Anh thật không dám ngờ, Aoki lại đeo sợi Phượng Hoàng Triều Nhật đi dự một sự kiện lớn.
...
Trên màn hình, nữ minh tinh Aoki xinh đẹp như một nữ thần. Xinh đẹp, cao quý... những thứ đó đều không phải là tâm điểm, quan trọng nhất chính là thứ ở cổ của nữ minh tinh. Trên mạng, hàng loạt bình luận ác ý đều chĩa vào cô-vợ hợp pháp của anh chứ không phải tiểu tam Aoki trên màn ảnh.
"Tui biết chắc là ổng sẽ tặng cho Aoki mà. Vì chị đẹp, chị có quyền!"
"Trai tài, gái sắc thật là xứng đôi. Phải chi mà chủ tịch và chị Ao (tên tắt của Aoki) về chung 1 nhà nhở..."
"Haha, chồng mua trang sức đắt như vậy công khai tặng chị Ao, không biết thiêm kim thị trưởng giờ này sao rồi nhở, chắc là khóc thút thít rồi aaaaa"
"Người ta như vậy có khác gì đã công khai rồi a, chị Kyoko ơi, ly dị cái đi để còn giữ tự trọng chút"
...
Cô nhìn màn hình, khóe môi không tự chủ vẽ nên một nụ cười đầy chua xót. Kaiba là chồng hợp pháp của cô mà, tại sao nói một hồi nhìn cô lại như tiểu tam đoạt chồng của kẻ khác vậy chứ?
Mokuba giơ tay đóng sập cái lap top. Nhìn chị hai mình như vậy, cậu thật không đành lòng. Lúc trước chị như thế nào không biết nhưng từ khi cậu tiếp xúc với chị cậu biết chị hai cậu hướng nội hết như anh hai nhưng có đều, Kyoko dám yêu dám hận, mỗi lần buồn đau thế nào cũng trốn một góc rồi khóc một mình, trước mặt mọi người luôn nở nụ cười cho dù vừa mới khóc cho trời long đất lở.
Đưa cho cô cái khăn tay, cậu nhẹ nhàng đặt cô vào lòng. Mokuba cậu cũng đã 16 tuổi rồi, có thể bảo vệ cô. Mokuba tự hứa với lòng, nếu anh hai không biết chăm lo cho cô thì cậu sẽ. Cậu tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt cô nữa, kể cả người anh mà cậu yêu nhất.
Cô ở trong lòng của Mokuba khẽ nấc lên, môi cắn chặt lại, tự nhủ mình không được khóc. Mokuba khẽ vuốt tóc cô, nói khẽ:
-Nếu chị muốn chị cứ khóc đi, thật to vào. Chịu đựng chỉ khiến chị đau khổ hơn thôi, để em chia sẻ với chị, được không?
Đến nước này, cô không nhịn được mà òa lên như một đứa trẻ. Cô khóc rất nhiều, nước mắt thấm ướt cái áo đắt tiền của cậu. Một lát sau, cô ngủ thiếp đi
...
-Anh đừng tức giận nữa mà!
Aoki nũng nịu, không ngừng chà xát cái ngực trắng nõn lên người anh, quần áo trên người sớm chỉ còn một cái áo ren mỏng manh đầy ám muội.
Anh vẫn uống trà, nhưng đôi mắt vì tức giận mà đỏ lên. Trước đây, anh muốn cô tức đến chết, muốn cô bị người ta mắng không biết giữ chồng, muốn cô bị người ta khinh rẻ, nhưng giờ thì sao? Ước nguyện của anh trở thành hiện thực rồi đấy, sao anh lại có chút không nỡ như thế này...
-Ai cho em tự ý như vậy?
Aoki dán chặt cơ thể mình vào anh, từ sau vòng ra trước, tay ôm cổ anh, trực tiếp ngồi lên đùi anh.
-Ây, anh tặng cho em sợi dây đó rồi mà, em đâu có biết là không được đeo đâu...
Tay Aoki vẽ lên ngực anh một vòng tròn, ánh mắt nhìn anh gợi tình, thân hình nóng bỏng nuột nà, cặp đùi thon (giả vờ) vô tình cọ vào chỗ đó. Anh cũng đâu có liệt, nơi đó có phản ứng, liền nắm bả vai Aoki đặt cô nằm lên bàn trà, tay xé toạt cái lớp vải ren vướng víu, đầu rúc vào cổ cắn vào vùng vai trần gợi cảm. Nhưng rốt cuộc lại dừng lại. Nhớ lại buổi sáng đầu tiên của cô tại nhà anh, anh từng đặt cô nằm trên người mình. Cô như con mèo nhỏ, không ngừng muốn chạy trốn, gương mặt đỏ ửng thật dễ thương. Mùi hương ngọt ngào, dịu dàng không lẫn vào đâu được. Anh vì nhớ đến hành động của cô lúc trước mà cười ngây ngốc, vô tình quên cả việc ngắm nhìn cơ thể ngọc ngà ở dưới thân. Aoki ánh mắt mờ đi vì hám dục, trên người toàn mùi nước hoa nồng nặc khó chịu, thấy anh như vậy, miệng rên rỉ cầu xin
-Sao dừng lại rồi, mau muốn em đi
Kaiba căn bản là không nhìn lấy cơ thể lõa lồ ấy một cái, trực tiếp chỉnh chu quần áo, ném cho Aoki cái khăn, lãnh đạm bảo
-Lấy lại đi
Aoki tức giận. BẢo lấy lại cái gì chứ? Lấy lại giây phút lõa thể, hay lấy lại lúc nhỏ giọng cầu xin anh muốn. Tất cả đều không thể lấy lại nữa, cởi cũng cởi rồi, làm sao lấy lại? Aoki không ngại mà lao đến ôm anh
-Kaiba, chúng ta vẫn...
-Hôm khác
Nói xong, anh nhanh chóng gạt tay Aoki đi một nước không thèm nhìn lại.
Trên xe, tâm trạng anh lại có chút háo hức. Dạo này anh rất lạ, mỗi lần đi ngang qua phòng cô đều muốn nhìn vào trong đó, muốn ngắm một thân ảnh nhỏ nào đó, luôn nghĩ đến giờ cô đang làm gì, không tránh khỏi có chút vui mừng khi sắp được thấy cô. Gần đến cửa phòng cô, anh bước đi nhanh hơn, chân muốn nhảy lên như một đứa trẻ.
Phòng cô tối om, cô hình như không có trong phòng. Tự nhiên anh cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy mất mát thứ gì đó rất lớn, rất quan trọng...
Bước về phòng, anh nới lỏng carvat, quăng áo khoác sang một bên, bứt đứt 3 cái nút áo. Dáng vẻ mệt mỏi, mắt nhắm hờ trên ghế sô pha...