Đại quân yêu tộc bắt đầu chuyển động, như một cơn thủy triều màu đen cuồn cuộn.
Không có bất kỳ tuyên ngôn nào trước trận chiến, yêu quân nương theo tiếng gào rú khàn cả giọng cùng với cờ lệnh vung vẩy trên chiến hạm chỉ huy, chốc lát sau lửa đạn đã nổ vang.
Hầu như tất cả chiến hạm đều bắn phá đến, cảnh tượng chưa từng có!
Lửa đạn như mưa, thế phô thiên cái địa bắn về phía Nam Thiên Môn, rồi lại như những con sóng đập lên những mỏm đá ngầm, tan đi, chỉ có thể làm kích hoạt pháp trận màu đỏ.
Kèn lệnh thổi lên!
Đám thiên tướng canh gác tại Nam Thiên môn chợt nhìn thấy vô số bóng đen từ trong tầng bụi tung mù mịt, đang theo khói đen cuộn đặc điên cuồng vọt tới bọn họ.
- Bắn tên!
Thiên tướng cầm đầu rống lên.
Mưa tên rợp trời bay lên khỏi thuẫn trận.
Pháp trận Nam Thiên Môn có công năng phòng ngự mạnh nhất tam giới, không chỉ chống cự hết thảy mọi công kích từ bên ngoài mà còn không hạn chế công kích từ bên trong đi ra. Lỗ hổng duy nhất của pháp trận chính là cửa lớn Nam Thiên Môn. Đương nhiên đó là tính tới tình huống Nam Thiên Môn đang mở rộng cửa.
Khói bụi dần tản đi, tất cả thiên quân Nam Thiên Môn đều mở to hai mắt nhìn.
Toàn bộ hàng yêu quái phía trước đã ngã xuống trước trận mưa tên kia, thế nhưng yêu quái phía sau vẫn tiếp tục ùa lên, nhặt lấy trọng thuẫn ở thi thể đồng bạn, tiếp theo xông về phía trước.
- Tiếp tục bắn tên! Nhanh!
Cung tên lại kéo căng, một đợt mưa tên lại được bắn ra.
Lại là một lớp yêu quái ngã xuống, rồi một lớp yêu quái khác xông tới thay thế vị trí của đồng bạn, gào thét điên cuồng xông lên.
Đợt mưa tên thứ ba, thứ tư, thứ năm... Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn vẻn vẹn không tới hai trăm trượng.
- Có chuyện gì vậy? Bọn chúng điên rồi sao?
Những thiên binh này đều nhìn thấy rõ từng gương mặt dữ tợn của đối phương, nhìn thấy bọn chúng phun ra nuốt vào khói bụi, thậm chí còn nhìn thấy cả những yêu quái cắm đầy mũi tên trên người chạy ngay hàng đầu tiên. Tất cả đều gào thét, giơ cao vũ khí lên, điên cuồng vọt tới.
Cánh tay cầm cung của đám thiên binh đã khẽ run.
- Tướng quân, bọn chúng sắp đến rồi, chúng ta có nên...
- Bắn tiếp! Do dự cái gì!
Lại một đợt mưa tên bắn ra. Yêu quân đã lao tới cách thiên quân không đến năm mươi trượng. Dưới khoảng cách như vậy, trọng thuẫn cũng khó có thể ngăn cản được mũi tên đặc chế của quân trấn thủ Nam Thiên Môn. Yêu quân bèn nhao nhao vứt bỏ trọng thuẫn, gia tăng tốc độ tấn công tới.
Thi hài khắp nơi, chỉ tranh thủ thời gian giành giật lấy từng tấc vuông.
Vào lúc này, thiên tướng đứng ở tuyến ngoài cùng mới đột nhiên ý thức được chiến ý của quân địch lúc này đã trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết.
- Tướng quân, rút lui thôi!
Phó tướng bên cạnh quát to.
- Không được, không được!
Thiên tướng kia rất khẩn trương, siết chặt nắm tay, quát bảo:
- Chúng ta được lệnh đánh đến khi nào đối phương va chạm trực tiếp với thuẫn trận mới thôi! Trước lúc đó, một bước cũng không được lui!
- Thuẫn trận không giữ nổi được, rút lui thôi, tướng quân! Đợi đến lúc va chạm trực tiếp vào thuẫn trận, chúng ta đều phải chết!
- Im ngay!
Thiên tướng kia rút trường kiếm bên hông ra chém gục phó tướng bên cạnh:
- Làm loạn quân tâm! Ai bỏ chạy, chém!
Tiếng gào thét này chẳng những không làm sĩ khí phấn chấn mà còn khiến chút ý chí cuối cùng suy sụp.
Đợt mưa tên cuối cùng không được bắn ra, bởi đội cung tiễn đã bỏ chạy tán loạn cả rồi.
Yêu quân tuyến đầu đã va chạm vào thuẫn trận nặng nề của thiên quân, như thể hai con sóng có màu sắc trái ngược cuồn cuộn va vào nhau. Trong nháy mắt, thuẫn trận màu trắng bạc của thiên quân đã bị nuốt mất.
- Thánh Mẫu, tuyến đầu của Nam Thiên Môn đã bị quân ta công phá!
Trên chiến hạm chỉ huy, một yêu tướng khom người bẩm báo.
- Rất tốt.
Dương Thiền đeo mạng che mặt buông kính thiên lý trong tay xuống, nói khẽ:
- Thông báo cho Ngưu Ma Vương, bảo hắn để đội Ngưu Ma vệ lên tuyến đầu.
- Rõ!
Chỉ sau một lát, trước Nam Thiên Môn chỉ còn lại một mảng yêu quân dày đặc đông nghịt như kiến. Có điều, vượt qua Nam Thiên Môn mới chính là lúc trận chiến thật sự bắt đầu.
Vượt qua Nam Thiên Môn, có nghĩa là yêu quân phải đồng thời phải đối mặt với đánh giết đến từ cả bầu trời và mặt đất.
. . .
Mũi tên từ trên trời trút xuống như mưa. Đám yêu quái dày đặc bên dưới đã bị bắn thành những con nhím. Thế nhưng lại có thêm nhiều yêu quái nữa xông lên giữa làn mưa tên, tiếp nhận vị trí của những yêu quái trước, đứng vững trước đòn tấn công của thiên quân. Dưới tràng đánh giết liên hợp từ khắp các phương hướng, tính mạng yêu quái như thể rơm rạ bị cắt gọt.
- Cường công ép bọn chúng trở về sao?
Na Tra đứng trên trên boong chiến hạm nơi xa hỏi.
- Sao phải ép bọn chúng trở về?
Giác Mộc Giao ngửa đầu nói:
- Bọn chúng muốn công cứ để bọn chúng công, xem bọn chúng chảy được bao nhiêu máu?
Lý Tịnh không lạc quan như vậy, nói:
- Ta cảm giác có vấn đề. Tình huống này cường công có ý nghĩa gì? Bọn chúng không ngu như vậy mới phải.
- Quan tâm làm gì?
Giác Mộc Giao cười nói:
- Nói không chừng nghe phong thanh đại vương của bọn chúng bị đưa đến Đâu Suất cung, cho rằng sẽ bị luyện thành đan dược nên mới vội vã công phá Nam Thiên Môn. Lại nói uy vọng của con khỉ kia trong đám yêu quái không phải bình thường mà. Để cứu hắn, dù đám yêu quái này biết không được vẫn cứ cắm đầu cường công... Đáng tiếc, yêu vẫn chỉ là yêu, hữu dũng vô mưu.
Na Tra không khỏi cắn cắn môi.
Ở đây chỉ có Na Tra biết thống soái thực sự của yêu quân là Dương Thiền.
"Dương Thiền tỷ... Đáng lẽ không phạm sai lầm cấp thấp này mới phải..." Na Tra nghĩ thầm.
Lúc này toàn bộ đợt yêu quân xông qua Nam Thiên Môn đã ngã xuống cả. Tiếp nhận vị trí tiên phong là một chi yêu binh tinh nhuệ mặc trọng giáp.
Chi binh sĩ trọng giáp này chủ yếu cấu thành từ yêu quái loại hình sức mạnh như trâu tinh, voi tinh... thấp nhất cũng có chiều cao từ một trượng trở lên. Tên nào tên nấy vung vẩy các loại binh khí hạng nặng như Lưu Tinh chùy, chiến phủ, nhìn như thể những khối sắt di động. Trọng giáp đặc chế của bọn chúng được linh lực gia trì, chưa chắc mũi tên đặc chế của quân trấn thủ Nam Thiên Môn bắn xuyên qua được.
Tăng Trưởng Thiên Vương bất ngờ phát hiện ra người quen cũ trong chi trọng giáp này. Ngưu Ma Vương đang vung vẩy Hỗn Thiết côn đứng chính giữa chỉ huy. Bên cạnh y còn có cả Bằng Ma Vương và Cửu Đầu Trùng.
- Đến bọn hắn còn đến đây, định làm gì chứ?
Tăng Trưởng không khỏi giật mình.
. . .
Nhìn tràng cảnh máu tanh cách đó vài dặm, Phong Linh ghé vào sát Khỉ Đá, nhíu chặt lông mày hỏi:
- Huynh bảo bọn họ tiến công?
- Nam Thiên Môn lớn như vậy, bọn họ không phát động tiến công làm sao dẫn dắt sự chú ý của thiên quân chứ?
Khỉ Đá chậm rãi đứng lên, bẻ bẻ cổ, người lóe lên một cái, biến thành bộ dạng của một thiên binh. Hắn cúi đầu chỉ một cái, cũng biến Phong Linh thành một thiên binh.
- Nam Thiên Môn có kính chiếu yêu, trong phạm vi đó không cách nào dùng phép che mắt được. Chỉ với hai chúng ta, có trọng binh canh gác thế kia khó mà lao ra ngoài được. Hiện tại lối vào đã bị người của chúng ta chiếm được, muốn ra ngoài đã không còn khó nữa.
Nói xong, Khỉ Đá đưa tay lôi Phong Linh dậy.
- Dùng được Kim Cương Trác chưa?
Phong Linh khẽ gật:
- Dùng được sơ sơ, chưa được thuần thục.
- Không cần thuần thục, chỉ cần phòng thân là được.
Nói xong hai người bay thẳng về hướng Nam Thiên Môn đang chồng chất máu thịt cách đó vài dặm.
. . .
Trong thiên lao, Thiên Bồng nghe tiếng nổ vang từ phía xa truyền tới bèn chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt kia tái nhợt không chút sắc máu.
- Là yêu quân, bọn chúng lại bắt đầu tiến công.
Quyển Liêm đứng bên kia chấn song, nói:
- Nếu như trước kia bọn họ không cố tình ngăn cản, nguyên soái ngài đã sớm tiêu diệt Hoa Quả Sơn rồi, làm sao để xảy ra tình trạng náo loạn như hôm nay?
Đây là lời đầu tiên của Quyển Liêm nói với Thiên Bồng từ lúc vào nơi này.
Nghe vậy, Thiên Bồng cười nhạt một tiếng, cúi đầu nhắm mắt.
Nụ cười kia khiến Quyển Liêm cảm thấy kinh ngạc, không rõ rốt cục là Thiên Bồng đang cười chính mình, hay cười đám người ngăn cản kia.
Có lẽ, là cả hai chăng?
Nhịn thêm một lúc nữa, Quyển Liêm mới thấp giọng nói:
- Xin nguyên soái cứ yên tâm, nhất định bệ hạ sẽ nghĩ cách cứu ngài ra ngoài.
Thiên Bồng vẫn mỉm cười như trước.
Cứ trầm mặc như vậy một lúc lâu, Thiên Bồng mới bình thản nói:
- Không cần, ta cảm thấy ở đây rất thoải mái, an tĩnh.
Quyển Liêm không nói thêm gì nữa.
. . .
Nam Thiên Môn.
Thiên quân đã kết thành vòng tròn bao vây yêu quân ngay lối vào Nam Thiên Môn.
Thời gian trôi qua, chiến tuyến dần dần buông lỏng.
Không phải yêu quân, mà là quân trấn thủ Nam Thiên Môn đã phải lùi bước.
Tuy nói quân trấn thủ Nam Thiên Môn chiếm đủ các loại thiên thời địa lợi trong trận giáp lá cà, nhưng cầm cự trong thời gian ngắn ở không gian chật hẹp cùng cự ly cách quá gần với chi yêu binh trọng giáp tinh nhuệ Ngưu Ma vệ thế này còn tạm được, chứ kéo dài thêm một lúc đã biểu hiện ra không cách nào chịu đựng nổi.
Cho dù có chiến hạm trên bầu trời trợ giúp nhưng quân lực đối phó hiện tại đã không đủ dùng. Trước mặt bọn họ lại không ngừng có thêm nhiều yêu quái vịn núi thây tuôn vào Nam Thiên Môn, gia nhập chiến trường.
- Bọn chúng định làm gì đây?
Thấy tình hình này, Giác Mộc Giao mới đầu còn hả hê nhìn, sau đã có chút nghi hoặc.
Gã không chút hoài nghi rằng nếu cứ tiếp tục chiến đấu kịch liệt thế này thêm hai canh giờ nữa thì thi thể cả yêu quái và thiên binh thừa đủ lấp kín lối ra Nam Thiên Môn.
Có điều dù phải trả cái giá đắt thế này, yêu quân vẫn cứ xông về phía trước, thậm chí còn bày ra bộ dạng muốn cảm tử.
Giác Mộc Giao lẳng lặng nhìn chiến trường một hồi lâu rồi nghiêng mặt nhìn qua Lý Tịnh nói:
- Cất lưới đi, cứ đánh tiếp e sẽ có bất trắc gì.
Lý Tịnh không nhiều lời, duỗi tay ra. Linh Lung bảo tháp bay lơ lửng lên không, nhanh chóng xoay tròn rồi biến lớn lên.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
Thấy Lý Tịnh ra tay, thiên binh trên chiến trường tự động lùi cả về phía sau. Các thiên tướng còn lại cũng đồng loạt tế ra pháp khí của mình.
Từ pháp khí âm luật nhiễu loạn thần trí đến đủ loại pháp khí lửa nóng, tia chớp, băng giá, kịch độc v.v... Nhất thời, toàn bộ Nam Thiên Môn tản ra đủ mọi màu sắc, cực kỳ tráng lệ.
Yêu quân vốn không có chỗ trốn chỉ có thể điên cuồng công kích, bị ép liên tiếp lùi về phía sau, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Cả hai cánh quân đang đè ép lẫn vào nhau, nay đã kéo giãn khoảng cách ra hai mươi trượng.
Đang lúc này, Giác Mộc Giao đang đứng trên boong thuyền nhìn bao quát chiến trường chợt thấy hai tên thiên binh không tuân theo quân lệnh, băng lên vượt qua bức tường thuẫn.
- Là binh sĩ thuộc chi nào?
Giác Mộc Giao sờ cằm hỏi.
Ngay lúc Giác Mộc Giao còn không để tâm vào đâu, hai thiên binh này đã đạp lên con đường đầy những thi hài, chậm rãi chạy về phía yêu quân đang lùi về.
Càng lúc càng có nhiều thiên binh thiên tướng chú ý tới hai tên thiên binh kì lạ này, đến Lý Tịnh cũng cúi đầu nhìn thoáng qua.
Qua ống kính thiên lý quan sát chiến trường, Dương Thiền chậm rãi mở to hai mắt, bàn tay đỡ mạn thuyền khẽ siết chặt lại.
Đám yêu quái đứng ngay tiền tuyến phía trước bị pháp khí giày vò đến sứt đầu mẻ trán cũng đang bối rối, nhanh chóng siết chặt vũ khí trong tay.
Mười trượng.
Hai thiên binh kia đã bước chân vào phạm vi công kích của pháp khí bên phía thiên tướng.
Một lưỡi dao gió vừa vặn lạc hướng bay đến hai thiên binh đang chạy tới tiền tuyến. Thiên binh chạy sau tiện tay ném ra vòng tay. Vòng tay kia nhanh chóng hóa thành một vòng tròn vàng có đường kính chừng một xích, dễ dàng đánh bay lưỡi dao gió.
- Kim Cương Trác?
Giác Mộc Giao vịn lên mạn thuyền, kinh sợ kêu lên.
Hầu như tất cả thiên tướng đều hướng mắt nhìn theo ánh mắt của Giác Mộc Giao.
Dương Thiền mím chặt môi lại.
Năm trượng.
Bước chân vào phạm vi pháp trận của Nam Thiên Môn. Một tia sáng vàng từ trên trời giáng xuống, tích tắc sau đã tản đi phép che mắt trên thân hai thiên binh kia.
Tất cả pháp khí đều ngừng công kích lại.
Hoặc là nói, tất cả thiên tướng đều ngơ ngác.
Không chỉ thiên tướng, mà đến yêu quân đang rút lui, hay những thiên binh đang đứng phòng thủ cũng đều giật mình.
Tất cả những tiếng động lớn đều như chợt giảm thấp âm thanh lại.
Đôi giày làm từ da Ác Giao thả chậm bước chân, từng bước đi tới.
Trong nháy mắt đấy, toàn bộ chiến trường như đứng yên lại. Tất cả mọi người như ngừng hít thở. Chỉ còn lại hai người đang chậm chạp bước tới.
Dương Thiền che miệng, vui đến phát khóc.
Sau một lát, đám yêu quân mới hồi phục tinh thần, rộ lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa!
. . .
Trong thiên lao, Thiên Bồng ngơ ngác nhìn qua song sắt, lắng nghe tiếng hoan hô. Y nhếch môi, ngơ ngẩn cười cười.
- Yêu quái đã không còn chênh lệch với thần tiên bao nhiêu cả.
Y khẽ thở dài.
Trong ánh mắt kia lan dần vẻ tuyệt vọng.
Quyển Liêm đứng bên kia đã tái xanh mặt lại.
. . .
Trong ngự thư phòng nơi Linh Tiêu bảo điện, một vị đồng tử không đổi sắc mặt nói:
- Tiên nữ Phong Linh làm giả thư của Lão Quân, tự ý thả trọng phạm, cùng yêu hầu đại náo Đâu Suất cung, ăn vụng tiên đan, lấy trộm Kim Cương Trác, tội ác tày trời. Kính xin bệ hạ lập tức hạ chỉ đuổi bắt.
Ngọc Đế không đổi sắc mặt, khẽ cười tự giễu, rồi ngao ngán thở dài.
. . .
Toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.
Trước trận, Khỉ Đá dừng bước.
Ngưu Ma Vương đi qua đám yêu, quỳ một chân trên đất, hai tay dâng Kim Cô bổng lên:
- Ngô Vương vạn tuế!
- Cung nghênh ngô Vương trở về!
Tất cả các yêu quái đều nặng nề gõ vào giáp ngực, quỳ một chân trên đất.
Cảnh tượng trùng trùng điệp điệp, như thể một gợn sóng đen dần khuếch tán.
Gió từ từ thổi qua, chập chờn trên chạc cây Nguyệt, vuốt qua hai má Khỉ Đá.
Hắn lặng yên nhìn xem, nhìn vào thanh Kim Cô bổng, lưa quay về phía thiên quân.
Tất cả thiên quân đều ngây dại.
Khỉ Đá thò tay nhận lấy cây gậy tựa như quyền trượng đủ để hiệu lệnh vạn yêu này, coi bên cạnh như không người mà múa xoay hai vòng, rồi chợt nở nụ cười, xoay người sang phía bên kia cũng đông nghẹt người không kém.
- Đánh thôi! Làm sao không đánh tiếp?
Hắn trợn to hai mắt, gào lên.
Âm thanh như sấm lập tức quét ngang mọi ngóc ngách của chiến trường.
Toàn bộ thiên quân trên chiến tuyến chợt rụt về phía sau.
- Là... là Mỹ Hầu Vương...
- Làm sao hắn trốn ra được?
- Không phải nói Thái Thượng Lão Quân đã bắt hắn luyện đan sao?
Phong Linh cầm Kim Cương Trác đứng sau lưng Khỉ Đá.
Khóe mắt Lý Tịnh không khỏi giật giật.
Trên mặt Giác Mộc Giao lộ rõ hoảng sợ.
Na Tra bất đắc dĩ nhíu mày.
Tất cả thiên binh đều kinh ngạc.
- Không đánh à? Không đánh nữa sao?
Khỉ Đá nhíu mày, nhếch môi nói:
- Không đánh thì ta đi đây.
Lý Tịnh chậm rãi siết chặt nắm tay lại. Tất cả thiên quân đều cắn chặt răng, lại không dám hành động gì.
- Ta đi thật đấy!
Khỉ Đá nở nụ cười trêu tức, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Thiên quân hoảng sợ, yêu quân mừng rỡ. Toàn bộ chiến trường im ắng không người trả lời, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn.
Khỉ Đá cười híp mắt nhìn Lý Tịnh, thò tay vẫy vẫy.
Toàn bộ yêu quân cũng lui về phía sau theo hắn, chậm rãi rút khỏi Nam Thiên Môn.
Thiên quân vẫn đứng nguyên như trước.
Đến lúc ánh mặt trời bên ngoài Nam Thiên Môn chiếu rọi vào mắt hắn, trên đất bằng, trên chiến hạm, trên bầu trời gầm vang tiếng hoan hô điếc tai nhức óc.
. . .
Ở bên trong Đâu Suất cung, Tước Nhi ngơ ngác ngồi đấy lắng nghe tiếng hoan hô nơi hạ giới, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Làm sao vậy? Không phải ngày ngày đều mong được gặp hắn sao? Làm sao lúc này lại không đề cập đến nữa?
Lão Quân khẽ hỏi.
Tước Nhi đưa tay lau nước mắt, cầm khăn tay thấp giọng nói:
- Con không phải là "nàng" mà hắn muốn gặp, có muốn cũng làm gì được chứ?
- Phải hay không phải, quan trọng như vậy sao?
Lão Quân cười híp mắt hỏi ngược lại.
. . .
Đám yêu quái nhanh chóng tách ra thành một lối đi nhỏ.
Hắn dang hai tay hưởng thụ không khí tự do, từng bước đi về phía trước.
Đi tới đâu, đám yêu quái nơi đó bỏ vũ khí, quỳ xuống hành lễ.
- Cung nghênh ngô Vương!
Khỉ Đá đi ngang qua năm vị yêu vương, lần lượt vỗ vỗ vai của bọn họ:
- Làm tốt lắm, ta đã thay đổi cách nhìn về các ngươi rồi.
- Tạ đại vương!
Cửu Đầu Trùng cũng nện vào ngực, bắt chước người khác định quỳ xuống. Có điều lúc Khỉ Đá đi ngang qua gã đã đưa tay kéo gã lên.
- Trước kia ngươi đâu có bộ dạng này.
Cửu Đầu Trùng cười xấu hổ.
Lữ Lục Quải vội vã chạy xuống khỏi chiến hạm, bò tới lễ bái:
- Ngô Vương vạn tuế, thần cứu giá chậm trễ...
- Nói nhảm ít thôi!
Khỉ Đá tiện tay nhấc con sóc tinh này lên.
Đoản Chủy phi thân lướt tới, vững vàng đáp xuống trước người Khỉ Đá, quỳ một chân trên đất:
- Cung nghênh ngô Vương!
- Khổ cực rồi!
Khỉ Đá nắm chặt hai vai của Đoản Chủy, dìu gã đứng dậy.
- Cung nghênh ngô Vương! Cung nghênh ngô Vương! Ngô Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Toàn bộ yêu quân bên ngoài Nam Thiên Môn đều đang gào thét khản giọng.
Khỉ Đá đi xuyên qua đại quân đang sôi trào, mang theo toàn bộ những nhân vật hạch tâm nhảy lên boong chiến hạm chỉ huy. Dĩ Tố và Hắc Tử đứng ngoài cửa khoang cũng quỳ xuống:
- Cung nghênh ngô Vương trở về.
Khỉ Đá khoát tay áo bảo bọn họ đứng dậy, rồi sửa sang quần áo rách rưới trên người, hít một hơi thật dài, nở ra nụ cười thật tươi.
Dương Thiền đẩy cửa ra, một thân mặc quân trang cùng mạng che mặt đi tới, chăm chú đi vòng quanh người hắn.
- Ta đã nghĩ ngươi không về được...
Nàng vùi cả mặt mình vào ngực Khỉ Đá.
Khỉ Đá cúi đầu lau đi giọt nước nơi khóe mắt nàng, nói:
- Nào có thể vậy được? Không phải ta có thân thể bất tử sao? Đã gần trăm năm không gặp, cô vất vả rồi.
Hai người nhìn nhau, rồi vui vẻ nở nụ cười.
Tiếng hoan hô ầm ĩ của yêu quân bên ngoài vẫn còn tiếp tục, từng đợt rồi từng đợt đè ép cả trời đất, như không ngừng tuyên cáo với thế gian rằng yêu tộc đã quật khởi.
Hơn một trăm năm, cuối cùng cũng nhịn được tới ngày hôm nay.
Yêu đã đánh bại thiên quân, cuối cùng không cần trốn trốn tránh tránh nữa.
Từng yêu quái quỳ rạp trước Nam Thiên Môn, quỳ rạp trên boong thuyền gầm thét, vui đến phát khóc.
Lý Tịnh chậm rãi đi ra khỏi Nam Thiên Môn, ngơ ngác nhìn tình cảnh rung động trước mắt. Cả một lúc lâu sau, Lý Tịnh vẫn không nói gì, chỉ có thể yên lặng quay người rời đi.
. . .
Trên điện Linh Tiêu, Ngọc Đế không đổi sắc mặt ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn chăm chú vào cung điện vắng vẻ, tay không ngừng xoa nắn chiếc nhẫn đeo ở ngón cái. Cả một hồi lâu, ông ta cũng không nói gì.
Trời, quả thật đã đổi.