Thật không ngờ đến...anh lại công khai thân mật với cô ngay trước mặt mọi người!
Một màn ngọt ngào hôn hít như vậy...trước giờ Aoki chưa bao giờ được trải qua. Ngày còn bên cạnh anh, anh đối với cô chẳng hề quan tâm hay để trong mắt nhưng mỗi khi nhìn thấy cô ta (hồi ức của Aoki nên mình viết nữ 9 là cô ta nhe) thì anh lại tận tình chăm sóc. Ngày xưa không hiểu...nhưng bây giờ hiểu rồi....cô chỉ là một người thế thân... dùng cô làm công cụ chọc tức cô ta. Nhưng bất luận có thế nào, cô cũng không bỏ mất kim chủ lớn là anh được. Anh giàu có, hào phóng với nữ nhân mà lại cực kỳ tiêu sái. Trái ngược hẳn mấy tên đạo diễn xấu xí béo ú từng rong rủi trên người cô...vừa thô lỗ lại toàn mỡ là mỡ! Vì muốn được vai nữ 9 nên cô phải cắn răng nhẫn nhịn. Dù gì khoa học cũng tiên tiến, bỏ ra vài triệu là thành công hóa thân thành 1 cô gái trong sạch thuần khiết rồi!
Aoki một màn nước mắt rưng rưng...dáng vẻ tội nghiệp như thể tiểu tam chính là Kyoko vậy...gương mặt ả uất ức...giọng nói ủy khuất vạn phần
-Kyoko...tôi xin cô đó...tôi thật sự...thật sự yêu anh ấy...cô trả anh ấy lại cho tôi có được không...ngược lại cô muốn tôi làm gì cũng được...Kyoko...tôi xin cô mà...xin cô....trả anh ấy lại cho tôi....
Báo chí thừa cơ chụp ảnh. Viên dạ minh châu nổi tiếng một thời nay lại hạ mình quỳ xuống chân một cô gái bị mọi người khinh thường. Thời cuộc bây giờ, nếu không hiểu chuyện sẽ cảm thấy Kyoko đúng là tiểu tam mà!
Anh không quan tâm đứng một bên, ngón trỏ thon dài khẽ vân bờ môi mỏng còn vương lại hương vị ngọt ngào. Anh muốn nói...anh còn chưa thỏa mãn!
-Cô đứng lên đi!
-Tôi không! Trừ khi, cô trả anh ấy lại cho tôi!
Kyoko khẽ cắn môi. Trả lại? Rõ ràng cô gặp anh trước, yêu anh trước mà! Suốt 9 năm trời cô yêu thương một nhân vật phụ trong bộ phim hoạt hình. 9 năm trời cô ấp ủ hi vọng được ở bên anh, được gặp anh. 9 năm trời cô bị cho là đồ điên. 9 năm...cuối cùng cô cũng đã chờ được ngày này. Lại mất thêm gần 3 tháng để cô có thể khiến anh toàn tâm toàn ý yêu thương cô... tuổi thanh xuân của cô chỉ có anh... thế giới loạn hết rồi! Cô như vậy lại là tiểu tam trong mắt người ngoài?
-Aoki! Kaiba vốn dĩ không phải của cô! Trả lại là sao hả?
Ả đưa tay lau nước mắt, bộ dáng như bị ép đến đường cùng.
-Rõ ràng Kaiba yêu tôi, là cô ăn cắp dữ liệu của KC ép anh ấy phải cưới cô! Cô đừng tưởng ai cũng không biết! Cô ngoài dùng thủ đoạn còn có thể làm gì nữa? Cô chỉ là phế vật!
Anh nhếch môi, chờ đợi cô vợ nhỏ xù lông nhím.
1 phút
2 phút
....
Im lặng hoàn toàn
Cô bỗng dưng ngồi xuống nền lạnh băng, 2 tay ôm chân, gương mặt nhỏ vùi xuống gối. 2 từ phế vật, cô không phải chưa từng nghe. Đã nghe rất nhiều.
-Kyoko! Em sao vậy? Không khỏe?
Ống kính chĩa thẳng vào cô, anh đưa lưng lại, che chở một thân ảnh nhỏ dường như đang mất hồn.
-Kyoko, tôi nói đúng rồi có đúng không? Cô chính là phế vật! Là tiểu tam!
-Câm miệng hết cho tôi!
Đôi mắt anh hằn lên tia máu. Mọi chuyện sao lại đi xa thế này?
Phế vật.....
"Mày chỉ là phế vật!"
"Đồ bỏ đi! Mày chẳng làm được gì cả"
"Sinh ra phế thải như mày, thà đẻ trứng còn có ăn!"
"Mày rồi cũng thành điếm như con mẹ mày thôi! Bày đặt giả bộ! Mẹ! Đàn bà toàn lũ khốn nạn!"
-Tôi không phải! Không phải! Không ph.....
Anh gắt gao ôm chặt cô.
Lúc nãy ở bữa tiệc, không hiểu vì sao cô lại ngất đi, anh bèn bế cô đem trở về nhà. Ở đó có Mokuba và Jibessca nên cũng không cần lo lắng.
Thứ đáng lo nhất là vật nhỏ trong lòng. Có lẽ cô mơ thấy ác mộng. Trán lấm tấm mồ hôi, miệng trong ngừng kêu gào, tay vung loạn xạ.
Đôi mắt nhỏ mở ra. Tiếng thở dốc vang lên khe khẽ.
Cô kéo nhẹ áo anh, không đợi anh mở miệng đã ôm lấy anh, tức tưởi khóc thét như đứa con nít
-Kaiba....anh...
Anh khẽ hôn lên tóc cô, miệng nói lời trấn an
-Sao vậy? Anh vẫn ở đây!
-Anh...có xem em là phế vậy không?
Anh cười nhẹ, nụ cười như tỏa nắng
-Làm sao có thể chứ?
-Vậy anh...có nghĩ em giống như một con điếm?
Anh nhíu mày, phát hiện có chuyện bất ổn
-Anh từng bảo rất thích cơ thể của em, có phải vì thế mà khiến em hiểu lầm? Em làm sao lại là loại người đó?
-Những ngày đầu, không phải anh cũng nghĩ vậy sao?
Anh vuốt nhẹ tóc mềm, đau đớn len lỏi trong tim
-Lúc đó anh là do anh hiểu lầm.
Anh hôn lên trán cô, hôn lên đôi mắt sưng đỏ, anh vụn dại khao khát, nâng niu chăm bẵm.
-Nói cho anh biết lý do đi. Lúc nãy em làm anh sợ chết mất!
Cô tựa đầu vào ngực anh, nơi này chính là chỗ dựa ấm áp cùng vững chắc nhất
-Lúc nhỏ, bố hay chửi em, mắng em, còn có sỉ vả em. Mẹ và bố đêm nào cũng cải nhau. Cái cảm giác nép mình nơi góc nhà, cố gắng bịt tai để không nghe những lời không muốn nghe thật sự rất khó chịu. Mẹ vì không chịu được mà ly hôn bố. Bố đành trút hết lên đầu em. Ngày nào bố cũng đánh em, đánh chán chê rồi lại mắng. Một hôm mẹ về nhà thấy cảnh đó liền cùng bố xảy ra xung đột, bố giở thói côn đồ ra...mẹ vì bảo vệ cho em mà....
Cô nấc lên, không hề muốn nhớ về quá khứ.
-Không cần nói nữa.
Cô siết chặt vòng tay, sợ anh cũng ra đi như mẹ đã rời bỏ cô.
-Vì em mà mẹ trở thành kẻ giết người. Mẹ bị bệnh...mà còn phải ngồi tù...kết quả là chết ở nơi lạnh lẽo đó...mẹ thấy xấu hổ với họ hàng...mẹ không đợi được 5 năm...là lỗi do em...em quá nhu nhược
-Ai ở trong hoàn cảnh đó cũng như mẹ em vậy. Mẹ hy sinh rất nhiều cho em, nên em phải sống tốt biết không?
Cô khẽ gật đầu, nỗi lòng trút ra hết quả là dễ chịu hơn hẳn.
Hơn ai hết, anh hiểu cảnh không có người thân bên cạnh là như thế nào.
Nhưng anh may mắn hơn cô. Ít nhất khi ba mẹ còn sống, cả 2 đều hết lòng yêu thương anh, anh đã từng có 1 mái nhà nhỏ ấm áp. Thêm nữa, anh còn có Mokuba, nó là chỗ dựa tinh thần của anh. Chính Mokuba là động lực để anh có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay.
Phía sau một người là cả một câu chuyện dài.
Ai cũng nhìn vào thành tựu của người đó....nhìn vào những gì mà người đó hiện có....mấy ai quan tâm quá khứ người đó đã từng khó khăn thế nào
Con người, chỉ biết tỵ nạnh hơn thua....
Thế giới này thật đáng sợ...
Anh nhất định phải bảo vệ cô
Cô cũng giống như Mokuba...đều rất ngây thơ....vốn không thể sống trong thế giới đầy giả dối toan tính này....