- Trần...Minh Luân...mày...mày là thằng ngu...mày lại...làm ra...việc...tán tận...lương...tâm như vậy... Tao...tao phải giết...giết mày... Thằng khốn...
Trần Minh Hải tay run run đưa lên, ý đồ muốn bóp cổ Trần Minh Luân... Nhưng với sức của một kẻ già yếu sắp chết, và một kẻ chỉ bị thương ở chân...thì ai sẽ là người chiếm ưu thế hơn?
Tất nhiên là Trần Minh Luân rồi! Khi tay Trần Minh Hải vừa bóp nhẹ vào cổ Trần Minh Luân, thì đã bị hất ra ngay lập tức. Trần Minh Luân nhăn mặt vì chạm phải cái chân đau, song lại trợn mắt trừng Trần Minh Hải:
- Anh phát điên cái gì? Có tin tôi giết ông ngay lập tức hay không?
Trần Minh Luân phát cáu, "tự nhiên, vô cớ" bị ăn đạn...bây giờ lại thêm Trần Minh Hải nhảy ra chửi ông ta ngu, rồi còn cái gì tán tận lương tâm...
Ông ta thừa nhận bản thân đúng là vì lợi ích bản thân nên mới muốn dâng Trần gia cho Lăng Lãnh Ngạo... Nhưng...làm vậy Trần gia không phải cũng có rất nhiều lợi ích sao?
- Ha...ha...ha... Mày...mày có giỏi...thì...thì mày giết tao đi, tao có làm ma cũng...không tha...cho mày! Nếu như ngày xưa tao biết rõ bộ mặt tham lam...khụ...khụ...ngu ngốc... khụ... của mày thì...khụ... khụ...đã sớm giết mày...rồi... Khụ...khụ...khụ...
Trần Minh Hải giây phút này chẳng khác gì cây đèn sắp cạn dầu...chỉ cố gắng nói có mấy tiếng đã phải ho khan liên tục...
Gần hai tháng trước, ông ta vì chịu đả kích quá lớn do Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo bang tận đã phải nhập viện nằm cả tuần... Chưa hết...vậy mà khi ông ta vừa xuất viện trở về lại biết tin các thuộc hạ đắc lực của mình, kẻ thì thay lòng, người thì bị giết! Cũng biết được, tất cả là do Trần Minh Luân gây ra... Nhân lúc ông ta nằm bệnh viện, Trần Minh Luân không biết từ đâu lại có thế lực lớn mạnh, từng bước chiếm giữ Trần gia. Phải chi là trước đây, ông ta tin chắc Trần Minh Luân cũng không dễ dàng làm việc như vậy... Tác động lớn của chuyện này cũng là do bên ngoài, bởi Trần gia đã bị Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên làm cho trở nên điêu đứng sẫn rồi! Vì vậy, tên ngu ngốc Trần Minh Luân mới thuận nước đẩy thuyền như thế!
Bản thân ông ta lại có bệnh tim, liên tiếp chịu nhiều đả kích khiến ông ta không thể trụ nổi, đành phải tiếp tục nhập viện...
Và ông ta biết rằng, ông ta chắc chắn sẽ không chết ở bệnh viện...bởi những người đó, làm sao có thể để ông ta chết dễ dàng được... Chỉ không ngờ rằng...ngày này lại tới nhanh như vậy!
Trần Minh Hải chậm rãi nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi, rồi lại mở mắt ra lần nữa... Nhưng ánh mắt lần này không còn đặt trên người Trần Minh Luân nữa...mà chuyển sang Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đang có thái độ xem kịch vui.
Nhìn cử chỉ thân mật, âu yếm của hai người, ánh mắt Trần Minh Hải lóe lên tia sáng... Sau đó lại nở nụ cười tự giễu.
- Đúng là...Trường Giang sóng sau... đè sóng trước... Lúc...lúc trước tôi... xem thường hai... người có... thể xem là... sai lầm... lớn nhất cuộc đời... này rồi...
Hôm nay ông ta đang ta đang nghỉ ngơi ở bệnh viện thì có một tóp người đến bắt ông ta đi... Đến khi ông ta hồi phục lên thì đã khó tin bởi mình lại được đưa về Trần gia, nơi mà ông ta nghĩ có thể cả đời chẳng còn cơ hội trở lại nữa!
Vẫn chưa rõ vì sao được đưa về, thì bắt ngờ lại có một nhóm người khác đột nhiên xuất hiện, ra tay tàn nhẫn, chỉ trong chóp mắt đã giết hết những người kia... Cũng không để cho ông ta kịp hiểu ra chuyện gì, thì những người lạ mặt đó lại đưa ông ta đến phòng giám sát- nơi kiểm soát mạng lưới và hình ảnh từ camera của toàn đại bản doanh...
Cũng từ nơi đó, ông ta biết được tất cả, từ hình ảnh của camera được lắp đặt trong phòng hội nghị...một chi tiết cũng không bỏ qua!
Là một lão cáo già lão luyện nhiều năm, làm sao ma Trần Minh Hải ông ta không hiểu ra mọi chuyện được chứ? Ông ta hiểu ra tất cả, hiểu hết mọi thứ... Lăng Lãnh Ngạo, Lãnh Hàn Quyên không thể sai lầm chính là người đã đứng sau dựt dây, thao túng Trần Minh Luân...
Một là lão đại của hắc đạo, một lại là người đứng đầu bạch đạo, nắm giữ huyết mạch kinh tế thể giới... Hai kẻ như vậy phối hợp, hỏi làm sao có thể thua ai?
Ông trời đúng là rất thích trêu người!
- Đến bây giờ ông mới biết, có phải đã quá muộn không hả... Trần Minh Hải?
Lãnh Hàn Quyên rời khỏi vòng tay Lăng Lãnh Ngạo, ánh mắt như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm Trần Minh Hải.
- Cô...
Trần Minh Hải có phần hoảng hốt, trên thực tế, ông ta chưa bao giờ giáp mặt bên ngoài với Lãnh Hàn Quyên, mà chỉ toàn thấy cô qua hình ảnh và báo cáo của thuộc hạ gửi về... Đây là lần đầu hai người gặp mặt, nhìn khí thế của cô, ông ta cũng hiểu ra sự thật rằng:từ trước đến giờ ông ta phái người vô số để giết cô nhưng điều thất bại là vì sao! Trên người Lãnh Hàn Quyên, ông ta cảm nhận được sát khí vô cùng mạnh mẽ, mà có được loại sát khí này đều là những người tay nhộm đầy máu, từng giết không ít người... Hóa ra, cô cũng không đơn giản chỉ là một vị chủ tịch bình thường...
- Thế nào, tại sao ông không nói, Trần Minh Hải... Ông có biết không, từ khi biết hết sự thật, tôi đã hận không thể lột da ông, rút gân ông, bổ đầu ông ra xem bên trong chứa những gì mà ông có thể làm ra những việc như vậy?! Khiến gia đình tôi tan nát, giết hại cha mẹ tôi... gián tiếp làm hại ông tôi qua đời... Tôi rất hận, rất hận ông...
- Hàn Quyên, bình tĩnh lại đi em, không nên kích động như vậy!
Lăng Lãnh Ngạo bất chợt cất ngang lời nói của Lãnh Hàn Quyên, kéo cô vào lòng ôm chặt...
Thấy cô như vậy, lòng anh cũng đau lắm, không thể chịu nổi...những câu cuối cô gần như đã hét lên, nên anh phải ngăn lại!
- Em không sao!
Cản nhận vòng tay ấm áp quen thuộc, cùng nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của anh, lòng Lãnh Hàn Quyên chợt thanh tĩnh lại.
Dẫu rằng đã nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Trần Minh Hải thì cô lại không thể kìm chế được, lại nhớ đến những nỗi đau, mất mác mà ông ta đã gây ra cho cô...
Cũng may là có Ngạo ngăn cô lại, không là xém chút nữa cô đã bắn chết ông ta... Không...không thể được, cô không thể để ông ta chết dễ dàng như vậy được!
- Nếu... cô đã hận... tôi... như vậy, chi... bằng lập... tức... giết... tôi... đi...!
Trần Minh Hải lòng thoáng dao động, chưa lúc nào ông ta muốn chết như bây giờ! Bây giờ chết rồi, ông ta có thể không cần phải chứng kiến cảnh Trần gia diệt môn, gia tộc sụp đổ.
Ngẩng đầu lên một lần nữa, lần nay Lãnh Hàn Quyên đã không còn thái độ kích động như khi nãy... Chỉ có điều cô lại nở một nụ cười, một nụ cười mà trừ Lăng Lãnh Ngạo ra, thì tất cả những người khác đều cảm thấy có cảm giác không rét mà run, khí lạnh chạy khắp người.
- Muốn chết, đâu có dễ như vậy? Ông yên tâm đi, tôi tuyệt đối không để ông có thể chết dễ dàng được, sẽ khiến ông chết trong đau đớn, thống khổ nhất...
Trần Minh Hải mặt mặt đã tái càng thêm trắng bệch, nghĩ muốn đập đầu xuống đất tự xác thì...
- Giữ ông ta lại...
Lăng Lãnh Ngạo nhìn ra ý đồ của Trần Minh Hải, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ giữ ông ta lại, không để ông ta được như ý muốn!
- Lăng lão đại, rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Trần Minh Luân bị xem như không khí một lúc thì vô cùng khó chịu, thấy tình huống chuyển biến tốt hơn một chút liền thừa cơ mở miệng...
Lăng Lãnh Ngạo ngay cả liếc cũng không thèm liếc ông ta lấy một cái, chỉ lo dỗ ngọt, làm dịu lòng người thương...
- Ngu xuẩn, đến lúc này mà xòn không hiểu... Vậy để tôi nói rõ cho ông hiểu...từ đầu tới cuối...lão đại chúng tôi chẳng muốn hợp tác gì với ông... Cũng chẳng muốn thu Trần gia dưới trướng gì cả... Cái ngài ấy muốn là diệt Trần gia một cách sạch sẽ... Còn ông, chẳng qua chỉ là một quân cờ không hơn không kém để ngài ấy tiêu khiển mà thôi!