chọc vào trán cậu rồi nói: "Vẫn ngu ngốc như xưa, đồ ngốc."

Phong Thiếu An lóa mắt trước nụ cười của Xuân Như Nguyệt, nhất thời bị mê mẩn nên cúi đầu hôn y, vừa hay bị lão ăn mày bắt gặp khi bưng thuốc vào phòng, thấy thế, lão vội che mắt.

"Ta mù rồi, ta mù thật đấy. Thuốc để trên bàn, nhớ uống khi còn nóng nhé."



Nói xong, lão đặt nó xuống rồi vội vàng bỏ chạy.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Xuân Như Nguyệt tựa vào vai cậu, nghịch lọn tóc của cậu rồi hỏi: "Phong Thiếu An, vừa rồi ngươi muốn làm gì ta? Hả?"

"Muốn..." Lỗ tai của Phong Thiếu An đỏ ửng, "Phái Nhi muốn hôn đại ca."

"À? Thế thôi hả?"

Mặt Phong Thiếu An sắp bị thiêu cháy, "Còn muốn song tu với đại ca..."

Xuân Như Nguyệt che miệng cười lớn, đột nhiên lại bị sặc rồi ho khan mấy tiếng, Phong Thiếu An vội vàng vuốt lưng cho y.

"Mang thuốc tới đây."

"À..."

Xuân Như Nguyệt khôi phục thực không tồi, có thể thấy y thuật của Tiên Y rất siêu phàm, thỉnh thoảng y lại đi loanh quanh trên đảo để thư giãn.

Hôm đó, Xuân Như Nguyệt vô tình thấy một cô gái trên đảo đeo tấm ngọc bội màu xanh quanh eo, nhìn cô ấy rất quen.

"Cô nương, xin hỏi ngọc bội này của cô là?"

Cô gái lấy ngọc bội từ bên hông ra đưa cho y: "Cái này là mẹ ta để lại, vốn có hai khối, ta và tỷ tỷ của ta mỗi người có một khối."

"Vậy tỷ tỷ của cô đâu?"

Cô gái thoáng buồn đáp lời: "Tỷ tỷ yêu một người ở ngoài kia nên rời khỏi Bồng Lai, Từ đó đến giờ chẳng có tin tức gì. Trước khi chết, mẹ ta vẫn liên tục nhắc tên của tỷ tỷ, không biết bây giờ tỷ tỷ sống có tốt không."

Xuân Như Nguyệt vội hỏi: "Tỷ tỷ của cô, tên gì?"

"Ta họ Túc, tỷ tỷ tên Thanh Tuyết, còn ta là Thanh Noãn. Chẳng lẽ công tử quen tỷ tỷ của ta sao?"

Hóa ra là vậy, thảo nào y vẫn thấy Túc tỷ luôn ngắm nhìn một miếng ngọc bội, trong mắt hằn lên một nỗi buồn khó tả nhưng Túc tỷ đã bỏ mạng để cứu y...

"Phong Thiếu An, ngươi có thấy miếng ngọc bội trên người Túc tỷ không?" Xuân Như Nguyệt vừa về phòng đã hỏi.

Phong Thiếu An gật đầu, "Có, Phái Nhi tự tay chôn cất Túc Tỷ, di vật của tỷ ấy đều được giữ lại. Trong số đó có một khối ngọc bội làm bằng ngọc bích, khắc một hòn đảo và mấy bông tuyết."

Đúng rồi, thứ được khắc trên ngọc bội của cô gái tên Thanh Noãn kia chính là hòn đảo và mặt trời.

Cơ thể Xuân Như Nguyệt khôi phục rất nhanh, hơn nữa khí hậu trên đảo rất dễ chịu, thích hợp để tĩnh dưỡng, chỉ cần mấy ngày nữa là y có thể luyện kiếm với Phong Thiếu An.

Lão ăn mày tới và nói với hai người rằng, sau khi khỏi bệnh phải rời đảo Bồng Lai ngay, không thể ở lại quá lâu.

Xuân Như Nguyệt do dự rồi mới hỏi: "Sau khi rời khỏi đây, có cách nào để ta liên lạc được với hòn đảo này không?? Trong tay ta có chút đồ muốn giao lại cho Thanh Noãn cô nương ở trên đảo."

Lão ăn mày ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có tin tức của Thanh Tuyết ư?"

Xuân Như Nguyệt liền đem chuyện quen biết với Túc Thanh Tuyết cũng như cái chết của cô kể lại cho lão ăn mày nghe.

Lão ăn xin thở dài một tiếng, "Hồi đó, Thanh Tuyết nhất quyết muốn rời khỏi đảo còn cắt đứt liên hệ với gia đình. Bao nhiêu năm đã qua, mẫu thân con bé qua đời trong cơn u uất, còn phụ thân đã lớn tuổi, cũng bắt đầu hối hận nhưng Thanh Tuyết..."



"Xin lỗi..."

Lão ăn xin suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này đi. Ta sẽ bảo nhà họ rời đảo để theo các ngươi để tới kinh thành mang hài cốt của Thanh Tuyết về chôn cất trên đảo."

"Vậy phải cám ơn lão bá bá"

Ông lão cười đáp: "Theo lệ thì ta phải thu phí chữa bệnh của các ngươi nhưng ngươi là đệ đệ mà Thanh Tuyết nhận ở bên ngoài, giờ lại giúp gia đình họ đoàn tụ nên tiền này cũng miễn đi."

"Nhưng..."

"Ta biết tướng quân phủ có tiền nhưng về khoản đó thì trên đảo cũng chẳng kém, nói miễn liền miễn, ngươi cứ thư thả dọn dẹp một chút để ngày mai rời khỏi đảo."

Xuân Như Nguyệt ổn rồi thì Phong Thiếu An cứ bám lấy y, ngày nào cũng quấn quýt đòi ôm hôn.

Xuân Như Nguyệt cũng không ghét bỏ, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm nhưng khi tới chỗ của người ngoài thì không được làm trò gì khác thường.

"Đại ca." Phong Thiếu An nắm tay y rồi bắt đầu nhõng nhẽo, "Đại ca biết tâm ý của Phái Nhi mà, đúng không?"

Xuân Như Nguyệt mỉm cười nhưng không đáp.

"Đại ca và đệ đã làm những chuyện giữa tình nhân với nhau. Chúng ta là tình nhân à..."

Phong Thiếu An đã hỏi lão ăn mày rất nhiều điều, trong đó có chuyện giữa nam với nam.

Lão ăn mày là người hiểu rộng biết sâu, hơn nữa lão còn là thầy thuốc nên đối với chuyện này cũng không lạ lẫm gì, lão nói với cậu rằng chuyện nam mà thích nam thì khó được thế tục thấu hiểu, nếu cậu thực sự thích một người đàn ông thì phải chịu áp lực của người đời cũng như và ánh nhìn kỳ lạ của người khác. Nếu định lùi bước thì phần tình cảm này xem như vô nghĩa, bởi chỉ cần sợ hãi thì nhất định sẽ kết thúc trong bi kịch.

Mặc dù câu hiểu câu không nhưng Phong Thiếu An biết bản thân và đại ca có thể yêu nhau thật lòng, chỉ cần đủ dũng khí, nhất định phải dũng cảm, mới có thể ở bên đại ca.

"Phái Nhi sẽ thật dũng cảm, sẽ luôn thích đại ca, bảo vệ đại ca, sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn đại ca, trên đời này, đại ca là người mà Phái Nhi thích nhất."

Xuân Như Nguyệt bị cậu chọc cười, "Thích ta vậy cơ à?"

"Dạ, dạ, dạ!"

Xuân Như Nguyệt nghịch cằm cậu rồi nói: "Phong Thiếu An, giờ ta và ngươi còn chưa trả được thù lớn mà đã nghĩ đến những chuyện này thì chẳng phải hơi sớm hay sao?"

Hai mắt của Phong Thiếu An sáng lấp lánh, "Có phải đại ca cũng thích Phái Nhi đúng không? Giống như Phái Nhi thích đại ca."

"Chờ giết được Dương lão tặc thì ta sẽ nói cho ngươi biết."

Hôm sau, họ lên tàu rời khỏi đảo và dẫn cả người nhà của Túc Thanh Tuyết về kinh thành.

Sau khi bái tế, hai người lấy hài cốt của Túc Thanh Tuyết lên hỏa táng rồi giao cho nhà họ Túc cùng những di vật còn lại.

Sau đó, cả hai lẻn vào cung gặp Hoàng đế.

Khi biết sát thủ muốn giết mình chính là Xuân Như Nguyệt thì Hoàng đế đã hoảng đến dựng người.

"Ngươi không phải là mật thám do Dương lão tặc phái đấy chứ?"



Xuân Như Nguyệt mỉm cười rồi chỉ vào phía sau bức bình phong trong thư phòng, "Lần đầu tiên ta vào cung gặp bệ hạ là ở sau tấm bình phong này. Lúc đó bệ hạ vẫn còn là Thái tử, người cùng Thiếu An đang xem một tập tranh mang từ ngoài cung vào."

Hoàng đế trợn mắt kinh ngạc: "Việc này chỉ có ba người chúng ta biết, sau đó ta còn kéo ngươi tới xem chung. Ngươi nói đã xem từ hồi ba tuổi rồi, nên ta giận ngươi lắm."

Xuân Như Nguyệt mỉm cười rồi lại quỳ xuống, "Trước đây ta đã bị Dương lão tặc lừa gạt, suýt nữa đã hại chết bệ hạ..."

"Nguyệt ca." Hoàng đế đỡ y đứng dậy, "Chúng ta không phải người ngoài, huynh đã quên rồi sao, trước đó chúng ta đã nói, sẽ làm bạn tốt suốt đời, ta còn gọi huynh một tiếng Nguyệt ca, chuyện này không trách huynh, huynh trở về thì tốt rồi, vừa hay ta có việc muốn bàn với mọi người."

Chỉ có thư phòng của Hoàng đế mới an toàn, không phải lo có kẻ nghe trộm, hắn lấy một lá thư từ ngăn bí mật dưới bàn ra.

"Lần trước ám sát thất bại, rốt cuộc Dương lão tặc cũng không kiên nhẫn được, lão chẳng kiêng nể gì mà muốn mưu phản. Ta vốn tưởng lão chỉ muốn làm đảo chính nhưng không ngờ lão còn cấu kết với ngoại địch, chuẩn bị liên thủ bức vua thoái vị!"

"Cái gì?" Xuân Như Nguyệt nói: "Ngoại địch nhập cảnh?"

Hoàng đế đáp: "Từ nửa năm trước, ngoại địch đã bắt đầu cải trang để tiến vào Trung Nguyên. Hiện giờ, Dương lão tặc có trong tay ít nhất 20 vạn quân."

"Nhiều như vậy!"

Hoàng đế đáp: "May sao, trong tay ta còn giữ binh phù của Phong tướng quân. Dương lão tặc vẫn luôn muốn có tấm binh phù này, hắn phái gián điệp tìm kiếm rất nhiều nhưng bọn chúng không bao giờ có thể đoán được tấm binh phù ấy vốn không ở trong cung."

Xuân Như Nguyệt rất đỗi kinh ngạc.

Ba người suy tính bàn bạc trong thư phòng, cuối cùng họ quyết định để hai người lặng lẽ mang binh phù tới biên ải để dẫn quân tiếp viện. Tướng lĩnh ngoài biên ải chỉ nhận binh phù, không nhận người. Hơn nữa, Phong Thiệu An là con trai duy nhất của Phong tướng quân nên mang theo binh phù này sẽ không có vấn đề gì.

Trước khi khởi hành, Hoàng đế nắm tay Phong Thiếu An và Xuân Như Nguyệt, "An An, Nguyệt ca, ta giao an nguy của hoàng thất và giang sơn xã tắc cho hai người. Nhớ phải mang được quân tiếp viện trở về."

Hoàng đế bằng tuổi Phong Thiếu An, dẫu sao cũng là đứa nhỏ chưa tới đôi mươi lại bị Dương Sính và đám cáo già của hắn chèn ép suốt bao lâu, quyền lực trong tay càng ngày càng ít, ngoại trừ đoàn cận vệ trung thành mà cha hắn đã để lại thì xung quanh hầu như chẳng có ai để dùng.

Tình thế hiện tại rất nguy cấp, hắn chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Phong Thiếu An, một đứa có đầu óc không nhanh nhạt và Xuân Như Nguyệt, người vừa mới biết được sự thật, có thể thấy hắn đã đánh cược tất cả những gì mình có.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv