_Nóng!!!!!!...nóng quá...!!!!!!!
Mộ Thiên Hàn ôm cổ bức bối, trên vầng tráng đã tạo ra nhiều nếp nhăn chảy đầy mồ hôi, anh gần như không còn đứng vững được nữa hai tay rất muốn cởi sạch quần áo, người đàng ông mạnh mẽ giờ đây sắp mất đi cương nghị vốn có, con hổ đói trong thâm tâm gầm gừ phá hỏng khuôn khổ hàng ngày
_Khó chịu quá...
Anh không thể nào kìm nổi ngọn lửa đang bốc cao, trong người là hàng ngàn mũi dao đâm vào, tuy không đau nhưng rất ngứa ngáy bức rứt, một loại hỏa dược muốn xé rách cổ họng, cảm giác bức bối không thể nào kiểm soát bản thân
_Không được, cô ta chỉ là người hầu..
Một chút lý trí bình tĩnh còn soát lại, anh đập tay lên cửa cố gắng tỉnh táo kìm chế dục vọng quá lớn, nhưng lời nói không ngăn được hành động, hai chân vô thức bước vào bên trong đi tìm phòng tolet cô đang thử váy
_Không được...không được làm vậy...
Mộ Thiên Hàn đã nắm chốt cửa rất muốn mở ra, hai mắt đỏ ngầu dán chặt vào lớp cửa nơi cô đang đứng bên trong, anh ôm cổ cào mạnh cương quyết không mở ra, không muốn làm chuyện bại hoại đi cưỡng đoạt một người hầu, người sạch sẽ như an đêm đầu tiên phải tận hưởng ở một nơi hoàn mỹ cùng một người vô cùng danh vọng, nhưng có nói làm sao anh cũng không chặn được sức nóng quá mạnh, bên dưới hai lớp quần bắt đầu nhô cao sưng trướn ghê sợ, lần đầu anh nhìn cơ thể biến đổi mà không ngăn được
_Trời ơi...nóng quá...
_Cạch...
Mộ Thiên Hàn nghe bên trong có tiếng mở cửa, có lẽ Phàm Mặc Mặc sắp mở cửa bước ra
_Đừng mở...mau dừng lại!
Anh áp người vào cửa ngăn lại không cho cửa bậc ra, nhưng không ngờ hành động của anh là đang mở cửa xông vào, anh chán ghét ức chế với bản thân quá, thuốc ngày càng ngấm mạnh, cơ thể anh sắp không còn trụ được chỉ mong cô khán cự chạy đi nhưng mà cửa chính vẫn bị khoá
_Mặc Mặc...Mặc...
Mộ Thiên Hàn lắp bắp, hai mắt sôi sục nhìn cô, trước mặt anh là cơ thể không che đậy, trên người cô chỉ còn chiếc quần lót đen duy nhất, thoáng nhìn thấy con thú trong anh càng trỗi dậy mạnh hơn, anh xoay mặt gắng gượng không nhìn cô, anh đã rất lo lắng khi nhìn thấy cái váy dưới sàn bị chính cô xé rách tan nát
_Đừng đi...em muốn anh...!
Mộ Thiên Hàn không tin được anh chỉ vừa gặp cô, chưa tiếp xúc nhiều vậy mà vòng tay nhỏ bé nhút nhát giờ đây đang ôm hông anh giữ chặt, miệng lưỡi còn bạo dạng cầu xin
_Cô ta cũng bị bỏ thuốc???
Mộ Thiên Hàn lờ mờ nhận ra hành động lạ từ cô, anh nắm tay cô muốn gạt ra hất mạnh cô xuống đất, nhưng không muốn mất đi cảm giác ngực đầy mềm mại đang cọ vào lưng, anh đã mất kiểm soát từ giây phút đó, ngay cả cô bây giờ cũng mất bình tĩnh và lý trí, cả người đang hưng phấn muốn được ôm chặt
_Phàm Mặc Mặc...em nói lại đi?
Mộ Thiên Hàn xoay người ôm cô, bao nhiêu cố gắng đều sụp đổ, trước mắt anh cô là dư vị anh muốn chiếm hữu nhất, ánh mắt ngọt ngào nhìn cô, hai tay anh đang vào tóc cô hỏi lại, cả hai hiện giờ đang rất nóng, hai cơ thể dường như không thiếu nhau được
_Mộ Thiên Hàn! Em muốn anh lấy đi xử nữ của em...
Phàm Mặc Mặc không còn nhận thức được mình đang nói gì, làm gì? Và đang dâng hiến thứ gì? Cô chỉ biết bản thân rất muốn người đàng ông trước mặt và tất cả đều xuất phát từ loại thuốc cực mạnh mà hai người đã uống
_Được...người đầu tiên là em, cuối cùng vẫn là em!
Mộ Thiên Hàn gấp gáp nói, cảm xúc như vỡ òa thật sự những lời thổ lộ lôi cuốn khi cô nhìn vào mắt anh, anh nhìn cô mà tâm tình không yên, nhìn ngực đầy trắng mịn sáng lên bởi hai viên ngọc nhỏ, căng tràn mời mọc, dáng vẻ uỷ mị chỉ còn quần lót đen che đậy làm anh điên đảo si mê, anh đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ nhàng, phản phất mùi vị tình ái, cô cũng vậy cô ôm anh, để anh mặc sức gục vào hỏm cổ hít thở, ưng thuận mở cánh môi để anh đẩy lưỡi, chóp mũi cao áp vào gò má nhẹ nhàng nghiên đầu thâm sâu tách nhẹ cánh môi nâng niu tỉ mỉ cắn nhẹ
_Ưm...anh...
Phàm Mặc Mặc ngậm lấy môi đỏ mạnh mẽ mút, lưỡi cô quét xuống cằm anh tận hưởng, nụ hôn đầu luôn là nụ hôn mảnh liệt nhất, những sự vụng về đáng yêu, da diết và nồng nhiệt tất cả đều hoà quyện vào hai bờ môi đang cuốn vào nhau, cánh lưỡi không xương đẩy mạnh muốn mút hết ngọt ngào trong khoan miệng cô
_Người con gái đầu tiên của anh...
Mộ Thiên Hàn trông thấy cô khổ sở thở gấp sợ cô hụt hơi nên nới lỏng không gian thều thào dịu dàng, bờ môi nói xong lập tức tìm môi cô cắn nhẹ mơn trớn đẩy lưỡi trở về vị trí ban đầu, anh cúi người cố định đầu cô không để cô ngẩn quá cao mà mỏi mệt, anh sẽ là người tận tình trao cho cô những gì khoái cảm nhất, một nụ hôn sâu đậm kéo dài rất lâu
_Đừng hôn em nữa...em muốn hơn...
Phàm Mặc Mặc bướng bĩnh lắc đầu cố tách khỏi nụ hôn đang đến hồi quyết liệt, anh tiếc nuối nhìn cô nhíu mày đòi hỏi, mỗi lúc xuân dược càng ngấm nhiều cực độ, những thõa mãn xác thịt được đòi hỏi cao hơn
_Anh hiểu rồi...