Atemu giật mình trở lại chỗ ngồi, ánh mắt có chút căng thẳng. Cô vừa mới ngủ dậy, cơ bản là không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết có luồng sáng đến chói mắt, tiếng kèn xe inh ỏi.
-A, người trong xe không phải là....
Atemu thấy cô khó xử chỉ biết cười
-À, vừa về đến nhà cậu rồi nhưng thấy cậu ngủ say như vậy, không dám kêu
Cô nhìn lại cái áo khoác đang đắp trên người mình, cảm kích nói
-Cảm ơn anh vì cái áo!
Cô mỉm cười bước xuống xe, không quên vẫy tay chào Atemu 1 cái.
Kaiba ở trên xe vẫn giữ thái độ khinh bỉ như vậy. Vừa nhìn đã biết, kiểu con gái thích diễn kịch này chắc sẽ không từ thủ đoạn mà quyến rũ đàn ông đâu
...
Cô vừa tắm rửa sạch sẽ ra đã thấy anh đứng cạnh cửa sổ, ngược hướng ánh sáng, tôn lên vẻ đẹp bí ẩn đó. Anh cầm ly rượu vang trong suốt, không vội uống 1 ngụm rồi mới lên giọng với cô
-Hình như cô thiếu tôi một lời cảm ơn?
Cô tròn xoe đôi mắt
-Cảm ơn gì
Anh xoay người, nâng cằm cô lên
-Lúc nãy thấy 2 người trong xe ngoại tình mà tôi vẫn cho phép, không phải cô nên cảm ơn tôi một tiếng?
-Ngoại tình? Anh hoang tưởng sao? Atemu thuận đường đưa em về thôi mà! Không lẽ anh không tin em và Atemu?
Anh cười nhạt
-Tin? Cô đóng kịch cũng tệ quá rồi. Hôn nhau trong xe như vậy, không lẽ mắt tôi kém đến mức nhìn nhầm
-Nhưng lúc nãy em ngủ suốt mà
-Ngủ hay giả vờ để quyến rũ đàn ông? Gì chứ việc này, thiên kim thị trưởng là giỏi nhất nhỉ?
-Anh...
-Thế nào? Không còn lời nào để giải thích sao?
Cô cắn môi. Không biết phải nói như thế nào. Cuối cùng vẫn là bỏ ra ngoài
Anh nhíu mày
-Cô đi đâu
Cô cười
-Đến nhà tình nhân
-Cô
Anh tức giận ném ly rượu xuống đất. Anh vẫn chưa chơi xong, cô đã trốn, thật mất hứng mà!
Anh ngẫm lại, cũng không biết tại sao lại tức giận vì vẻ thờ ơ của cô, anh muốn thấy cô khó xử, muốn thấy cô lòi ra đuôi cáo, muốn cô tức giận. Nhưng cô lại xem như không có chuyện gì xảy ra, lại thản nhiên nói muốn đến nhà tình nhân. Thật là....
Lại nói đến cô, bỏ ra phòng khách ngồi, cả đèn cũng không bật. Chỉ là giữa bóng đêm tựa vào sô pha, nước mắt không ngừng rơi, vậy mà khóe môi lại không tự chủ mà cong lên tự giễu. Cuối cùng, được ở bên anh là hạnh phúc hay bất hạnh? Vốn cô nghĩ mình sẽ vô cùng hạnh phúc nhưng đổi lại chỉ là nỗi nhục nhã cũng như nước mắt. Mỗi khi đêm về, mỗi lúc đối mặt với anh đều là mỗi lần tim cô bị xé thêm 1 mảnh
...
Anh xuống phòng khách, định rót một ly nước uống, rốt cục lại thấy cô một mình giữa căn phòng tối om, trên gương mặt yêu kiều còn đọng lại vệt nước mắt. Tim anh bỗng thắt lại. Không lẽ anh trách nhầm cô? Không thể nào! Một con người tàn nhẫn lạnh lùng còn hơn anh gấp bội bỗng chốc lại hóa thành thiên thần ngây thơ thuần khiết như vậy, chắc chắn là cô đang diễn kịch. Anh biết, ba cô hiện tại có một tập đoàn chuyên bán vũ khí quân dụng nhưng ông lại không đứng ra vì bản thân là quan chức nhà nước. Lúc trước, nhờ khả năng hack dữ liệu thiên tài của cô mà ông nắm trong tay toàn bộ hợp đồng cũng như dữ liệu cá nhân của anh và công ty, ép anh phải cưới cô. MÀ anh cũng thừa sức biết, cô không yêu anh mà cưới anh, chỉ đơn giản cô muốn ba cô có thêm chỗ đứng cũng như cô sẽ tìm cách khiến anh phải bỏ tiền đầu tư vào tập đoàn vũ khí, nhờ trí thông minh của anh, khiến cho tập đoàn ba cô phát triển thành top 1 của Châu Á cũng giống như ba nuôi lúc trước của anh vậy
(Kaiba có một người ba nuôi. 2 anh em anh sau khi ba mẹ mất vì một tai nạn đã bị họ hàng đưa vào trại mồ côi để chiếm tài sản của ba mẹ anh để lại. Ba nuôi anh sau khi con trai ông mất đã đến cô nhi viện, anh dùng chút tài năng khiến ông phải nhận anh làm con nuôi. Nhưng ông vô cùng tàn ác, bắt anh ra sức học tập, không cho anh có thời gian gặp em trai mình. Sau đó, ông biết anh thiết kế một hình ảnh 3D như thật, ông muốn lợi dụng nó cho việc kích động chiến tranh để mình có thể bán thêm vũ khí. Anh vì biết được tâm địa độc ác của ông nên đã lật đổ ông, trở thành cậu chủ tập đoàn Kaiba. Đập bỏ nơi sản xuất vũ khí, hình thành một tập đoàn sản xuất, kinh doanh trò chơi bật nhất. Anh có mong muốn, khiến cho tất cả trẻ em nghèo trên thế giới giống như anh em anh lúc trước đều được vui chơi lành mạnh. Mang giấc mơ đó ấp ủ, cuối cùng anh đã thành lập nên chuỗi Kaiba Land xuyên hầu khắp các quốc gia.)
Biết là cô như thế, nhưng không hiểu vì sao khi thấy bóng dáng cô độc này của cô, anh lại thấy đau lòng. Lắc đầu vài cái, cuối cùng vẫn là bế cô về phòng. Dọc đường, cô bất giác áp đầu vào ngực anh dụi dụi, cơ mà lại khiến anh đỏ mặt. Trong lòng anh không khỏi mắng mình một câu