8 tháng sau
Trong phủ Lãnh thừa tướng, người người ra vào tấp nập, khuôn mặt ai cũng ánh lên vẻ vui mừng hạnh phúc. Trước một khuê phòng đống cửa kín bịt, có một người đàn ông, đứng ngồi không yên, đi qua đi lại y như cô gà mắc đẻ, miệng lẵm nhẵm to nhỏ gì đó.
- Tiểu quỷ, con đừng qua lại nữa, già đây nhìn con cũng đau đầu rồi này._ Lãnh Thừa tướng ông thật sự rối óc rồi nha. Không sao, rất giống ông lúc đó, khi nương tử lâm bồn sinh Thiên nhi, ông cũng lắm la lắm lét cả mặt, đi qua lại trước của phòng chờ bà mụ. Và thế ai kia nhanh chóng bay vào dòng suy nghĩ của mình, trở về thời niên thiếu oanh oanh liệt liệt của mấy mươi năm trước.
Bỗng chốc "oa..." một tiếng, hắn không kiềm lòng được nữa mà đá cửa bay vào. Bà mụ thấy vậy liền ôm đứa trẻ đỏ hỏn đến trước mặt hắn.
- Chúc mừng chúc mừng, là sinh đôi, một trai một gái a~
Tưởng hắn sẽ vui vẻ ôm lấy hai đứa trẻ. Ai ngờ, hắn lơ một cách triệt để. Nhanh chóng chạy đến bên giường, lau đi mồ hôi trên khuôn mặt trắng bệch vì mệt của nàng.
- Thiên nhi, nàng có sao không? Hai đứa bé đỏ hỏn chết tiệt này, dám ở trong bụng nàng hoài không ra, làm nàng đau thế này, ta nhất định trừng phạt chúng một cách thích đáng, hừ...
Hắn làm vẻ bực tức, hung văn liếc lấy liếc để hai đứa nhỏ đang vô tư trên tay Lãnh phụ, Lãnh mẫu. Nàng nghe thế không khỏi phì cười, cốc nhẹ trên trán hắn.
- Ngốc, chúng là con của ta, chàng dám đánh chúng thì đừng hòng ta tha thứ.
Nở nụ cười hề hề, trong lòng hắn không khỏi ấm ức. Không sao, chỉ cần Thiên nhi thích, hắn cũng tạm thích.
Việc đặt tên cho hai đứa nhỏ được Lãnh phụ định đoạt, nam tử là Hiên Viên Cực, nữ nhi là Hiên Viên Khuynh. Sau này, khi hai đứa trẻ được ba tuổi. Hai bật phụ huynh kia chính thức bỏ con chạy lấy người. Giao con cho phụ mẫu rồi cùng nhau ngao du thiên hạ, hưởng phúc an nhàn.
Còn về việc của Lãnh Khuyết Ân và Chu An Thu, không hiểu vì sao ba năm trước, họ đã gặp và đưa hỏa linh châu cho Tử Hà tiên tử rồi mất tích. Hắn và nàng nhìn thấy họ nắm tay hạnh phúc, nên cũng không quanh tâm nữa, nhanh chóng đem chuyện đó quăng sau đầu, yên tâm hưởng ngoạn thế gian.
==================================
Nước hồ êm ả, ánh trăng lung linh lặng lẽ soi xuống mặt nước, không khí yên lặng đến lạ lùng tạo nên một khung cảnh huyền dịu đến kỳ hoặc, mê người.
Trong một căn nhà nhỏ, một bạch y nam nam tử lặng lẽ uống từng ly rượu. Đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ đến bi thương không hề che dấu.
Hôm nay là tròn ba năm ngày nàng mất, có lẽ nàng không biết, hắn đang đau khổ đến biết bao, đã giặt vặt đến chừng nào. Nhìn hài tử yên lặng say nồng giấc ngủ, hắn lại nao lòng nhớ lại chuyện năm ấy.Đúng như mọi người nghĩ, hắn là Lãnh Khuyết Ân và 'nàng' được nhắc đến không ai khác là Chu An Thu.
Năm ấy, cũng là một đêm trăng thanh tỉnh như vậy. Hắn uống say và đã lăn qua lăn lại trên giường cùng nàng. Sau khi tỉnh lại, hắn có chút lo lắng và phần nhiều vui mừng. Hắn không hiểu lòng mình nữa, rõ ràng hắn yêu Thiên nhi mà, sao lại vui mừng khi có chuyện cùng nàng. Nhưng cuối cùng, hắn lại gạt qua tất cả cho rằng đó là trách nhiệm của đấng nam nhi và phải chăm sóc nàng. Kể từ lúc chu ý đến nàng, hắn ngày càng vui vẻ, ngày càng hạnh phúc. Hắn không hiểu, nhưng cũng ngại quan tâm. Tuy nhiên, từ ngày mang thai, sức khỏe của nàng càng yếu đi. Điều đó khiến hắn lo lắng vô cùng. Nhưng nàng luôn tỏ ra mạnh mẻ, vô sự, để không làm hắn phiền lòng. Khoảng thời gian bên cạnh nàng, có lẽ là khoảng thời gian yên bình nhất, vui vẻ nhất. Nhưng rồi chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến. Vì để bảo toàn đứa bé của hấn, nàng chấp nhận hy sinh, chấp nhận rời xa hắn mãi mãi. Khi đó hắn mới nhận ra, à... hắn yêu nàng. Tuy nhiên, quá muộn rồi, hắn không kịp nói lời yêu thương đến nàng được. Nhìn thân xác đã lạnh từ lâu, hắn như không tin đó là sự thật, lòng đau khôn xiết. Nước mắt châu ngọc bắt đầu rơi, rơi ướt cả y phục của nàng. Ai nói nam tử không được khóc, chỉ là họ đã đem những giọt nước quý báu đó chôn ngược vào tim, không muốn người khác thấy mà thôi. Nhưng hắn làm không được nữa, không thể kiềm nén cảm xúc của mình nữa, nước mắt rơi. Nàng có biết không? Hắn hối hận rồi, thật sự hối hận rồi. Phải chăng hắn thật ngu ngốc, ngu ngốc đến nổi tình cảm của mình, cảm xúc của mình cùng không nhận ra. Để rồi, kết cục là sự hối tiếc cả đời, không thể bù đấp được nữa.
Cuối cùng, hắn dùng hết tất cả pháp lực của nàng tạo thành hầm băng, lưu giữ thể xác để thân thể của nàng không bị thối rửa. Trở thành một người thường, qua ngày nuôi lớn hài tử của nàng và hắn.
Có những người, họ quá cố chấp, chỉ nhìn vào một mục tiêu mà họ đã định sẵn, định theo cảm tính của mình, mà không hềnhững thứ xung xung quanh. Để rồi, khi họ nhận ra, mọi thứ đã trở thành quá muộn, trở thành luyến tiếc trong cuộc đời mà họkhông thể bù đấp được nữa. Mọi chuyện chỉ còn là quá khứ!
Hoàn