Đêm đó Phong Thiếu An lại có một giấc mơ khác, cậu mơ thấy mình đang bái đường với tân nương thì Nhất Luân Nguyệt bỗng cầm kiếm lao tới, chĩa thẳng vào Phong Thiếu An rồi nói: "Cái đồ phụ bạc nhà ngươi, ngươi đã làm chuyện phu thê với ta mà lại thành thân với người phụ nữ khác, ta giết ngươi!"
Lúc tỉnh lại, thấy đại ca vẫn ngủ say trong lòng mình thì Phong Thiếu An mới nhẹ nhàng thở hắt, cậu chăm chú ngắm nhìn gương mặt của đại ca rồi nghĩ: Phái Nhi không muốn cưới người khác, Phái Nhi chỉ cần đại ca thôi.
Nhất Luân Nguyệt cứ uể oải ngồi trên xích đu suốt cả ngày, Phong Thiếu An vừa bắt được một chú thỏ con, còn đang chơi đùa với nó.
"Hang động lớn như vậy, sao lại không tìm được lối ra cơ chứ?"
Hôm nay, Nhất Luân Nguyệt lại đi tìm nhưng vẫn không thấy.
Không phải người từng sống ở đây đã phong ấn lại đấy chứ? Nghĩ đến đây, y nhảy khỏi xích đu, kéo Phong Thiếu An vào trong động rồi chỉ một vòng quanh bức tường đá và nói: "Ngươi, dùng nội lực đập hết vách đá ở đây đi, ta không tin sẽ không tìm được!"
Hang động nói lớn cũng không lớn nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, bức tường đá rất cao nếu thật sự muốn đẩy từng góc một thì chắc chắn sẽ phế luôn cánh tay.
"Được."
Phong Thiếu An ngoan ngoãn dùng hết sức bình sinh để vỗ lên từng phiến đá trên tường nhưng cùng lắm chỉ tạo ra vài lỗ thủng hoặc mấy tảng đá rơi ra, chỗ nào cũng vững chắc mà chẳng có lối ra.
"Đại ca, vẫn không thấy."
Nhất Luân Nguyệt phát điên, "Trên trời không có, trên vách đá không có, chẳng lẽ lại ở dưới đất!"
Nói xong, Nhất Luân Nguyệt lại chú ý đến chiếc giường đá quá khổ, y chạy tới rồi bắt đầu tìm kiếm cơ quan. Phong Thiếu An cũng phối hợp tìm với y nhưng cuối cùng cũng chỉ công cốc.
"Ngươi có thể đẩy được chiếc giường này hay không?" Nhất Luân Nguyệt hỏi.
Chiếc giường vừa rộng, vừa dày lại còn cao, phải nặng đến mấy ngàn cân. Phong Thiếu An nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy không ổn lắm, "Để Phái Nhi thử xem."
Lần này cậu dùng toàn lực đẩy giường nhưng nó không hề xê dịch, Nhất Luân Nguyệt dứt khoát đi tới giúp đỡ, cuối cùng cũng di chuyển được giường.
"Có cái gì ấy!" Phong Thiếu An thấy một cái hố.
Nhất Luân Nguyệt kích động không thôi. Cuối cùng, cả hai cũng đẩy chiếc giường đá ra, đủ để lách vào nhưng lại thất vọng, trong hố đá chẳng còn gì khác ngoài một chiếc hộp gỗ.
"Cái gì đây?" Phong Thiếu An mở hộp gỗ ra, bên trong là một tấm thẻ tre và một cuốn sách cổ.
"Thiên Địa Luân kinh (kinh Xoay chuyển trời đất), Thái Vũ Tinh Thần lục (tập Thế giới sao trời rộng lớn)." Nhất Luân Nguyệt lật qua mấy trang, kinh ngạc nói: "Là sách võ học quý hiếm, còn cả một tập trận pháp."
Y cầm Thiên Địa Luân Kinh lên đọc một cách thích thú rồi cảm thán thật kỳ diệu, "Hẳn là bí tịch (sách quý) do vị tiền bối từng sống ở đây tự nghĩ ra. Một nửa là phương pháp tu luyện nội lực, nửa còn lại là phương pháp luyện kiếm thuật và quyền pháp."
Phong Thiếu An cầm Thái Vũ Tinh Thần lục lên xem, đôi mắt lấp lánh, "Quả là một tập trận pháp tuyệt vời. Bài binh bố trận rất tinh tế, có thể so với Gia Cát tiên sinh lúc sinh thời."
Nhất Luân Nguyệt tò mò hỏi: "Ngươi còn biết bày binh bố trận ư?"
Phong Thiếu An đáp: "Cha đã dạy Phái Nhi, thậm chí người còn khen Phái Nhi thông minh nữa."
Nhất Luân Nguyệt nghĩ Phong tướng quân chỉ an ủi con trai mình thôi.
Phong Thiếu An lại tiếp tục: "Thái Vũ Tinh Thần lục vừa có trận pháp, vừa là binh thư. Vị tiền bối đã lưu lại cuốn sách cổ này chắc chắn phải là cao thủ dụng binh."
Đáng tiếc, cả hai cuốn bí tịch đều không lưu tên, dù sao cũng không ra ngoài được, Nhất Luân Nguyệt kéo Phong Thiếu An đi luyện theo bí tịch. Ai biết được tên ngốc Phong Thiếu An này lại có thiên phú dị bẩm đến vậy, chỉ qua một đêm đã hiểu hết chương (mục) nội công. Nhất Luân Nguyệt cho rằng nhận thức của mình vốn không tệ nhưng phải nghiền ngẫm mất ba ngày mới hiểu.
Sau đó, hai người cùng luyện kiếm, luyện quyền với nhau. Năng lực nhận thức của Phong Thiếu An trong quyền thuật khiến Nhất Luân Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Chỉ một lần đã nhớ, thậm chí ngay cả kiếm pháp cũng chỉ cần nhìn Nhất Luân Nguyệt luyện một lần đã diễn lại không sai chút nào.
Nhất Luân Nguyệt không kìm được nỗi chua xót. Y đã xem chương cuối cùng nhưng kiên quyết không cho cậu nhìn, dù Phong Thiếu An có tò mò đến mấy thì Nhất Luân Nguyệt cũng nhất quyết che lại. Cuối cùng, cậu chẳng đòi xem nữa và lật cuốn trận pháp ra xem.
Thấm thoát đã nửa tháng trôi qua, ban ngày hai người so tài ở bên ngoài, nhờ sự trợ giúp của quả Thanh Minh mà tốc độ tu luyện nội công của Nhất Luân Nguyệt đã thực sự tăng lên rất nhiều. Sau một thời gian rèn luyện với Phong Thiếu An thì tu vi của y đã tiến bộ đáng kể nhưng vẫn chưa thể lại được Phong Thiếu An.
Dù nản lòng nhưng dẫu sao trong người Phong Thiếu An vốn có tám mươi năm công lực nên muốn ghen tị cũng không được.
Chương cuối trong bí tịch nói về phương pháp song tu, ngoài việc bổ sung những điểm mạnh yếu cho nhau, còn có thể hấp thu công lực của đối phương để sử dụng cho mình.
Vị tiền bối ấy đã đưa ra lời cảnh báo ở trước chương đó, công pháp khó phân biệt thiện ác, người có duyên chớ dùng nó để làm điều ác.
Trăng treo trên cao, Nhất Luân Nguyệt vừa uống rượu vừa ngắm chiếc đĩa ngọc trên bầu trời (trăng rằm), trong lòng bế tắc, không tìm thấy lối ra, y thực sự sẽ cùng Phong Thiếu An sống đến bạc đầu bên trong thung lũng này hay sao?
Người ta vẫn nói tình yêu sẽ vun đắp dần theo thời gian, Nhất Luân Nguyệt chẳng kháng cự khi ở bên tên ngốc này nhưng y không có hứng thú với cái mông của Phong Thiếu An mà bản thân lại chẳng tình nguyện dâng cái mông của mình cho cậu.
Huống chi hai người còn là huynh đệ kết nghĩa, đã bái lạy ông trời rồi mà còn làm loạn như vậy sẽ bị sét đánh.
Nhưng nếu không thể ra ngoài thì chẳng phải hai người sẽ phải sống mãi trong thung lũng hay sao? Đã lỡ làm mấy chuyện thân mật rồi, chắc chắn sau này lại muốn nữa, dù sao cũng sướng, đàn ông vốn là loài suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.
"Đại ca, con thỏ, cho."
Phong Thiếu An nướng thỏ rồi đưa cho y. Lúc đầu, miếng thịt thỏ ướp muối này khiến Nhất Luân Nguyệt thèm thuồng nhưng ăn mãi cũng ngán, y bắt đầu nhớ nhung mấy món thanh đạm ngoài kia, thà ăn một bát cháo trắng với đĩa dưa chua còn ngon hơn.
"Phong Thiếu An, nếu được ra ngoài thì ngươi muốn làm gì nhất?"
"Về nhà! Thăm bà nội với ma ma!" Phong Thiếu An không hề do dự mà đáp.
Chậc, quả nhiên, trong lòng chỉ có bà nội với ma ma.
"Ăn thì sao? Ngươi muốn ăn cái gì?"
Một xiên trái cây đo đỏ hiện ra trong đầu Phong Thiếu An, "Kẹo hồ lô! Pei'er muốn ăn kẹo hồ lô nhất. Táo gai chua tẩm đường, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt..."
"Được rồi!" Nhất Luân Nguyệt nuốt nước miếng, mau chóng ngăn cậu lại, "Còn nói nữa là chết đuối trong nước miếng đấy."
Phong Thiếu An chỉ cười khà khà, "Đại ca thì sao? Đại ca muốn ăn gì nhất?"
Nhất Luân Nguyệt bảo muốn húp cháo, Phong Thiếu An nói mình cũng muốn húp, hai người trò chuyện rất lâu, mãi đến khi lửa tắt thì Nhất Luân Nguyệt mới phủi tay chuẩn bị quay về ngủ.
Phong Thiếu An vuốt cái bụng no căng rồi theo Nhất Luân Nguyệt quay về hang.
Vừa quay lại hang, Nhất Luân Nguyệt đã nhận thấy có gì đó rất lạ, y chỉ vào hồ nước bên dưới rồi hỏi: "Có phải nước trong đó đã vơi đi hay không?"
Hôm nay là đêm trăng tròn, trăng sáng soi bóng xuống mặt nước trong sân.
Phong Thiếu An ngắm nghía nhưng không chắc lắm, "Có vẻ là như vậy."
Cuối cùng cả hai chẳng để ý tới nó nữa nhưng đến nửa đêm lại bị tiếng nước đánh thức, Nhất Luân Nguyệt quay người lại lẩm bẩm: "Phong Thiếu An, trời đang mưa à..."
Phong Thiếu An ôm y rồi dụi dụi: "Hình như nước trong hồ vọng lại..."
Hồ nước!
Đột nhiên, Nhất Luân Nguyệt bừng tỉnh, vén chăn ngồi dậy rồi nhìn về phía hồ bơi, dạ minh châu soi rọi xuống hồ, nước trong hồ đã rút từ bao giờ.
"Nước rút rồi!" Nhất Luân Nguyệt vội vàng đánh thức Phong Thiếu An, "Đừng ngủ nữa, mau dậy đi!"
Trong đầu Nhất Luân Nguyệt bỗng nảy ra một suy đoán rất táo bạo, y bước chân trần đến bên hồ nước, hồ không rộng, chỉ chứa được hai ba người, giờ lại không có nước nên biến thành một cái hố tối tăm.
Phong Thiếu An ngồi dậy, Nhất Luân Nguyệt bảo cậu đem đuốc tới đây.
Hướng ngọn đuốc vào trong lòng hồ, không có nước, hồ không còn là hồ nước nữa, bỗng chốc đã biến thành một lối đi, nếu nước có thể rút khỏi hồ thì nhất định có thể thoát ra khỏi đây.
"Đại ca, đây là lối ra ư?"
Nhất Luân Nguyệt cũng không dám chắc, y quay lại mặc quần áo và xỏ giày rồi cùng Phong Thiếu An nhảy xuống dưới. Bên dưới ướt dầm dề nhưng không có bùn sình, toàn bộ đều là nham thạch bằng phẳng, lối này cũng chẳng giống như được đào ra mà do tự nhiên thì đúng hơn.
Hai người lo lắng bước về phía trước, Phong Thiếu An cứ nắm lấy tay y không rời, lối đi vô cùng chật hẹp, hai người không thể đi cạnh nhau, đành phải người trước, người sau, đoạn hẹp nhất chỉ đủ một người đi còn đoạn rộng nhất lại lớn hơn cả hang động họ đang ở.
Nhiều nước như vậy mà nói đầy là đầy, nói rút là rút. Nhất Luân Nguyệt có thể phỏng đoán mang máng nguồn nước này đến từ đâu, hẳn là dòng sông Phục Hy ở gần kinh thành nhất, người ta nói mực nước của sông Phục Hy sẽ dâng cao vào đêm trăng tròn, sau đó sẽ quay về mực nước ban đầu. Lượng nước đó đều đổ về đây!
"Đại ca." Trái tim của Phong Thiếu An đập dồn dập, "Có phải chúng ta sắp được ra ngoài rồi không?"
Nhất Luân Nguyệt không giấu được nỗi phấn khích: "Có lẽ, mau bám theo."
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước, nói là tiếng nước chứ thực ra nghe giống tiếng thác đổ hơn.
"Thác nước!" Nhất Luân Nguyệt hưng phấn nói: "Là thác nước trên núi Thái Ngọc, phía dưới là sông Phục Hy!"
Hai người bước thật nhanh rồi thấy ngay trước lối ra có một màn nước, màn nước trắng như tuyết đổ dốc xuống, ánh trăng xuyên qua màn nước rọi vào trong động.
"Đại ca! Chúng ta thoát rồi!"
Nhất Luân Nguyệt không kìm được nụ cười, y quay người ôm chầm Phong Thiếu An, vui cười, nhảy múa, phấn khích như một đứa trẻ, tới khi cười đủ rồi mới thi triển khinh công xuyên qua màn nước và bình an đáp xuống đất.
Chỗ này vẫn là núi, vừa mới tới lưng chừng núi, thác nước sẽ dừng ở đây một đoạn rồi tiếp tục đổ xuống nơi thấp hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, vầng trăng treo cao trên bầu trời, ánh sao cũng thật đẹp, Phong Thiếu An nắm chặt tay Nhất Luân Nguyệt mà không bị cự tuyệt.
"Đại ca, chúng ta thật sự đã thoát rồi."
"Đúng vậy." Hai mắt y ngân ngấn, vốn tưởng mình sẽ mắc kẹt trong thung lũng đến chết nhưng không ngờ lại được ngắm cảnh đêm bên ngoài thung lũng như thế này.
"Trời vẫn chưa sáng, chúng ta nghỉ một lát nhé?"
Nhất Luân Nguyệt đáp: "Không được, chúng ta phải lên đường xuyên đêm, cố gắng đến kinh thành trước khi bình minh để ăn một bữa thịnh soạn!"
Từ đây vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa xa xăm, mịt mờ của kinh thành, sắp được về rồi, Phong Thiếu An hưng phấn vô cùng.
Trong đêm đen, hai người vội vàng chạy về phía kinh thành, đây là tuyến đường của kinh thành nên vừa thoải vừa rộng, không sợ đụng phải vách núi, lúc bọn họ tới ngoài thành thì cổng thành vẫn chưa mở nhưng đã có nhiều người chờ đợi ở đó.
Có người hối hả lên đường, có người tới bán buôn, có người tới học hành, họ hoà vào dòng người cũng chẳng có vẻ lạc lõng.
Để không gây sự chú ý, Nhất Luân Nguyệt còn cố tình lấy vải trùm đầu để che đi vầng trăng bạc trên trán vốn tượng trưng cho thân phận của y.
Dù gì đi nữa thì đối với giang hồ họ cũng đã chết.