Tiễn Thiên Bồng xong, Lý Tịnh và Na Tra lặng lẽ rời khỏi hạm đội bay một đường về phía Tây Bắc.
Trên đường, mây không ngừng lướt qua cực nhanh, cảnh vật liên tục trôi vụt về sau, hai người im lặng không nói. Thẳng đến khi tới gần Nam Thiên Môn, Lý Tịnh chưa hoàn toàn khôi phục linh lực đã có vẻ chống đỡ không nổi, tốc độ hơi chậm đi đôi chút.
Na Tra thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ.
- Không sao, có thể chống đỡ đến Nam Thiên Môn.
Lý Tịnh khoát tay, nói.
Na Tra buông lỏng tay, thấp thỏm đi theo sau lưng Lý Tịnh.
Nhìn Lý Tịnh từ phía sau, Na Tra chợt trông thấy vạt áo chỗ xương tỳ bà của cha mình có vết máu chậm rãi lan ra, nhìn thấy tóc mái vốn đen bóng phát sáng nay cất chứa mấy sợi trắng bạc.
Mấy năm nay, Lý Tịnh đều bị khóa lại xương tỳ bà, vượt qua trong ngục tối không thấy ánh mặt trời.
Lặng lẽ đi theo Lý Tịnh, qua lúc lâu, hốc mắt Na Tra hơi đỏ lên.
Na Tra siết chặt Hỏa Tiêm thương, thấp giọng nói:
- Cha, con có lỗi với người. Nếu không phải con lỗ mãng, sao có thể liên lụy cha chịu khổ trong ngục giam chứ? Con sai rồi, xin cha tha thứ.
Lý Tịnh lạnh nhạt liếc nhìn Na Tra, lại quay đầu nhìn thẳng về phía trước:
- Không sao. Chỉ là, về sau, kẻ làm tướng, cần phải xem xét thời thế, biết tiến lùi, không thể hữu dũng vô mưu rồi liên lụy đến toàn quân được.
Nói đến đó, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu
- Nhưng mà nói lại, vi phụ làm soái cũng có lỗi, không thể trách mình con được.
- Con nhớ rồi.
Na Tra khẽ cúi đầu. Qua lúc lâu, lại hỏi:
- Cha, lần này cha tính giúp con heo Bồng kia thật sao?
Lý Tịnh chớp chớp mắt, nói:
- Thiên Bồng... người này, tuy có đôi khi làm việc khiến người ta không dám gật bừa, nhưng là trung thần lương tướng hàng đầu, rất đáng để khâm phục. Vi phụ làm Thiên Vương trấn thủ Nam Thiên Môn, tất nhiên cũng nên tận lực cho đại cục tam giới.
Trầm mặc hồi lâu, Lý Tịnh nghênh đón gió mạnh, thở dài nói:
- Cũng chính là thử xem sao mà thôi. Mọi việc đều có cái giá của nó, chỉ xem cái giá đó... có trả nổi hay không.
. . .
Trong doanh trướng của Thiên Bồng, tràn ngập bầu không khí bất đắc dĩ.
- Nguyên soái, Lý Tịnh đó thật sự đáng tin chứ?
Thiên Phụ hỏi.
Thiên Bồng không trả lời.
- Nếu là giao dịch, vậy phải trả một cái giá đắt. Đến lúc đó là chúng ta trả hay bọn hắn trả?
Thiên Nhậm hừ lạnh, nói:
- Chúng ta trả chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Mấy chục vạn tướng sĩ tắm máu chiến đấu...
- Kết quả là, vẫn phải dùng cách thức này để giải quyết...
Thiên Tâm bật cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu thở dài.
Thiên Bồng vẫn không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào khối ngọc thô trong lòng bàn tay, thất thần.
Sau cùng, thế mà lại dùng cách thức này để kết thúc sao?
Y có một dự cảm, có lẽ đây thật sự là trận chiến cuối cùng...
. . .
Giữa núi đá mây mù lượn lờ, một thạch đình (chỗ nghỉ chân/đình nghỉ chân làm từ đá) không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng đứng lặng im.
Trên cột trụ bò đầy thực vật dây leo, có mấy bông hoa nhỏ màu vàng tô điểm, có cảm giác hư ảo không giống nhân gian.
Lý Tịnh từ đằng xa vội vã bước nhanh tới, men theo thềm đá leo lên ngọn núi thấp, một đường đi lên đỉnh núi. Ông ta nhìn thấy tòa thạch đình có Thái Bạch Kim Tinh ngồi bên trong.
Từ đằng xa, Lý Tịnh đã cười tươi chắp tay, nói:
- Lý Tịnh bái kiến Tinh Quân. Từ biệt vài năm, Tinh Quân vẫn khỏe chứ.
Thái Bạch Kim Tinh cũng chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói:
- Trường Canh bái kiến Thiên Vương. Với Thiên Vương là vài năm, với Trường Canh chỉ là mấy ngày. Nhờ phúc của Thiên Vương, Trường Canh vẫn khỏe. Ngược lại là Thiên Vương, lần này xuất chinh trở về, nhìn gầy gò đi rất nhiều, đoán chắc hẳn là rất cực khổ nhỉ.
Lý Tịnh cười gượng hai tiếng, không hề đáp lại.
Chờ hai người đều ngồi xuống, Thái Bạch Kim Tinh mặt mày mỉm cười, nói:
- Nghe nói đại quân Nam Thiên Môn vừa mới xuất phát, Thiên vương đã trở về trước rồi. Cả đường mệt nhọc, sao không nghỉ ngơi chốc lát, mà đã vội tới gặp mặt Trường Canh rồi?
- Việc này...
Lý Tịnh thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn cỏ cây sức sống dạt dào xung quanh, nói với vẻ thờ ơ:
- Thực sự là có chút việc gấp, muốn tìm Tinh Quân thương lượng.
- Ồ? Là việc gì vậy?
Lý Tịnh mím môi, nói khẽ:
- Lần này con yêu hầu của Hoa Quả Sơn kia quả thực lợi hại. Nói ra thật xấu hổ, mười tám vạn đại quân Nam Thiên Môn ta tiêu hao mấy năm, thế mà không tiêu diệt được chúng, quả thực là...
Thái Bạch Kim Tinh bật cười ha ha, nói:
- Thiên Vương chớ hổ thẹn, ngài nói vậy thì thủy quân Thiên Hà xưng là "Thiên Đình đệ nhất tinh nhuệ" chẳng phải nên tìm một cái lỗ mà chui xuống à? Đại quân Nam Thiên Môn và yêu hầu giằng co mấy năm cũng không thấy hao tổn bao nhiêu, thủy quân Thiên Hà này còn chưa tới một tháng, đã tử thương hơn mười vạn. Thiên Vương quá khiêm tốn rồi.
Thái Bạch Kim Tinh cười, Lý Tịnh lại không cười theo.
Tròng mắt Lý Tịnh xoay chuyển, đè thấp giọng nói:
- Chốc nữa lên điện Linh Tiêu báo cáo công tác, Lý Tịnh tính xin bệ hạ tăng binh tiêu diệt yêu chúng Hoa Quả Sơn. Không biết Tinh Quân cảm thấy thế nào?
Dứt lời, ánh mắt của Lý Tịnh lặng lẽ nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh.
- Việc này tất nhiên là được rồi.
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu nói:
- Yêu nghiệt thế gian, tất nhiên phải trừ. Chờ án ôn độc và kháng chỉ của thủy quân Thiên Hà xong xuôi rồi, Trường Canh và Thiên Vương cùng thượng tấu, xin bệ hạ điều động Nhị Thập BátTinh Tú, Cửu Diệu Tinh Quân, Thập Nhị Nguyên Thần, Tứ Phương Yết Đế, Tứ Trị Công Tào tính cả chư tướng Nam Thiên Môn cùng nhau tiến quân diệt trừ, chắc chắn có thể nhổ tận gốc yêu chúngHoa Quả Sơn!
Lý Tịnh hơi nheo mắt, đè thấp giọng nói:
- Nếu Lý Tịnh muốn xin bệ hạ điều động viện quân trước thì sao?
Thái Bạch Kim Tinh nghe vậy thì giật mình, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, ngồi thẳng người, cười như không cười nói:
- Xem ra, một trận chiến Hoa Quả Sơn, chiến công không thấy, Lý Thiên Vương lại cùng tội tướng Thiên Bồng kết được giao tình rất sâu nhỉ. Nghĩ đến Thiên Bồng đó, trước là phạm vào án động tình, sau là lợi dụng ôn độc tai họa chúng sinh, giờ đây lại kháng chỉ bất tuân... Người như vậy, nếu không trừng trị, về sau Thiên Đình dùng cái gì để phục chúng? Nếu lúc này phái binh, vậy chẳng phải đã công nhận chuyện thủy quân Thiên Hà kháng chỉ? Phần tình nghĩa này của Lý Thiên Vương với Thiên Bồng, thật sự đáng quý khó được đấy!
Lý Tịnh siết chặt nắm đấm, nụ cười trên mặt vẫn như cũ.
- Tinh Quân nói quá lời. Lý Tịnh nói vậy là bởi vì yêu chúng Hoa Quả Sơn thế lớn, sợ gây nguy hiểm cho xã tắc của Thiên Đình, mới... Trước khi đi, Lý Tịnh đã gặp Thiên Bồng, đã hung hăn quở trách hắn một trận, giờ đây hắn cũng hối hận không thôi, chỉ đợi trận chiến này kết thúc, sẽ lập tức trở lại Thiên Đình tạ tội. Tinh Quân xem, có phải nên buông chuyện này xuống trước về sau lại bàn? Cũng tránh lỗi của một mình Thiên Bồng, liên lụy đến cả thủy quân Thiên Hà, nguy hại đến cục diện tốt đẹp thống nhất tam giới của Thiên Đình ta, vì nhỏ mà mất lớn.
- Hừ, cái gì là nhỏ, cái gì là lớn?
Thái Bạch Kim Tinh ngẩng cao đầu, vuốt vuốt bộ râu dài, nói:
- Diệt yêu 'lớn', mặt mũi của Thiên Đình, uy nghiêm luật trời chẳng lẽ chính là 'nhỏ'? Cứ thế mãi, Thiên Đình còn làm thế nào thống lĩnh tam giới? Yêu nghiệt nho nhỏ có thể nguy hại Thiên Đình? Hừ, chỉ sợ dung túng Thiên Bồng mới thật sự là vì nhỏ mà mất lớn đấy. Cả thủy quân Thiên Hà đó chỉ biết Thiên Bồng Nguyên Soái, không biết Ngọc Đế luật trời, cho dù là hài cốt không còn, cũng đều là tự chuốc vạ vào mình, có gì mà đáng tiếc? Nếu hôm nay Thiên Vương tìm Trường Canh là vì chuyện này, xin thứ cho Trường Canh cáo từ trước.
Dứt lời, Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy muốn rời đi.
Lý Tịnh vội vàng ngăn lại, nói:
- Tinh Quân bình tĩnh chớ vội. Họa Hoa Quả Sơn, xin nghe Lý Tịnh nói hết.
Thái Bạch Kim Tinh thấy thế, lại phất tay áo xoay người, dáng vẻ ngoảnh mặt làm ngơ.
Lý Tịnh bất đắc dĩ, đành phải chấp tay nói:
- Trước khi đi, Lý Tịnh đã bàn bạc với Thiên Bồng, nếu vì chuyện này cần phải trả một cái giá, chúng ta nhất định không keo kiệt. Qua đó, cũng có thể thấy thái độ ăn năn của Thiên Bồng. Chuyện diệt yêu quả thật cấp bách, còn xin Tinh Quân chỉ điểm.
- Ồ?
Khóe miệng Thái Bạch Kim Tinh hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
- Hắn thật sự nói vậy?
- Lý Tịnh không dám nói dối.
Thái Bạch Kim Tinh cười nhạt, gật đầu nói:
- Nếu hắn thật sự có lòng hối cải, muốn Trường Canh ủng hộ tăng binh, ngược lại không phải không có cách...
. . .
Một cuộn thẻ tre được đặt trên bàn Thiên Bồng, trong doanh trướng hoàn toàn yên ắng.
- Bọn hắn là muốn làm gì chứ? Bọn hắn muốn chúng ta thừa nhận án ôn độc, lập tức nhận tội?
- Chuyện ôn độc rõ ràng là do yêu hầu Hoa Quả Sơn giở trò quỷ, chuyện này dù ai cũng nhìn ra được. Giờ lại muốn đẩy lên đầu chúng ta, quả thực đáng hận!
- Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do...
- Đã sớm nói Lý Tịnh đó không đáng tin!
- Đây rõ ràng là quỷ kế của Lý Tịnh! Lý Tịnh đó vẫn luôn ghi hận chuyện Tăng Trưởng Thiên Vương, vẫn luôn muốn báo thù chúng ta! Nguyên soái, ngài nhất định không được nhận tội! Một khi nhận tội, thủy quân Thiên Hà ta vạn kiếp bất phục!
- Trước giờ đã không phải là 'Chúng ta', chỉ có 'Ta' thôi.
Thiên Bồng hít sâu một hơi, nói:
- Là ta hạ lệnh dùng ôn độc, chư vị chỉ nghe lệnh làm việc.
Chỉ một câu thật đơn giản, lại như một tia sấm sét, chia cắt doanh trướng nho nhỏ ra làm hai, một bên là sống, một bên là chết.
Tất cả thiên tướng đều giật mình.
Qua lúc lâu, Thiên Nhậm tung vạt áo quỳ một chân xuống đất, đấm mạnh một quyền lên trước giáp ngực của mình, lớn giọng nói:
- Nguyên soái, chúng ta không cần bọn hắn chi viện, chúng ta trên dưới đồng lòng, nhất định có thể san bằng Hoa Quả Sơn. Bọn chúng có số đông yêu quái tiếp viện, không sao, chúng ta cũng có thể đi bắt người tới!
- Đúng đó, Nguyên soái, núi Côn Lôn không cho trưng binh, chúng ta tự mình dạy, toàn bộ đều dạy thành Hành giả đạo, mấy năm là có thể thành quân! Thiên Đình không cho đan dược, không cho binh khí, chúng ta tự mình luyện! Dù là chiến hạm chúng ta cũng tự mình chế tạo được! Chúng ta nhất định có thể thắng!
- Nguyên soái, tội này không thể nhận được...
Lão tướng Thiên Phụ run rẩy nói.
Tất cả thiên tướng, ai cũng kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bồng toàn thân là vết máu ngồi thẳng trước bàn.
Y không trả lời.
Thiên Bồng cúi đầu, mở to hai mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu nhìn miếng ngọc thô trong lòng bàn tay, thất thần.
Trong thoáng chốc, y như thể nhìn thấy đóa hoa nọ trên cây Nguyệt, nhìn thấy áo giáp sáng loáng trải đầy khắp nơi, nghe được tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Y cười khẽ.
Lời thề lúc nhận chức, chuyện đã đáp ứng tóm lại phải làm được. Tận trung, cũng thực hiện lời hứa vĩnh viễn kia. Chỉ đáng tiếc lại liên lụy nhiều huynh đệ như vậy.
Như hiện giờ, chỉ hy vọng đánh thắng được trận này, có được một kết thúc tốt, đòi lại những hồn phách bị thu lấy, khiến bọn họ đời sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt...
Lúc này ở bên ngoài lều vải, trong phạm vi trăm dặm chém giết vẫn còn đang tiếp tục.
Những thiên binh chiến đấu tại tuyến đầu này mặc áo giáp bạc, vỗ cánh tới lui trong máu tươi, tránh né tên lạc. Bọn họ ở trong trận chiến không được Thiên Đình công nhận này vẫn chiến đấu không ngừng nghỉ.
Bọn họ không phải là thiên thần cao cao tại thượng, bọn họ không nhận được hương hỏa của thế gian, bọn họ không có tiên tịch, không được chia Bàn đào, không được trường sinh bất lão, cũng không thấy được huy hoàng ngày mai.
Bọn họ chỉ là những người tu tiên bình thường, hoặc là nói, một con người kiên trì với tín niệm của bản thân.
Bọn họ không nên chết trong cuộc chiến này, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Thiên Bồng chậm rãi cắn răng, siết chặt lấy mảnh ngọc thô trong tay.
Trong tia sáng nhạt màu, khuôn mặt lạnh lùng đó không hề có biểu cảm nào.