"Sư phụ và mấy vị trưởng lão đều dẫn các huynh đệ xuống núi tham gia đại hội võ lâm, chỉ bỏ mỗi ta ở lại. Cũng may, nhân lúc trưởng lão gác núi không để ý ta liền trốn đi."
Phong Thiếu An phấn khích bẻ tay, "Ta muốn đến núi Tu Di xem đại hội võ lâm, sau đó về kinh thành thăm bà nội và ma ma, cả năm chưa thăm họ, Phái Nhi rất nhớ các bà."
Năm nay, Phong Thiếu An mười chín tuổi, là giọt máu duy nhất của phủ tướng quân, mẹ mất vì khó sinh, cha lại hy sinh nơi chiến trận còn bà nội thì già yếu nên từ lâu phủ tướng quân đã không còn vinh quang của trước đây nữa.
Phái Nhi là tên huý [1] của Phong Thiếu An, cũng là cái tên gần gũi nhất, bà nội và ma ma đều gọi cậu bằng cái tên đó, lúc phụ thân còn sống cũng gọi cậu như vậy.
Nghĩ đến phụ thân, mắt Phong Thiếu An lại đỏ hoe, lần này cậu phải đến bái tế mộ phần của phụ mẫu để tỏ lòng thành kính, cậu sẽ mang loại rượu ngon nhất cho phụ thân và món điểm tâm mà mẫu thân yêu thích nhất rồi kể họ nghe những chuyện trên núi.
Những kẻ ngoài kia hễ nhắc đến Phong Thiếu An thì luôn nói cậu là thằng ngốc của phủ tướng quân, năm đó mẫu thân khó sinh, mất hai ngày hai đêm mới sinh được cậu nên kiệt sức rồi xuôi tay về Tây phương.
Cũng vì hai ngày hai đêm mới chào đời nên từ lúc sinh ra đầu óc của Phong Thiếu An đã không được tinh nhanh cho lắm, qua một tháng mới cất tiếng khóc, tận ba tuổi mới biết nói.
Thế nhưng, Phong Thiếu An rất hiếu động, mới sáu tháng đã biết đi và thích cười.
Khi đó, lão phu nhân đã ôm đứa cháu trai bảo bối của mình rồi nói: "Đầu óc không tốt thì không tốt thôi, bà nội chỉ mong Phái Nhi được bình an vui vẻ cả đời."
"Không xong rồi!" Xuống gần tới chân núi thì Phong Thiếu An mới sực nhớ, "Ta còn chưa bỏ cá con cho Nguyệt Nguyệt ăn, không biết Nguyệt Nguyệt có đói không."
Nguyệt Nguyệt là bé mèo được Phong Thiếu An nhặt về, một bé mèo trắng như tuyết, ngày nào cũng chơi đùa cùng cậu, nó là bạn thân nhất của Phong Thiếu An.
"Không được, không được, ta không thể quay lại, nếu trưởng lão gác núi phát hiện ra thì không thể trốn đi nữa."
Phong Thiếu An do dự, chọc chọc hai đầu ngón trỏ, "Dù sao sư đệ cũng sẽ đến chơi với Nguyệt Nguyệt, đệ ấy rất thích Nguyệt Nguyệt, nhất định sẽ không để Nguyệt Nguyệt chịu đói."
Sau khi hạ quyết tâm, Phong Thiếu An chạy thẳng một mạch, trong lòng hân hoan như chim vàng anh sổ lồng, một thân kính trang [2] màu nâu cùng áo choàng màu vàng ròng tung bay phần phật, đai cổ tay cùng thắt lưng cũng là vàng ròng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên mặt không kìm được nụ cười hạnh phúc, lộ tám chiếc răng hàm trên trắng như tuyết.
Xuống núi nhất định phải ăn thật nhiều đồ ngon, đồ ăn trên núi rất thanh đạm, cái miệng chịu khổ suốt cả ngày, rất muốn ăn kẹo hồ lô, mấy loại trái cây màu đỏ bọc trong lớp đường màu mật ong, cắn một miếng chua chua ngọt ngọt, khỏi phải nói là ngon đến nhường nào!
Lúc đi ngang qua ngôi làng nhỏ, cậu bắt gặp một cậu bé khóc lóc thảm thiết dưới gốc cây, tay quệt nước mắt, nức nở thấy thương.
"Tiểu đệ đệ, sao ngươi lại khóc?"
Nước mắt giàn giụa, nước mũi phập phồng, cậu bé chỉ lên cây rồi nói: "Huu, diều của ta bay lên đó rồi, ta không với được".
Cổ thụ rất cao, cao đến nỗi không phải ai cũng trèo được, Phong Thiếu An nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cậu cũng thấy một con diều nhỏ đang mắc trên tán cây rậm rạp.
"Đừng khóc, đừng khóc, ca ca lấy cho ngươi được chứ?"
Bạn nhỏ đáp lại: "Cao lắm, ngươi không lấy được đâu."
"Ta làm được!"
Phong Thiếu An nhảy lên, trèo thẳng đến ngọn cây, gỡ con diều ra rồi vững vàng đáp xuống đất.
"Lấy được rồi, đệ đệ, ngươi nhìn đi."
Bạn nhỏ lập tức cười ha hả, quệt hết nước mắt, nước đang mũi chảy ròng ròng bằng ống tay áo rồi ôm con diều trong tay và nhảy cẫng lên: "Đại ca ca thật lợi hại, có thể bay lên trời!"
Phong Thiếu An ngượng ngùng gãi đầu, "Thật ra cái cây này không cao lắm, phải rồi, ta còn phải lên đường gấp. Tạm biệt đệ đệ."
Từ khi còn nhỏ, bà nội đã dạy cậu phải yêu thương kẻ yếu thế nên nhất định phải giúp đỡ tiểu đệ đệ.
Không ngờ tới ngoại ô, Phong Thiếu An lại gặp một cô bé chỉ chừng bảy tám tuổi đang quỳ gối trên đất, khóc rất thê lương.
"Tiểu muội, sao em lại khóc?"
Cô bé ngước khuôn mặt đẫm lệ lên đáp: "Thỏ con, bị thương, chảy rất nhiều máu."
Phong Thiếu An mang theo rất nhiều thuốc trị thương trên người, nghe các tiền bối nói lúc du ngoạn giang hồ nhất định phải mang theo thuốc trị thương, cái này gọi là đề phòng hậu hoạ.
"Tiểu muội muội đừng khóc, ta sẽ bôi thuốc cho thỏ con nha?"
Cô bé ngẩng đầu lên rồi cảm thấy vị đại ca này rất ngốc, "Ngươi, ngươi biết chữa thương sao? Ngươi sẽ không hại chết thỏ con chứ?"
"Không đâu, không đâu!" Phong Thiếu An lôi gói thuốc trị thương ra, kim sang rơi hết xuống đất, "Ngươi nhìn xem, đều là kim sang trị thương, còn là thuốc trị thương đặc biệt công hiệu cực mạnh, thỏ con nhất định sẽ hết bệnh."
Tiểu cô nương nhìn thấy nhiều thuốc như vậy thì cảm thấy thật lợi hại nên đưa thỏ con cho Phong Thiếu An.
Phong Thiếu An ngồi xếp bằng dưới đất mân mê một hồi, sau đó xé góc áo băng bó cẩn thận cho thỏ con xong mới đưa lại cho cô bé.
Cô bé thấy thỏ con còn sống khỏe mạnh thì lập tức mỉm cười.
"Thật là lợi hại, thỏ con ổn rồi! Cám ơn ca ca!"
Cô bé tung tăng ôm chú thỏ con trên tay.
Trên mặt Phong Thiếu An lộ ra một nụ cười ngây ngốc, thực ra dung mạo của cậu rất ưa nhìn, có thể gọi là anh tuấn ngời ngời, sau khi trở thành võ tướng thì thân hình lại càng vạm vỡ, so với người bình thường thì cao lớn, cường tráng hơn nhiều, sức lực cũng mạnh hơn nhiều.
Theo lời sư phụ, đệ tử ngốc của ông ngoại trừ đầu óc hơi trì độn ra thì những phương diện khác đều ưu tú hàng đầu, điển hình như gương mặt của cậu, trên núi chẳng có ai sánh bằng.
Sau khi làm liên tiếp hai việc thiện thì bước chân của Phong Thiếu An trở nên nhanh nhẹn hơn, dọc đường cậu lại giúp bà lão hái trái cây, giúp ông lão chăn bò bắt bò, thậm chí còn cứu một thanh niên rơi từ trên mái xuống trong lúc sửa nhà.
Chàng trai trẻ nhiệt tình mời cậu dùng bữa tối nhưng Phong Thiếu An từ chối.
Trời tối rồi mà cậu còn chưa vào tới thị trấn, đêm nay đành ngủ trên cây, hái quả dại trên cành để ăn và tận hưởng hoàng hôn buông xuống chân núi, rất vui vẻ và thư thái.
Lúc này, có một nam một nữ chạy tới, cô gái có vẻ tức giận còn chàng trai lại liên tục dỗ dành nhưng cô gái vẫn giận, vừa khóc vừa mắng hắn dữ dội.
Chàng trai luống cuống chân tay rồi bất ngờ ôm lấy cô ấy và hôn.
Họ hôn nhau, Phong Thiếu An chưa thấy người ta hôn nhau bao giờ nhưng cậu từng thấy ở một cuốn họa thư, cậu đã hỏi sư huynh xem đó là gì, lúc đó sư huynh đã đỏ mặt rồi nói cho rằng họ đang hôn nhau.
Một lúc sau, cô gái không náo loạn nữa, ngoan ngoãn ngả vào lòng chàng trai, sau một hồi hai người nắm tay bước về phía dòng sông.
Hóa ra hôn môi có thể trị được tức giận và khóc nháo!
Thật vi diệu, cậu đã có thêm kiến thức vi diệu.
Sau một đêm nghỉ ngơi trên cây, hôm sau Phong Thiếu An đã vào tới thị trấn. Thị trấn này rất náo nhiệt, có nhiều món ngon và thú vị mà cậu chưa từng thấy, Phong Thiếu An đang mê mẩn nhìn ngó xung quanh thì bỗng nhiên cảm giác có gì đó bên hông.
Cậu tóm lấy tay của một gã đàn ông.
"Sao ngươi lại sờ ta?" Phong Thiếu An nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn.
Tên trộm phát hiện Phong Thiếu An không bình thường, "Ta, ta đói bụng."
"Đói thì đi ăn đi, sờ bụng ta cũng không no được."
Tên trộm nghĩ thầm trong đầu quả nhiên là một thằng ngốc, "Ta cần tiền để ăn cơm, ngươi xem cả người ta đều bẩn thỉu, suốt ba ngày không được ăn, muốn mượn ngươi một ít tiền ăn."
Phong Thiếu An thích nhất là giúp đỡ người khác, cậu thả tên trộm ra rồi mở túi tiền của mình, đổ một ít bạc vụn ra.
"Đây, ta có tiền, cho ngươi ăn cơm."
Tên trộm ước lượng số bạc vụn trong lòng bàn tay, hắn vẫn chưa thỏa mãn lắm, vừa thấy thỏi bạc trong túi Phong Thiếu An thì lập tức bấm bụng nhe răng trợn mắt.
"Ôi, ngài hảo tâm, ngài, bụng ta đau quá, chắc ta bị bệnh rồi, cho ta mượn thêm ít tiền để đi xem bệnh, bụng ta đau chết thôi, không đi xem bệnh thì sẽ chết."
Tên trộm dựa vào trong ngực cậu, Phong Thiếu An vội vàng nhét cả túi tiền vào tay tên trộm.
"Người sao rồi? Có đau không? Ta đưa hết tiền cho người. Mau đi xem bệnh đi."
Tên trộm đã đạt được ý nguyện, đang định cầm túi tiền rời đi thì chưa được vài bước đã bị chặn lại, chớp mắt túi tiền đã nằm trong tay một người nọ.
Nam tử mặc một thân bạch y cùng áo choàng, hông đeo một ngọc bội trắng, dáng người mảnh khảnh, sau lưng đeo một thanh kiếm dài màu bạc. Mái tóc buông xõa, tóc mai thắt lại phía sau, vài sợi tóc trên trán rủ xuống, giữa lông mày có một vầng trăng bạc, đôi mắt màu xám bạc, nước da trắng như tuyết, dung mạo tuấn mỹ vô song, bên môi mang theo ý cười.
"Kẻ nào!" Tên trộm mắng, "Trả túi tiền lại cho ta!"
Người kia mỉm cười: "Túi tiền không viết tên người, làm sao để chứng minh được túi tiền này là của người? Trừ phi ngươi nói cho ta biết bên trong còn bao nhiêu tiền."
Tên trộm đỏ mặt: "Ta không nhớ, ngươi giật túi tiền của ta, trả lại cho ta!"
Phong Thiếu An thầm nhủ trong lòng dung mạo của vị huynh đài này thật đẹp, thấy hai người tranh cãi, cậu vội vàng tiến lên để giải thích.
"Không phải, không phải, túi tiền của ta, ta đưa cho vị hằng hữu này để hắn đi xem bệnh. Hắn đã không ăn suốt ba ngày, lại đau bệnh nên rất cần tiền, trong đó có ba mươi lăm lượng bạc. Ngươi nhìn thử xem có đúng không."
Người nọ mở túi ra xem, "Ồ, đúng là có ba mươi lăm lượng, chỉ có điều..."
Y nhìn Phong Thiếu An rồi chỉ vào tên trộm và nói: "Ba ngày ba đêm không ăn cơm mà có sức giằng co với ta, hắn có bệnh thì sao lại hoạt bát như vậy? Ngươi là đồ ngốc à, hắn lừa ngươi mà ngươi cũng không biết?"
"Hả..." Phong Thiếu An nhìn lại tên trộm, quả như người nọ lời nói, sắc mặt hồng nhuận, thập phần khoẻ mạnh, "Ngươi, sao lại lừa ta?"
Thấy bị vạch trần nên tên trộm vô cùng tức giận, hắn cầm dao chém tới, "Ta lừa ngươi, ta chém chết ngươi!"
Nam tử phía sau duỗi hai ngón tay ra kẹp lại, y khẽ dùng sức, con dao của tên trộm đã gãy làm đôi, tên trộm thấy vậy thì lập tức bỏ chạy.
"Công phu thật giỏi." Phong Thiếu An bị thu hút trước động tác vừa rồi của nam tử bèn bước lên trước cúi đầu nói: "Đa tạ huynh đài đã giúp ta lấy lại túi tiền. Ta tên Phong Thiếu An, mười chín tuổi, không biết nên gọi huynh thế nào."
Mặc dù đầu óc của Phong Thiếu An không lanh lợi cho lắm nhưng cậu đã học đầy đủ lễ tiết [3].
"Phong Thiếu An?" Nam tử nhướng mày, "Hạng người vô danh từ đâu tới, bổn đại gia không có hứng thú kết giao."
Nói xong liền chuẩn bị rời đi, Phong Thiếu An vội vàng đuổi theo, "Vậy... túi tiền của ta..."
Nam tử quay đầu lại, dùng ngón tay quay quay cái túi vài vòng, "Ta mới thực sự là người đáng thương, đã mấy ngày không uống rượu, ta có lòng giúp người đoạt lại chiếc túi tiền, chút tiền này tặng cho ta uống rượu đi."
Đúng lúc đó, trên phố bất ngờ xuất hiện cuộc ẩu đả của hai người khiến Phong Thiếu An phân tâm, quay đầu lại đã thấy nam tử biến mất từ bao giờ.
Tướng mạo tốt, võ công cao, vừa nhìn đã biết vị huynh đài kia không phải người thường, Phong Thiếu An không hỏi được tên y nên thoáng thất vọng.
Tuy nhiên, chẳng mất bao lâu cậu đã hòa mình vào khu phố nhộn nhịp, tới khi chọn được món đồ ưng ý thì chạm vào thắt lưng mới nhớ túi tiền đã mất.
Bấy giờ phía trước náo loạn, Phong Thiếu An chen lên trước góp vui, lúc này mới biết mấy tên ác bá cưỡng ép dân nữ liền nổi giận.
Bắt nạt một cô nương, còn gọi gì là anh hùng hảo hán!